CHƯƠNG 1: Tiết tử
Buổi trưa thứ bảy,
Tưởng Y Hàm đi vào phòng ăn riêng, thấy Tống Hoằng Đức đã tới.
“Đức thúc, xin lỗi chú, để chú đợi lâu rồi.” Mặc dù cô đến sớm hơn so với thời gian hẹn mười phút, nhưng để trưởng bối chờ đợi cũng không đúng lắm, bởi vậy vừa ngồi xuống, cô lập tức nói xin lỗi.
“Y Hàm, không cần nói xin lỗi, cháu không có đến muộn.” Tống Hoằng Đức tuổi gần sáu mươi, âm giọng đậm chất Đài Loan, cười nói.
Tưởng Y Hàm mỉm cười.
Tống Hoằng Đức với kiểu tóc Tiểu Bình, mặc áo Polo và quần tây đơn giản, cho dù ai nhìn vào cũng không nghĩ ông chính là chủ tịch của một công ty xây dựng lớn, cũng chính là khách hàng lớn nhất công ty cô.
Lúc này, nhân viên phục vụ bước đến giúp họ gọi món, bỗng nghe thấy Tống Hoằng Đức nói chờ một chút rồi gọi món, bởi vẫn còn một người nữa chưa đến, cô có chút cảm giác bồn chồn.
Đức thúc còn hẹn những người khác?
Tưởng Y Hàm vừa muốn mở miệng hỏi ông còn hẹn ai, thì vô tình trông thấy một nam nhân thân hình cao to đi vào phòng ăn, cô chợt sửng sốt. Kia không phải là con trai của Đức thúc- Tống Đình Vĩ? Cô có dự cảm không lành.
“Đình Vĩ, ở đây.”
Tống Hoằng Đức hài lòng hướng con trai vẫy tay, mà Tưởng Y Hàm thấy rất rõ ràng khi Tống Đình Vĩ trông thấy cô, trên gương mặt thành thục anh tuấn đầu tiên hiện lên sự kinh ngạc, sau đó cặp mắt tự tin kia lóe ra tia bén nhọn, con ngươi đen híp lại nhìn chằm chằm cô, phảng phất như đang nói vì sao cô lại ở đây?
Xin đấy, cô cũng rất kinh ngạc được không? Tưởng Y Hàm một chút cũng không bị luồng khí thế bức người từ nam nhân kia dọa sợ, đôi mi thanh tú giương lên, không khách khí trừng lại anh.
Ánh mắt cô đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Tống Đình Vĩ có thể nhìn ra được, anh mím môi, đi đến chỗ phụ thân.
“Ba, con không biết là ba còn hẹn những người khác nữa.” Ngữ khí của anh không thể nào hòa nhã được, vốn anh nghĩ phụ thân chỉ là muốn cùng đứa con trai là anh này ăn một bữa cơm, hiện tại xem ra, là đã có sắp xếp từ trước!
Những lời này cũng chính là lời cô muốn nói!
Tưởng Y Hàm đối với bữa cơm thân mật được Tống Hoằng Đức an bài này cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Kể từ khi biết cô và bạn trai chia tay, mấy tháng này Đức thúc vẫn luôn muốn cô và Tống Đình Vĩ tiến thêm một bước, nhưng đều bị cô uyển chuyển từ chối, không ngờ lần này ông lại tiền trảm hậu tấu*?
*tiền trảm hậu tấu: làm trước rồi báo cáo lại sau
Hoàn toàn không để ý đến hai người đang [ sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt ] , ông vẫn vui vẻ muốn làm [ bà mối ] . “Y Hàm, cháu biết mà, ăn cơm càng đông sẽ càng vui vẻ hơn, ha ha ha.”
Nhân viên phục vụ lại lần nữa tiến đến giúp họ gọi món, lúc này di động Tống Hoằng Đức bỗng vang lên, ông tiếp nhận điện thoại.
“A Bảo, sao vậy… Được… ta qua ngay bây giờ”. Ông thu hồi điện thoại.
“Đình Vĩ, Bảo thúc của con vừa gọi cho ta, nói công trường bên kia có vấn đề, cần ta qua đó xem sao, con thay ta chiêu đãi Y Hàm thật tốt biết không? Y Hàm, Đức thúc có việc phải rời đi trước, cháu cùng con ta ở lại ăn một bữa thật ngon, rồi nói chuyện phiếm, ha hả.”
Tưởng Y Hàm nhìn ông cười đến quỷ dị rồi rời đi. Không thể không hoài nghi có phải Bảo thúc ở bên ngoài hay không, nếu không điện thoại vang lên sao có thể chuẩn được như vậy?
“Cha tôi, ông ấy không nên làm chuyện nhàm chán như vậy.”
“Đúng vậy.” Thấy mày kiếm nam nhân hơi nhếch, như đang hoài nghi lời cô vừa nói, cô có chút không vui. Thế nào, anh cho rằng cô đã sớm biết chuyện? Cũng không muốn giải thích, vào lần đầu tiên gặp mặt, cô đã biết Tống Đình Vĩ không thích cô, mà cô, cũng vậy.
“Chúng ta đã cùng cảm thấy loại sự tình này rất buồn chán, vậy làm phiền Tống luật sư cùng cha anh nói chuyện một chút, đương nhiên tôi cũng sẽ nói lại với chú ấy rõ ràng, tôi đi trước, gặp lại sau.”
Không để ý tới ánh mắt thâm trầm của nam nhân đang nhìn mình chăm chú, Tưởng Y Hàm cầm ví da lên, tiêu sái đi ra khỏi phòng ăn.
Thẳng đến khi đi xa khỏi phòng ăn hơn trăm mét, cô mới thở hắt ra. Thật là, đây là cái ngày gì, thì ra ông trời cảm thấy cô bị bạn trai quen nhiều năm đá còn chưa đủ thảm, nên giúp cô thêm một khoản - bị vu oan là loại phụ nữ hoa si, hám làm giàu?
Quên đi, người khác nghĩ thế nào cô không quan tâm, cô đi ngay ngồi thẳng là được. Tưởng Y Hàm hít một hơi thật sâu, bên môi hiện lên nụ cười tự tin, ngẩng cao đầu mà bước về phía trước.
Editor: Tiểu Kim