Nữ Phụ Không Trộn Lẫn

Chương 39: Thiên hạ vô song* (1)

*Có một không hai.

Lâm Đạm bị một cơn đau thắt tim dữ dội đánh thức, vừa mở mắt thì phát hiện mình đang đứng ở một nơi vô cùng chật hẹp âm u, cách đó mười bước là hai cánh cửa sắt, bên trong hai cánh cửa nhốt một nam một nữ, nữ ăn mặc một bộ y phục màu đỏ, dung mạo xinh đẹp, đang trừng mắt nhìn Lâm Đạm bằng ánh mắt tràn ngập phẫn nộ và đề phòng.

Dung mạo nam tử còn đẹp hơn cả nữ tử, một áo bào trắng đơn bạc trong bóng đêm tựa đóa hoa nở rộ, mái tóc đen dài rơi trên mặt đất, một mùi hương thoang thoảng trong gió, khuôn mặt tuyệt đẹp và rực rỡ như bạch ngọc. Hắn an tĩnh ngồi sau cửa sắt, mắt phượng khép hờ, môi mỏng hơi nhấp, biểu cảm không vui không buồn. Nếu ngực hắn không phập phồng thì Lâm Đạm thật sự cho rằng đây chỉ là một pho tượng phật được điêu khắc sinh động như thật, toàn thân tỏa ra ánh sáng thần thánh.

Có điều Lâm Đạm không có thời gian quan tâm đến một nam một nữ này, nàng thờ ơ liếc nhìn bọn họ một cái, rồi lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, không nói gì đã rời đi. Rõ ràng nơi này là địa lao, bốn phía còn có tầng tầng lớp lớp thủ vệ canh chừng, không phải là chỗ thích hợp để sắp xếp lại ký ức.

Lâm Đạm đi rồi, nữ tử áo đỏ mới thả lỏng, phẫn nộ nói: “Sư phụ, vừa rồi nàng muốn gϊếŧ ta!”

Nam tử cũng không nhấc mắt, chậm rãi nói: “Đừng quan tâm đến một người sắp chết.”

Nữ tử áo đỏ vội vàng bổ nhào đến cửa lao, thấp giọng hỏi, “Sư phụ, làm sao người biết nàng sắp chết?”

Trái tim và tâm trí nam tử hợp nhất với nhau, hô hấp dần dần ngừng, hoàn toàn vào trạng thái thiền định. Nữ tử biết dù lúc này mình có nói gì thì sư phụ đều không nghe thấy nên đành phải dừng lại. Nàng ta cẩn thận đánh giá dung mạo tuyệt đẹp có một không hai của sư phụ cách một cánh cửa ngục, trong mắt hiện lên sự ái mộ, đấu tranh, kính sợ v…v…

Lâm Đạm lại mất trí nhớ, ngoại trừ tên thật của mình là Lâm Đạm, nàng hoàn toàn không nhớ rõ bất cứ thứ gì. Vì sao dùng “Lại”? Bởi vì nàng cực kỳ quen thuộc kiểu tình huống này, hơn nữa hết sức giỏi ứng đối, gần như điều chỉnh tốt cảm xúc ngay lập tức, không để người ngoài nhìn ra manh mối, sau đó tìm một chỗ yên lặng ngồi xuống sắp xếp lại ký ức.

Nguyên chủ cũng tên Lâm Đạm, là Tả hộ pháp Đông Thánh giáo, nơi này là tổng đàn của Đông Thánh giáo, nằm ở trong núi Long Âm. Đông Thánh giáo hành sự bất công, nhanh chóng mở rộng, những năm gần đây đã bị chính đạo mắng là ma giáo, muốn mau chóng diệt trừ, làm hộ pháp trong giáo, tất nhiên Lâm Đạm cũng bị coi là yêu nữ.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, nàng đã làm rất nhiều chuyện xấu, nào có ai biết, tất cả đều bị ép buộc. Nguyên chủ là một tiểu cô nương mồ côi, khi còn bé được lão giáo chủ Đông Thánh giáo nhận nuôi và dạy võ công. Vì cảm tạ ân tình của lão giáo chủ, nguyên chủ thề sẽ bảo vệ thiếu chủ thật tốt, cũng chính là con trai Hạ Sùng Lăng của lão giáo chủ. Đợi nàng được mười hai mười ba tuổi, võ công có chút thành tựu, lão giáo chủ hỏi nàng có muốn tiến thêm một bước không. Nàng không chút do dự nói muốn, vì thế lão giáo chủ cho nàng ăn độc, giao sinh mạng vào trong tay thiếu chủ, lúc này mới đưa một quyển công pháp cấp cao truyền thụ cho nàng.

Nguyên chủ rất trung thành và tận tâm đối với lão giáo chủ, có điều sớm chiều ở chung với thiếu chủ nảy sinh tình cảm sâu đậm, bằng lòng bán mạng cho hai người. Mấy năm sau, lão giáo chủ qua đời, tân giáo chủ kế vị, nguyên chủ cũng dần dần trưởng thành, có suy nghĩ của riêng mình, lúc này mới biết thứ năm đó mình nuốt không phải độc mà là cổ trùng. Cổ trùng này ký sinh trong mạch máu, không có cách nào loại bỏ, nếu nàng có tâm tư khác với Hạ Sùng Lăng sẽ phải chịu đau khổ bị chém ngàn vạn nhát đao, nếu có sát ý với Hạ Sùng Lăng, không đợi nàng động thủ tim sẽ bị nổ tung mà chết.

Lúc Lâm Đạm đến đó, nguyên chủ đang sống sờ sờ đã đau chết, may mà trận đau đớn quay cuồng của cổ trùng bị Lâm Đạm kịp thời ép xuống, nếu không thật sự là không có sức xoay chuyển trời đất. Hiện giờ, tim Lâm Đạm vẫn còn âm ỉ đau, nghĩ đến trái tim đã bị cổ trùng gặm cắn trăm ngàn lỗ, chẳng còn sống được bao lâu.

Song Lâm Đạm không có ký ức nhưng lại cực kỳ chấp niệm với hai chữ “tồn tại”. Nàng vất vả lắm mới có được thân thể này, cũng không phải là vô duyên vô cớ tới nhận cái chết. Nàng liều mạng tìm kiếm hết những manh mối hữu dụng trong đầu, nụ cười khổ dần dần sâu.

Cuộc đời nguyên chủ trải qua chỉ có thể dùng hai chữ hình dung —— Bi thảm. Khi còn bé bị lão giáo chủ huấn luyện như dã thú, chưa bao giờ được sống một ngày yên ổn, trưởng thành lại yêu một người không có trái tim. Hạ Sùng Lăng kia lợi dụng tình cảm tình và cổ trùng hoàn toàn khống chế nàng, lại không xem nàng là người. Không biết bao nhiêu lần, nguyên chủ vì bảo vệ Hạ Sùng Lăng mà bị kẻ địch chém gϊếŧ đến thương tích đầy người, suýt chết. Hạ Sùng Lăng vứt bỏ nàng giữa đống thi thể như vứt rác, chẳng nhìn nàng lấy một cái.

Trong mắt gã, nguyên chủ là một cây đao, lưỡi đao gãy không đáng giá thì bỏ đi chẳng đáng tiếc.

May mà nguyên chủ mạng lớn, nhiều lần sắp chết nhưng rồi tỉnh lại kịp thời, sau khi đẩy thi thể trên người ra, lau vết máu trên mặt, tự mình loạng choạng trở về Đông Thánh giáo. Hết lần này đến lần khác nàng bị bỏ đi như giày rách, thế mà vẫn hết lần này đến lần khác trở lại bên cạnh Hạ Sùng Lăng, không biết tuyệt vọng, không biết mỏi mệt, chỉ là ở giữa đêm khuya tĩnh lặng trong lòng rầu rĩ đau xót.

Chợt có một ngày, nàng đi ngang qua Thanh Giang, gặp một nam tử có gương mặt rất đẹp, khí chất xuất trần ngồi trên bè trúc đi theo dòng nước, trong lúc lơ đãng hai mắt bắt gặp ánh mắt chết lặng của nàng, thế là chậm rãi nở ra một nụ khẽ. Biểu tình hết sức bình thường vậy mà lại gieo một hạt giống tên là vui vẻ trong lòng nguyên chủ, sau đó nở ra một đóa hoa xinh đẹp.

Nàng không khống chế được du͙© vọиɠ khó tả ở đáy lòng, dõi theo nam tử cả một đoạn đường về phía Nam, bảo vệ cho hắn. Nàng yên lặng nhìn hắn đánh đàn, uống rượu, ngắm hoa, nếu hắn khẽ mỉm cười, nàng cũng sẽ cười rộ lên theo, nếu hắn nhíu mày, lòng nàng cũng sẽ buồn bực. Lúc này nàng mới biết, bản thân không phải là thích Hạ Sùng Lăng mà chỉ là phục tùng và kính sợ, nếu nam tử này không xuất hiện, cả đời nàng đều sẽ bị vây hãm trong vũng bùn của Hạ Sùng Lăng, cho đến lúc chết chìm.

Sau khi nghĩ thông, nàng bắt nam tử đi không chút do dự, mang về Đông Thánh hiáo, bảo người trong giáo chiếu cố hắn cho tốt. Nàng không dám khinh nhờn nam tử, chỉ cần ở xa xa nhìn hắn một cái cũng thỏa mãn. Nhưng dần dà, nàng phát hiện nam tử và thị nữ của mình ngày càng thân thiết, bọn họ thường hay cùng nhau nói chuyện phiếm, vui vẻ cười đùa, tựa như có chuyện nói mãi không hết. Cái này còn thôi, vốn dĩ Hạ Sùng Lăng không tim không phổi thế mà cũng nhìn thị nữ bằng con mắt khác, trực tiếp thăng chức nàng ta làm Thánh Nữ, địa vị một còn lấn át cả nguyên chủ.

Nguyên chủ vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng ghen ghét và phẫn hận trong lòng, vì nàng biết Hạ Sùng Lăng coi trọng thị nữ nhất định sẽ không từ thủ đoạn mà chiếm lấy, đến lúc đó không cần nàng ra tay, thị nữ và nam tử sẽ phải tách ra. Quả nhiên nàng đoán không sai, rất nhanh Hạ Sùng Lăng đã cưỡng bách thị nữ gả cho mình và nhanh chóng chuẩn bị hôn lễ, thị nữ kiên quyết tuyệt thực, chống cự vô cùng kịch liệt. Nhưng vì cái gọi là “Ném chuột sợ vỡ đồ”, Hạ Sùng Lăng lo lắng thị nữ tự mình làm tổn thương bản thân, đành phải nhốt nàng ta, lấy tính mạng nam tử ra uy hϊếp. Thật ra gã cũng biết quan hệ đặc biệt của hai người, nên lợi dụng nó, vì thế thị nữ không thể không đi vào khuôn khổ.

Hai người quan trọng nhất trong đời trước sau đều bị thị nữ cướp đi, cuối cùng nguyên chủ không kìm chế được, chạy tới địa lao muốn gϊếŧ chết đối phương, nào ngờ cổ trùng bị Hạ Sùng Lăng hạ cấm chế, nếu nàng có sát ý với thị nữ cũng như có sát ý với gã sẽ khiến cho cổ trùng kích động. Từ lâu gã đã coi thị nữ là người của mình, bảo vệ kỹ càng không một kẽ hở.

Nguyên chủ vì Hạ Sùng Lăng vào sinh ra tử, máu trên người sớm đã chảy khô, vẫn không đổi được một ánh mắt của gã, còn thị nữ không tốn chút sức cũng có thể có được tất cả. Trước khi chết, nguyên chủ chịu đựng nỗi đau bị khoét mất trái tim chỉ để lại chấp niệm cuối cùng —— nếu có thể, nàng muốn thoát khỏi tất cả, sống thật tốt, không bao giờ để người khác chà đạp.

Sống thật tốt, không để mình bị chà đạp, lời này nói thì dễ, làm mới có biết bao khó khăn! Lâm Đạm lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ mạng còn không giữ nổi, làm sao sống tốt nổi? Nhưng mà trong chớp nhoáng, trong đầu nàng bắt lấy được một manh mối mơ hồ, vì thế vội vàng tìm quyển công pháp cấp cao lão giáo chủ truyền thụ ra cẩn thận lật xem.

Quyển công pháp này tên là 《Tu la đao》, mở đầu là một câu nói —— vô tâm vô tình mới là tu la, sinh sinh tử tử, mãi mãi không tan biến, sau đó đó là khẩu quyết huyền ảo và đao quyết. Nguyên chủ tu luyện dựa theo khẩu quyết và đao quyết, đạt tới cảnh giới cao thủ nhất lưu, sau dừng lại không có đột phá, không tiến thêm chút nào. Mấy năm nay nàng vẫn luôn tìm cách đột phá nhưng mãi vẫn không tìm được cách, đành phải từ bỏ.

Nhưng theo Lâm Đạm thấy, câu khẩu quyết là quan trọng nhất quyển công pháp này, vừa khéo là câu mở đầu. Cái gì gọi là vô tâm vô tình mới là Tu la? Cái gì gọi là sinh sinh tử tử, mãi mãi không tan biến? Nguyên chủ ngã vào trong vũng máu không biết bao nhiêu lần, kết cục phải chết không nghi ngờ gì, thế nhưng rồi nàng lại sống lại như kỳ tích, theo Lâm Đạm thì mạng sống nàng quá ngoan cường, thật sự có thể nói là quái vật.

Không có ai mà bị gϊếŧ không chết, nhưng có vẻ nguyên chủ là người gϊếŧ không chết, điều này do thể chất nàng hay là liên quan đến công pháp nàng luyện đây? Lâm Đạm nhanh chóng lật xem công pháp, sau đó tự nhủ chắc nịch —— Luyện Tu la đao đến tầng cuối cùng, tự nhiên sẽ biết được câu trả lời.

Sinh sinh tử tử, mãi không biến mất, này rõ ràng là đường sống duy nhất của Lâm Đạm, còn phải vô tâm vô tình, đối người khác mà nói có lẽ khó như lên trời, nhưng với Lâm Đạm thì lại rất đơn giản. Dường như trời sinh nàng không có thất tình lục dục, hoàn toàn cắt đứt tình cảm của nguyên chủ, tâm cảnh lập tức nâng cao. Cùng lúc đó, một luồng khí sắc bén bỗng nhiên xuất hiện trong đan điền nàng, đi theo kinh mạch đi khắp người, làm rối loạn mạch máu nàng, xương cốt, máu thịt đau đớn như cơn sóng che trời lấp đất tấn công đến.

Đột nhiên Lâm Đạm phun ra một ngụm máu tươi, nhưng vẫn duy trì tư thế ngồi thiền không dám lộn xộn. Nàng thừa nhận thống khổ lúc này còn hơn lần đau đớn moi tim trước không biết bao nhiêu lần. Những luồng khí đó giống như những thanh đao thề phải băm nàng thành một đống máu, có điều qua đó, rồi lại có một luồng khí mạnh mẽ sinh ra ở đan điền, nhanh chóng chữa trị cơ thể vỡ nát của nàng. Xương cốt nàng ngày càng chắc hơn, máu thịt trở nên càng ngày càng dẻo dai săn chắc, kinh mạch ngày càng rộng hơn…

Giống như là nàng chết trăm ngàn lần, rồi mỗi lần chết lại trở nên bền chắc không phá vỡ nổi. Người thường không có cách nào tưởng tượng ra sự tra tấn này, từ đầu đến cuối nàng chưa từng ngất xỉu, nàng mơ hồ ý thức được —— chỉ có vứt bỏ những tình cảm không cần thiết mình mới có thể đạt được sức mạnh chân chính, chỉ có người có sức mạnh chân chính, mới không bị chà đạp. Để hiểu được như vậy, rốt cuộc phải trải qua quá trình thống khổ và lựa chọn như thế nào mới có thể làm được?