Đôi Mắt Oan Gia

Chương 2:

CHƯƠNG 2:

Buổi sáng, Tưởng Y Hàm lái xe đến Công ty xây dựng Hoằng Đức, đem xe dừng bên lề đường, tắt máy, vừa mới cầm cặp tài liệu lên, di động của cô lập tức vang lên, nhìn màn hình, là bạn tốt Mã Thần Du.

“Y Hàm, sáng sớm mình vừa đăng nhập Facebook, nhìn thấy Kính Hiên nói hắn tháng sau sẽ kết hôn, có thật không?” Kính Hiên và cô ấy là bạn đại học, cảm tình cũng không tệ lắm.

“Là thật, ngày hai tháng sau hắn kết hôn, nói cái gì mà vì vị hôn thê quá đẹp, cho nên hắn vội vã muốn lấy lão bà về nhà, đúng rồi, hôm trước hắn đưa mình hai bức thiệp mời, một cái bảo mình đưa cho cậu.” Mở cặp tài liệu, cô nhớ cô đem thiệp mừng đặt trong cặp tài liệu này, Kính Hiên cùng cô cũng là đồng nghiệp.

Tưởng Y Hàm tìm được thiệp mừng, vừa nhìn xuống lại giật mình.

Dưới thiệp mừng là tên của cô mà không phải Mã Thần Du, vậy là cái thiệp mừng tiệc cưới còn lại, thấy bút tích quen thuộc kia, lòng của cô nhéo chặt.

“Y Hàm?”

Tưởng Y Hàm hơi hoàn hồn, “Thần Du, xin lỗi, thiệp mừng hình như mình để ở nhà rồi, sau khi tan làm mình về nhà lấy rồi đưa qua cho cậu.”

“Không cần phiền phức như vậy, lại cũng không vội, như vậy đi, buổi trưa thứ bảy này chúng ta cùng nhau ăn cơm, đến lúc đó cậu đêm thiệp mừng đưa cho mình là được.”

“Thế nào, chồng cậu lại đi công tác?” Thần Du và chồng kết hôn nửa năm, mỗi ngày đều dính lấy nhau không rời, chỉ có những lúc chồng cô ấy không ở nhà thì mới thấy ra khỏi cửa.

“Phải, cuối tuần này anh ấy muốn xuống phía Nam họp, cậu người luôn bận rộn thứ bảy tuần này có rảnh ăn cơm cùng mình không đây?” Đầu bên kia điện thoại Mã Thần Du khẽ cười, thanh âm trần đầy hạnh phúc.

“Bà chủ tương lai của bách hóa Đại Đông tự mình mời cơm, mình dám nói không sao?” Chồng Thần Du- Ngụy Dịch Kiệt là người sáng lập công ty bách hóa Đại Đông, cũng là tổng giám đốc.

“Vậy chúng ta thứ bảy gặp.”

“Được.”

Tưởng Y Hàm tắt máy, mi tâm nhíu chặt nhìn tấm thiệp mừng trên tay. Đây là “quả bom màu hồng” hôm qua cô nhận được, vốn tưởng rằng lại là vị đồng học nào muốn kết hôn, hai mươi bảy tuổi hình như là độ tuổi rất thích hợp để kết hôn, không ít đồng học cũng ở tuổi này kết hôn, lập gia đình.

Bất quá, lúc cô nhìn thấy địa chỉ cùng nét chữ quen thuộc kia trên thiệp mừng, vừa kinh ngạc lại tức giận, nhìn cũng không nhìn liền cất vào trong cặp tài liệu.

Đối với cô tấm thiệp mừng của bạn trai cũ quen biết năm năm này, thật đúng là danh xứng với thực [ bom ], nổ khiến cô thiếu chút nữa thổ huyết. Nửa năm trước, nam nhân này đá cô, hiện tại cư nhiên gửi thiệp mừng cho cô? Cô thật sự không biết người này đang suy nghĩ cái gì.

“Y Hàm, em rất tốt, thật sự rất tốt, xinh đẹp, độc lập lại kiên cường, phi thường hoàn mỹ, thế nhưng, cô ấy cần anh chiếu cố, cô ấy làm anh cảm thấy đau lòng, Y Hàm, là anh có lỗi với em.”

Nhớ tới lời bạn trai cũ nói lúc chia tay, Tưởng Y Hàm thực sự cảm thấy không có gì bất đắc dĩ, mặc dù cũng đã là chuyện nửa năm trước, cô cũng không nghĩ đến nữa, nhưng hiện tại nhớ tới nội tâm vẫn ẩn ẩn đau.

Thần Du từng nói với cô, thỉnh thoảng phải biết làm nũng với bạn trai, bởi vì làm nũng được coi là một loại tình thú của các cặp đôi, như vậy, nguyên nhân cô bị đá, là vì cô không biết làm nũng sao?

Đúng vậy, xác thực là cô không biết làm nũng là như thế nào, bởi chỉ có cô và mẹ sống nương tựa vào nhau, từ nhỏ đến lớn cô đều nghĩ mình phải trở nên thật kiên cường, sau đó bảo vệ, chăm sóc mẹ. Mặc dù mẹ cô đã qua đời nhiều năm, nhưng cho dù có được làm lại, cô vẫn sẽ chọn bộ dáng kiên cường hiếu thắng, chỉ là, dù có kiên cường thì cũng sẽ có lúc yếu đuối.

Tên hỗn đản nào từng nói qua, hi vọng sau này bọn họ vẫn là bạn bè, cho nên hắn mới gửi thiệp mừng đến cho cô? Hắn thực sự cho rằng cô kiên cường nên sẽ không khổ sở, sẽ không bị tổn thương sao?

Tưởng Y Hàm nhìn thiệp mừng trên tay, mũi đau xót, nội tâm khó chịu. Cô đã từng rất hạnh phúc lên kế hoạch kết hôn với hắn, muốn tự tay thiết kế thiệp mừng, cùng nhau chia sẻ những hạnh phúc, một giọt nước mắt rơi xuống tấm thiệp mừng đỏ rực, cô lúc này mới phát hiện mình cư nhiên lại khóc, cô dùng sức hít một hơi thật sâu. Ngu ngốc, vì một tên nam nhân đá mình mà khổ sở? Cô cố nén nội tâm khó chịu, không cho phép bản thân lại rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.

Lúc này, chiếc xe dừng ở phía trước xe cô đột nhiên mở cửa xe, làm cho cô hoảng sợ, cô không biết trong xe kia có người, thấy người lái xuống xe, lại là Tống Đình Vĩ, cô vô ý quay mặt đi, chỉ hi vọng anh không chú ý tới mình.

Một lúc lâu, mơ hồ cảm thấy người phía trước đã rời đi, lúc này cô mới ngẩng mặt lên, liền thấy một thân hình cao to đi vào Xây dựng Hoằng Đức.

Anh nhìn thấy cô khóc sao? Vẻ mặt Tưởng Y Hàm ảo não. Vì sao khó có một lần cô yếu đuối, liền bị đại nam nhân Tống Đình Vĩ kia bắt gặp? Mặc dù cô cũng không xác định anh có thấy cô đang khóc hay không, bởi vì anh trực tiếp đi thẳng vào công ty của cha mình.

Hơn một năm trước, ở Công ty xây dựng Hoằng Đức, lần đầu tiên cô nhìn thấy người con trai luật sư xuất sắc ưu tú tỏng miệng Đức thúc, nghe nói nah chưa bao giờ thua bất kỳ vụ kiện cáo nào, Đức thúc nhiệt tình giới thiệu hai người làm quen, nhưng ánh mắt Tống Đình Vĩ nhìn nằng tương đối lãnh đạm, với kinh nghiệm làm việc nhiều năm, cô biết rõ ràng anh ghét cô, chỉ là không rõ vì sao bị ghét, dù sao bọn họ cũng là lần đầu tiên gặp nhau, không phải sao?

Sau đó cũng gặp qua hai, ba lần, gần nhất chính là bữa cơm [làm quen] buồn chán hai tháng trước kia.

Quên đi, cô cần gì phải để ý việc nam nhân kia có nhìn thấy cô khóc hay không, dù sao bọn họ cũng không có quan hệ gì. Cô khom người đem thiệp mừng nhét vào cốp xe, cầm cặp tài liệu, khóa kỹ cửa xe.

Tưởng Y Hàm hít sâu, không quên xem kỹ lại gương mặt một chút, lúc này mới đi vào Xây dựng Hoằng Đức.

Xây dựng Hoằng Đức là khách hàng lớn nhất kể từ khi Tưởng Y Hàm nhậm chức vào công ty vật liệu xây dựng, bọn họ làm côn trình, có bảo đảm về uy tín, là công ty xây dựng nổi tiếng trong nước,… (chỗ này mình kb dịch sao luôn á)

Sau khi cô bước vào Xây dựng Hoằng Đức, trông thấy quản lý công trường Vương Bảo đứng bên cạnh, liền đi qua.

“Bảo thúc, sớm.” Vương Bảo hơn năm mươi tuổi là bạn tốt của Tống Hoằng Đức, từ năm mười mấy tuổi đã cùng ông làm việc.

“Y Hàm, cháu hôm nay sớm như vậy đã đến rồi à?” Vương Bảo cười, vết nhăn trên mặt đen thui đã khắc sâu, đó là dấu vết của năm tháng.

“Bởi vì số lượng đơn hàng lần trước gia tăng, nội dung hợp đồng cần phải sửa lại, nên hôm nay cháu đến mang cho Đức thúc ký tên.”

Sau khi vào công ty không lâu, giám đốc để cô tiếp nhận đơn hàng của Xây dựng Hoằng Đức, cô vốn còn muốn thắc mắc, khách hàng lớn như vậy sao có thể để cho một tay mơ như cô phụ trách, sau này hợp tác rồi cô mới biết nguyên nhân.

Đức thúc mặc dù là ông chủ của Xây dựng Hoằng Đức, thế nhưng ông xuất thân là công nhân, hoàn toàn không thể ngồi yên trong phòng làm việc, bởi vậy muốn tìm ông nói chuyện đơn hàng thường phải chạy vài vòng, và ông cũng không thích nói chuyện đơn hàng trong điện thoại. Có lúc rõ ràng gặp được rồi, nhưng ông lại có việc đột xuất phải ra ngoài, làm hại nhân viên phải chạy vài vòng vô ích, đổi lại là các tiền bối khác cũng không thể chịu đựng được, nhưng công ty lại không thể mất khách hàng lớn này, nên công việc khổ sai này cứ thế rơi xuống đầu cô.

Khi cô mới phụ trách làm việc với Xây dựng Hoằng Đức, cũng có chút không nhẫn nại được, mỗi lần nghe Đức thúc đã đi tới công trường nào đó, cô vội lái xe đến, kết quả ông đã rời đi rồi, lại nghe công nhân nói có khả năng ông chủ đã tới công trình khác rồi, cô lại tiếp tục đuổi tới, vẫn như cũ không khác, cô lại nghe quản đốc nói ông chủ lại chạy đến một nơi khác, khuôn mặt tươi cười của cô trở nên cứng đờ.

Không chỉ như vậy, cô lần khoa trương hơn, cô từng nhận được điện thoại của Đức thúc lúc hơn chín giờ tối, bảo ông hiện tại đang rảnh rỗi, muốn nói chuyện về đơn hàng, cô cũng chỉ có thể bỏ mặt nạ trên mặt xuống, phối hợp với thời gian của ông chủ lớn, chạy như bay đến công ty, chỉ sợ ông chủ lại đi mất, nói chung, cô chính là đuổi theo Đức thúc chạy.

Cô vẫn không thể hiểu được hành vi của Đức thúc, mãi đến một lần thông qua thư ký ở đó biết được Đức thúc ở công ty, cô liền lập tức đến đó trước, lại thấy biểu tình ngưng trọng của ông. Bảo thúc nói cho biết, có một công nhân bị thương rất nghiêm trọng, sợ rằng về sau sẽ bị liệt, nên Đức thúc vô cùng khổ sở, lúc này cô mới hiểu được vì sao ông chủ lớn thường xuyên chạy đến công trường, bởi vì muốn chú trọng đến an toàn của mọi công nhân. Bảo thúc nói hiện nay công nhân trẻ tuổi làm việc có lúc không chính xác, giá đỡ chỉ cần thiếu một cái đinh ốc, cũng có thể sẽ làm cho các anh em trong công trường bị thương, bởi vậy ông chủ không sợ vất vả mỗi ngày đều đi kiểm tra.

Cô lập tức cảm nhận được tình cảm và nghĩa khí của Đức thúc, cho nên, cô cũng không ngại vất vả kiên trì.

Mà lâu dần thành quen, cách xưng hô của cô từ Tống chủ tịch đến ông chủ Tống, cuối cùng là Đức thúc, đến bây giờ hai người quen biết đã hơn ba năm, Xây dựng Hoằng Đức cơ hồ sắp trở thành phòng làm việc thứ hai của cô.

“Nhưng Đức ca đang bị thương, hiện đang trong bệnh viện.”

“Đức thúc bị thương? Chuyện khi nào, chú ấy bị thương thế nào rồi ạ?”Tưởng Y Hàm khϊếp sợ không thôi. Mấy ngày trước cô nhìn thấy Đức thúc, ông vẫn còn rất tốt mà.

“Chuyện xảy ra buổi chiều hôm trước, mắt cá chân bị thương, người trẻ tuổi khoảng ba, năm ngày là khỏi, nhưng người già sẽ phải ở bệnh viện mười ngày, nửa tháng, ai, chú cũng không dám tin.”

Vuông Bảo buông tiếng thở dài.

Biết Tống Hoằng Đức chỉ bị thương ở mắt cá chân, Tưởng Y Hàm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn rất lo lắng. “Bảo thú, Đức thúc chú ấy nằm ở bệnh viện nào ạ? Cháu muốn đến thăm chú ấy.”

Vương Bảo nói cho cô tên bệnh viện và số phòng bệnh. “Cháu đến thăm ông ấy, ông ấy nhất định sẽ rất vui, cháu cũng biết ông ấy vẫn luôn hi vọng cháu trở thành con dâu mà.”

Cô cười xấu hổ, mặc dù rất cảm ơn sự ưu ái của Đức thúc, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được.

“Hi vọng anh Đức có thể xuất viện sớm, ông ấy một ngày không có ở đây, chuyện lớn gì cũng đến hỏi ta, công trường còn nhiều chuyện cần ta giải quyết, nhưng viễ ký tên thì ta không thể, ta chỉ tốt nghiệp tiểu học, không hiểu nhiề đại tự lắm, càng không cần phải nói đến mấy câu văn tự gì đó.”

“Bảo thúc, chú cực khổ rồi.”

“Cũng may ta còn thông minh, biết đi tìm Đình Vĩ đến giúp.” Vương Bảo cười nói.

Nguyên lai Tống đại luật sư vì vậy mới tới đây. “Chuyện của công ty, Tống luật sư hiểu rõ không ạ?”

“Hỏi tôi không phải rõ ràng hơn sao?”

Một đạo thanh âm trầm thấp hồn hậu sau lưng truyền đến, cô cũng không quay đầu lại, bởi tỏng lòng cô vẫn cõ chút để ý, không biết vừa rồi anh có nhìn thấy cô khóc không?

Tống Đình Vĩ đi tới bên cạnh cô, ánh mắt nhìn cô, “Tôi đúng là không biết, hơn nữa có chút đương được do cha tôi ký tên.” Anh thường ngày rất ít khi hỏi đến chuyện công ty của cha, cho nên khôn hiểu nhiều lắm.

Là liên quan đến bệnh nghề nghiệp sao? Cô cảm thấy mỗi làn Tống Đình Vĩ nhìn cô đều dùng ánh mắt như vậy.

Mặ kệ anh vừa rồi có nhìn thấy cô khóc hay không, Tưởng Y Hàm không cam lòng tỏ ra yếu thế ngẩng mặt, mỉm cười nhạt. “Nếu như Tống luật sư không biết chỗ nào, hỏi Bảo thúc là được. Bảo thúc, không làm phiền mọi người làm việc nữa, cháu đến bệnh viện thăm Đức thúc đây ạ, hẹn gặp lại.” Nói đơn giản, cô mang cặp tài liệu, xoay người rời đi.

Trở lại trong xe, cô đem cặp tài liệu đặt ở ghế lái phụ, sau đó khởi động xe, chuẩn bị đi đến bệnh viện, chỉ là, khởi động mấy lần, xe vẫn không có động tĩnh gì. Chẳng lẽ động cơ gặp trục trặc? Không thể nào, cư nhiên chọn lúc này bị.

Lại liên tục khởi động xe, nhưng cũng không thành ông, xem ra xe thật sự có vấn đề, chỉ là cô nên đi đâu để tìm chỗ sửa xe đây, muốn đi hỏi Vương Bảo xem gần đây có chỗ sửa xe không, lại thấy Tống Đình Vĩ trầm ổn ung dung đi tới.

Lấy quan hệ [trở mặt] của hai người, cô cho rằng anh hẳn là sẽ làm như không thấy cô, không ngờ anh cư nhiên đi đến chỗ cô. Anh lại muốn làm gì? Quên đi, binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn.

Tống Đình Vĩ nhìn xuống xe cô, "Vừa thấy cô vẫn không khởi động xe, xe có vấn đề sao?"

"Ân, hình như có chút vấn đề." Tưởng Y Hàm kinh ngạc, anh lại quan tâm mình. Anh không phải rất ghét cô sao? Cô đoán anh hẳn là khách sáo hỏi một chút,nên cô cũng rất khách khí trả lời.

“Tôi có biết một xưởng sửa xe, tôi giúp cô gọi họ đến đem xe kéo về để xưởng sửa chữa.”

Lạ thật, anh không phải nên khách sáo hỏi một chút, sau đó liền vỗ mông rời đi sao? Thất anh lấy điện thoại ra, cô vội vã ngăn cản, “Tống luật sư, không cần phiền toái như vậy, tôi tự mình tìm xưởng sửa xe.”

Ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô. “Xung quanh đây có xưởng sửa xe?”

“Không có, nhưng mà…”

“Vậy là nói, cô không để ý việc bị hố tiền, kéo xe cộng thêm chi phí sửa xe, lừa đảo một chút cũng có thể tùy tiện lấy của cô mấy vạn tệ thậm chí nhiều hơn, chẳng lẽ cô nghĩ tiền là rác sao?”

Không hổ danh là đại luật sư, những câu hỏi sắc bén, nói như cô nhất định sẽ bị người ta hố tiền! Chẳng lẽ anh nhìn ra , cô là bởi vì không muốn nợ ân tình anh mới mới nói như vậy? Sau đó, cô hơi chần chừ, đại luật sư đã gọi điện.

“A Hòa, là tôi, trước công ty cha tôi có một chiếc xe bị hư, cậu qua đây xử lý một chút. Được, chìa khóa xe cậu tìm Bảo thúc lấy, sửa xong lại gọi điện cho tôi.” Nói xong, Tống Đình Vĩ thu hồi di động, lại nói: “Đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi cầm đi đưa cho Bảo thúc.”

“Không cần, tôi ở đây chờ người bên sửa xe qua đây.” Cô muốn biết người nào sửa xe, anh và đối phương có quen biết, nhưng cô cũng không quen biết đâu.

“Vừa rồi A Hòa nói bọn học có chỗ khác cần sửa xe, phải một giờ sau mới tới, cô xác định ở chỗ này đợi sao?”

Không biết vì sao, từ khi bắt đầu, cô tựa hồ luôn bị anh nắm mũi dẫn đi, cô vốn có thể tự mình xử lý tốt, sao có thể biến thành như vậy?

Lúc này, Vương Bảo cũng đi ra, “Thế nào, xe Y Hàm có vấn đề?”

“Cháu đã gọi điện cho A Hòa, hắn nói hơi trễ mới có thể qua đây xử lý, Bảo thúc, phiền chú đem chìa khóa xe đưa cho A Hòa.” Tống Đình Vĩ nói.

“Không có vấn đề, sáng sớm ta cũng sẽ ở lại công ty, buổi chiều mới đi công trường, Y Hàm, đem chìa khóa xe cho ta, thằng nhóc A Hòa kia kỹ thuật sửa xe rất tốt cháu không cần lo lắng.” Vương Bảo cười nói.

Thật sự rất muốn nói không cần, cô có thể tự mình xử lý, cô luôn có thói quen tự mình xử lý mọi chuyện, nhưng nhìn thấy Bảo thúc chờ mình lấy chìa khóa xe, liền khó mà nói ra câu từ chối, dù sao cũng phải tìm xưởng sửa xe, cô đành ngoan ngoãn giao ra chìa khóa xe.

“Bảo thúc, xin lỗi, làm phiền chú rồi.”

“Y Hàm, không cần cùng Bảo thúc khách khí như vậy đâu.” Vương Bảo tiếp nhận chìa khóa, lại cười nói: “Đúng rồi, Y Hàm, không phải bây giờ cháu muốn đi bệnh viện thăm Đức ca sao, Đình Vĩ cũng đang muốn đến đó, cháu cứ ngồi xe của nó cùng đi đi, như vậy có thể tiết kiềm tiền taxi.”

Cô một chút cũng không cười nổi, tin rằng người nào đó sẽ không nguyện ý cho cô ngồi nhờ xe đi. Tưởng Y Hàm uyển chuyển từ chối, “Bảo thúc, như vậy quá phiền Tống luật sư, cháu tự bắt taxi đến bệnh viện là được rồi.”

“Tuyệt đối không phiền phức, ngồi xe của tôi đi.” Ngoài dự liệu của cô, Tống Đình Vĩ nói như vậy.

Editor: Tiểu Kim

Đọc truyện duy nhất tại truyenhdz