CHƯƠNG 3
Tưởng Y Hàm nhìn khuôn mặt đẹp trai như điêu khắc kia, mặt không biểu tình. Anh rõ ràng cũng không tình nguyện không phải sao? Làm sao lại nói như vậy?
Nói thật, thì cô bị thái độ của nam nhân này làm cho hồ đồ luôn rồi, anh không phải nên kiêu ngạo coi cô là không khí, sau đó bỏ mặc, kết quả đến bây giờ, bọn họ lại cùng nhau đến bệnh viện?
Như lời nói anh thật sự không [để ý], vậy cô đành làm theo, đại luật sư đã mở miệng muốn làm tài xế, mà cô cũng có thể tiết kiệm tiền taxi, vậy tại sao không làm theo?
Vương Bảo nhìn hai người trẻ tuổi rời đi, cười cười. Chẳng trách Đức ca vẫn luôn muốn đem Đình Vĩ và Y Hàm tác hợp, hai người họ đứng chung một chỗ, giống như mọi người thường nói chính là nam thanh nữ tú, rất phù hợp, hi vọng Đức ca nhìn thấy bọn họ cùng đến bệnh viện thăm ông, chân lập tức có thể tốt hơn rồi, ha ha.
Tưởng Y Hàm vốn tưởng rằng ở cùng một chỗ với Tống Đình Vĩ bầu không khí trong xe sẽ rất ngột ngạt, dù sao bọn họ mặc dù có quen biết, nhưng cũng không phải bằng hữu.
Bất quá Tống đại luật sư vừa ngồi vào xe không bao lâu, di động liền vang lên, chỉ thấy anh mang tai nghe vào, cùng đối phương thảo luận vụ kiện cáo, quả nhiên là người bận rộn, nhưng anh nói chuyện, trái lại cô lại thở phào nhẹ nhõm.
Mãi cho đến bãi đỗ xe của bệnh viện, Tống Đình Vĩ mới kết thúc cuộc trò chuyện, sau đó hai ngườ cùng nhau đi vào bệnh viện.
Lúc đi tới cửa bệnh viện, Tưởng Y Hàm bảo anh đi vào phòng bệnh trước, bởi có hàng bán hoa, cô muốn đi mua một bó hoa để thăm bệnh, nào biết khi cô mua hoa xong, lại phát hiện anh vẫ đứng tại chỗ nói chuyện điện thoại, thấy cô, mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Cô không biết Tống Đình Vĩ vừa rồi là chờ cô hay là vừa vặn có diện thoại, cô đoán là lý do phía sau đi, dù sao anh làm sao có thể chờ cô?
Vừa mới cùng đi vào bệnh viện, Tưởng Y Hàm thấy ở phía đối diện một đôi nam nữ, ba người nhìn nhau, cô giật mình kinh ngạc, không tự chủ ngừng lại bước chân, lập tức cắn môi dưới, làm như không thấy đi về phía trước.
“Y Hàm, chờ một chút, tôi có lời muốn nói với em.”
Lúc đi qua bên người đôi nam nữ kia, cô bị gọi lại. Không ngờ ở nơi này cô sẽ gặp lại bạn trai cũ Phương Quan Bình cùng bạn gái của hắn, có lẽ phải gọi là vợ hắn, bởi vì bọn họ rất nhanh sẽ kết hôn, nhưng cô không hiểu, giữa họ còn gì để nói nữa?
Chỉ thấy Phương Quan Bình nói với nữ nhân bên cạnh một tiếng, sau đó đi đến chỗ cô. Tưởng Y Hàm không biết hằn muốn cùng mình nói gì, cô vẫn quay đầu thỉnh Tống Đình Vĩ đi tìm Tống Hoằng Đức trước.
Phương Quan Bình đi tới trước mặt cô, nhìn bó hoa trên tay cô, nói: “Y Hàm, em đến thăm bệnh sao? Tôi cùng cô ấy đi, cô ấy sinh bệnh nên tôi mang cô ấy đến gặp bác sĩ.”
Gọi cô lại vì để nói cái này? Cô nhìn thân ảnh mảnh mai bên cạnh kia, nhớ tới trước đây khi cô bị bệnh, vì lúc đó để hắn chuyên tâm làm việc, cũng không muốn khiến hắn lo lắng, cô tự mình đi gặp bác sĩ, kết quả hiện tại thì sao? Hắn bỏ lại công việc, cùng bạn gái đến bệnh viện, thực sự là châm chọc.
Năm ngoái, Phương Quan Bình rời đi nguyên nhân bởi khoa học kỹ thuật ngưng trệ, ngành du lịch phát triển, cô toàn lực giúp đỡ hắn, ngày nghỉ hắn nói muốn ở công ty tăng ca, cô cũng hoàn toàn tin tưởng, bởi vì cô biết hắn rất muốn xây dựng sự nghiệp, thế nhưng không ngờ, hắn cư nhiên tiền bối dẫn dắt hắn phát sinh tình cảm, mà lời chia tay lần đó, càng làm cho cô cảm thấy đau lòng. Cô toàn tâm giúp hắn xây dựng sự nghiệp, lại đổi lại hắn nói cô không cần hắn, thực sự là quá buồn cười.
Tưởng Y Hàm hít một hơi thật sâu, tuyệt không muốn nhìn thấy bộ dáng ân ái của bọn họ. “Anh muốn cùng tôi nói cái gì? Giữa chúng ta hẳn là không còn gì để nói.”
“Y Hàm, em còn đang giận tôi sao?” Hắn hỏi, thấy cô không nói chuyện, hắn liền hiểu rõ trong lòng. “Xin lỗi, là tôi có lỗi với em. Bất quá, về sau tôi gọi điện cho em, em cũng không nghe, gửi tin nhắn, em cũng không trả lời, tôi…”
“Phương Quan Bình, rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi?” Cô cắt đứt lời nói dong dài trực tiếp hỏi.
“Y Hàm, em có ổn không? Thành thật mà nói, tôi có chút lo lắng cho em.” Hai người nói chuyện yêu đương nhiều năm, hơn nữa mẹ Tưởng mất, bây giờ cô một thân một mình, hắn thật lòng lo lắng cho cô.
Lo lắng cho cô? Lời của hắn làm cho cô cảm thấy thật nực cười, trước làm tổn thương giờ lại đến quan tâm, rốt cuộc là hắn bị thần kinh, hay là cô rất ngốc? Áp chế cơn khó chịu trong l*иg ngực, cô giả vờ không quan tâm nói: “Anh yên tâm, tôi không sao, tôi rất ổn, không cần anh lo lắng cho tôi.”
“Phải không?” Phương Quan Bình cười khổ, “Tôi cũng biết, dù cho không có tôi ở bên, em vẫn sống rất tốt, em luôn kiên cường độc lập như vậy.”
Tưởng Y Hàm nghe vậy nắm chặt cặp tài liệu mang bên người, “Nói xong rồi? Tạm biệt!” Cô ôm bó hoa, xoay người rời đi.
“Tôi đã gửi cho em thiệp mời, em có nhận được không? Nếu như có thể, tôi hi vọng em có thể tới tham dự hôn lễ của tôi, tôi nói rồi, hi vọng chúng ta mãi là bạn bè.”
Cô không quay đầu lại, cũng khồng đáp lại bất cứ lời gì, hướng đi đến thang máy, vừa liếc sang lại trông thấy Tống Đình Vĩ đứng ở bên cạnh, cố sửng sốt. Anh nghe thấy hết?
Cô thấy anh lấy ra khăn tay, là muốn cho cô?
Khi đó chắc anh đã thấy cô khóc ở trong xe? Cho nên hiện tại mới có phản ứng này.
Cô cảm thấy rât ngạc nhiên về Tống Đình Vĩ, cư nhiên không nhân cơ hội cười to mọt phen chế nhạo cô, nhìn anh lấy khăn tay ra, cô cảm thấy rất chướng mắt, “Nếu như muốn đưa cho tôi dùng, thì không cần, tôi không khóc, tôi sẽ không vì nam nhân kia mà rơi nước mắt.” Câu nói cuối cùng cũng chính là nói cho bản thân cô.
“Phải không?” Tống Đình Vĩ vừa nói vừa thu lại khăn tay. “Cô làm không tệ.”
Là cô nghe nhầm sao? Anh cư nhiên tán thưởng cô, mà không phải là cười nhạo? Tưởng Y Hàm ngơ ngẩn nhìn anh. Có lẽ, anh cũng không phải tệ như cô nghĩ, nếu không vừa rồi sẽ không giúp cô tìm xưởng sửa xe, cũng sẽ không đưa khăn cho cô.
Mặc dù rất biết ơn anh vào lúc cô khó khăn mà bỏ đá xuống giếng, nhưng cô cũng sẽ không bởi vì anh vừa nói cô làm không tệ mà cảm ơn anh, dù sao anh cũng không nên nghe trộm người khác nói chuyện.
Mặc dù hai người cũng khồng nói gì thêm, nhưng dường như bầu không khí đối địch đã giảm đi ít nhiều.
“Đình Vĩ, Y Hàm, các con đã tới rồi sao, vừa A Bảo gọi điện cho ta, nói hai con muốn cùng đến thăm ta, ta còn không tin, không ngờ là thật, ha ha ha.”
Vừa nhìn thấy con trai và con dâu mà ông cùng đến thăm, nét mặt già nua của Tống Hoằng Đức cười đến vo thành một nắm, nhìn ra được ông rất vui vẻ.
"Đức thúc, đây là hoa cháu mang cho chú, chân chú có khỏe không ạ?" Tưởng Y Hàm đem bó hoa giao cho hộ lý bên cạnh. Đức thúc tinh thần thoạt nhìn không tệ, giọng nói còn phi thường to, chỉ sợ là nười trên hành lang cũng nghe được.
"Ba, chuyện này không nên vui đùa!" Tống Đình Vĩ khuôn mặt nghiêm túc lên tiếng ngăn cản, chỉ sợ ông thực sự xuống giường đi lại.
"Con, đứa nhỏ này thật là, nói chuyện không thể hung giữ như vậy, con dọa đến Y Hàm rồi." Tống Hoằng Đức vội vàng thay con trai giải thích, "Y Hàm, Đình Vĩ chỉ là rất lo lắng cho chú, hắn là một đứa con tốt."
Không cần Đức thúc giải thích, cô cũng nhìn ra được, vừa rồi cô cũng sợ Đức thúc thực sự xuống giường đi lại."Đức thúc, vết thương ở chân, bác sĩ nói như thế nào ạ?"
"Kỳ thực chỉ là vết thương nhẹ, căn bản không cần nằm viện. Đúng rồi, Đình Vĩ, có phải con cùng bác sĩ nói cái gì, nếu không vì sao ba phải muốn nằm viện mười ngày?" Vốn chỉ nói ở một, hai ngày, kết quả hỏi lại lần nữa bác sĩ cư nhiên đổi giọng, khẳng định có quỷ.
Tống Đình Vĩ không phủ nhận, "Con chỉ cùng bác sĩ nói, sau khi về nhà cha tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương, nhất định sẽ đi tới các công trường khảo sát."
"Con đứa trẻ này thật là, nằm viện nhiều ngày như vậy, rất buồn chán!"
"Sẽ không trò chuyện sao? Con lại nghe nói cha cùng các em gái y tá ở đây nói chuyện rất vui vẻ, hình như còn rất được còn chào đón, không phải sao?"
Tống Hoằng Đức cười đến có chút không có ý tứ. “Con không cần nghe A Bảo nói lung tung, buổi chiều hắn qua đây, cha sẽ dạy bảo hắn."
"Không cần mắng, cha cả một năm cũng không nghỉ ngơi, thừa dịp lúc này nghỉ ngơi thật tốt. Được rồi, nơi này có hợp đồng cần kí tên, còn có nội dung báo cáo này con không hiểu lắm, cha xem xong không có vấn đề gì thì kí tên luôn ạ." Anh vừa nói vừa đem văn kiện đưa cho ông.
Tưởng Y Hàm nhìn cha con hai người nói chuyện qua lại, bất giác nhún người. Bọn họ cá tính có thể nói là “nam viên này triệt” (đại loại là hành động đi ngược lại với lời nói), cô đoán Tống Đình Vĩ muốn cha anh có thể dưỡng thương tốt, mới để cho ông nằm viện, ngay cả cô cũng biết Đức thúc sẽ không có khả năng nghe lời ở nhà dưỡng thương, mà Đức thúc cũng không muốn làm cho con trai lo lắng, bởi vậy mới ngoan ngoãn nằm viện, nhìn ra được tình cảm của bọn họ rất tốt, thật là làm cho người khác hâm mộ.
Lúc này, Tống Đình Vĩ làm cho cô có cảm giác, không còn là một đại luật sư kiêu ngạo. Mà là một người con lo lắng cho vết thương của cha mình, cô nhớ tới bản thân từ nhỏ cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, mặc kệ người ngoài dùng loại ánh mắt gì nhìn mẹ con các cô, cô và mẹ tình cảm vẫn luôn rất tốt, chỉ là giờ đây mẹ cô đã qua đời.
Tống Đình Vĩ đem văn kiện xử lý xong bỏ vào cặp tài liệu, sau đó nhìn về phía Tưởng Y Hàm, "Cô đi đâu? Muốn ngồi xe của tôi về công ty không?"
"Không cần, công ty của tôi và Xây dựng Hoằng Đức ngược hướng nhau, tự tôi gọi taxi là được, hôm nay cám ơn anh." Bất luận thế nào, anh hôm nay giúp cô không ít việc, cô phải nói tiếng cám ơn.
"Tiện đường, không cần nói cám ơn."
Vừa mới đối với người nào đó ấn tượng được một chút, kết quả anh vẫn rất cục cằn."Về xưởng sửa xe, anh có thể cho tôi số điện thoại của đối phương không?"
"Xe sửa xong, A Hòa nói với tôi, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô, đi trước."
"Thế nhưng..." Cô vẫn chưa nói hết, Tống Đình Vĩ đã ra khỏi phòng bệnh .
Tống Hoằng Đức thấy tình trạng đó, liền thay con trai giải thích, "Y Hàm, Đình Vĩ đứa bé kia tính trách nghiêm rất cao, nếu là nó gọi a Hòa đến sửa xe của cháu, như vậy thì nó sẽ phụ trách đến cùng, cháu cứ giao cho nó, không cần lo lắng." Về chuyện xe cô bị hỏng, vừa rồi A Bảo ở trong điện thoại đã nói qua.
"Đức thúc, chú hiểu lầm rồi, cháu không phải lo lắng cho xe, chỉ là cảm thấy Tống luật sư công việc tựa hồ rất bận, không muốn khiến anh ấy thêm phiền phức, hơn nữa cháu có thể tự mình đi lấy xe." Từ khi thấy Tống Đình Vĩ ở Xây dựng Hoằng Đức, anh cơ hồ không có một lúc rảnh rang.
Tống Hoằng Đức vẻ mặt cảm động, "Y Hàm, chú biết cháu là một đứa nhỏ ôn nhu." Ông thật là không có nhìn lầm người."Nếu như cháu và Đình Vĩ có thể ở cùng một chỗ, thì thật tốt biết mấy."
"Đức thúc, xin lỗi." Cô cười khổ. Cô không có muốn làm ông thất vọng, kỳ thực cô rât thích vị trưởng bối Đức thúc này.
"Đứa trẻ ngốc, không cần nói xin lỗi, ta cũng biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, nhưng ta nhìn thế nào, cũng có cảm giác cháu cùng con trai ta rất phù hợp, vì sao lại không đến với nhau? Bất quá hai đứa đều nói đối với đối phương không có cảm giác, điều này trái lại rất có ăn ý."
Tưởng Y Hàm không nói gì. Ngay từ đầu Đức thúc nói muốn đem con trai đjai luật sư xuất sắc giới thiệu cho cô làm quen, cô cho rằng đơn thuần là trưởng bối thích cô, cho nên mới muốn giới thiệu người nhà, thẳng đến sự việc hơn hai tháng trước kia làm cho người ta cảm thấy xấu hổ lại không thể nói chuyện thân mật, cô lại lần nữa biểu lộ việc bản thân chỉ muốn làm tốt công việc hiện tại, không muốn nói chuyện yêu đương.
Khi đó Đức thúc nói về chuyện của Tống Đình Vĩ và bạn gái cũ của anh.
Nguyên lai, anh ba mươi mốt tuổi, đã từng gặp gỡ bạn gái hơn hai năm, không cùng một chỗ là bởi vì đối phương bốn năm trước ngoài ý muốn mất, sau đó anh liền đem toàn bộ thời gian chú trọng làm việc, Đức thúc rất lo lắng, bởi vậy mới muốn giới thiệu bạn gái cho anh.
Nhưng, vì sao lại muốn giới thiệu cô cho Tống Đình Vĩ?
"Đức thúc, chẳng lẽ cháu trông giống bạn gái đã qua đời củaTống luật sư?"
Lúc đó cô hỏi như vậy, nhưng Đức thúc cười lắc đầu nói, một chút cũng không giống, một tóc dài một tóc ngắn, một ôn nhu mỹ lệ, một đẹp cá tính, hoàn toàn khác nhau.
Thành thật mà nói, cô một điểm cũng nhìn không ra Tống Đình Vĩ lại là một nam nhân thâm tình, vì anh luôn “cả vυ' lấp miệng em” ( đại loại hiểu là dùng thế mạnh, của cải để chèn ép, lấn át kẻ yếu hơn) , không ai bì nổi, nhưng khẳng định là anh không thích cô , thế là cô đề nghĩ Đức thúc giới thiệu cho Tống Đình Vĩ người nhìn giống hoặc loại hình gần giống với cố bạn gái của anh, như vậy xác suất thành công sẽ cao hơn.
Người luôn lạc quan như Tống Hoằng Đức lúc này đột nhiên thở dài, "Con trai ta nó nha, vì mẹ nó, vẫn luôn vô cùng nỗ lực, ta không hi vọng nó để tâm quá mức, nó đã đủ ưu tú rồi."
Tưởng Y Hàm không rõ ý tứ trong lời nói của ông lúc này. Cô chỉ biết, vợ Đức thúc hình như hơn mười năm trước đã qua đời, chẳng lẽ Tống Đình Vĩ làm luật sư, cùng bà có quan hệ?
Bác sĩ theo thường lệ đến phòng bệnh kiểm tra, cắt đứt cuộc trò chuyện giữa bọn họ, thấy bác sĩ đã rời đi, Tưởng Y Hàm lấy ra hợp đồng, bắt đầu nói công việc, thẳng đến khi cô rời khỏi bệnh viện, cũng không có hỏi lại chuyện cá nhân.
Bất quá trải qua những chuyện liên tiếp này, trái lại làm cho cô đối với Tống Đình Vĩ có chút ấn tượng, mặc dù vẫn như trước không có mấy thiện cảm, nhưng ít ra không có quá đáng ghét.