Ngẫm lại cảnh tượng phồn hoa lúc thái bình thịnh thế trước đó, trơ mắt nhìn khói lửa liên miên, núi sông tan nát, cuối cùng Lâm Đạm phát hiện chính mình không thờ ơ lạnh nhạt được nữa. Nàng đào bị vò rượu chôn dấu trong sơn động ra, nhiều lần đến tiền tuyến muốn gặp mặt Uy Viễn Hầu một lần.
“Ngươi nói ai muốn gặp bản hầu?” Uy Viễn Hầu thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm.
“Hồi Hầu gia, Lâm Đạm, Lâm chưởng quỹ muốn gặp ngài. Nàng ở ngoài doanh trại đợi ngài hơn hai mươi ngày, nếu hôm nay ta không ra doanh đúng lúc nhìn thấy nàng, không biết là nàng phải chờ tới năm nào tháng nào.” Trưởng thị vệ của Uy Viễn Hầu thường đi theo chủ tử đến tửu lâu Quê Nhà ăn cơm, làm sao mà không quen biết Lâm chưởng quỹ. Nhớ trước đây bệnh tình Hầu gia nặng thêm, gầy đến không ra hình người, nhờ có tay nghề tuyệt vời của Lâm chưởng quỹ bồi bổ cơ thể ông.
“Một nữ tử đơn độc như nàng, không đợi ở nhà, chạy đến biên quan làm gì!” Uy Viễn Hầu chau mày, hình như có chút không vui, nhưng vẫn vội vàng đứng lên, tự mình đi ra cửa đón người.
“Hầu gia, nhiều năm không gặp, ngài biệt lai vô dạng*?” Lâm Đạm mỉm cười hành lễ.
*Hi vọng bạn vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay.
“Đừng đứng ở đây, theo ta vào trong trướng đi.” Trên đường đi Uy Viễn Hầu liên tục hỏi: “Sao ngươi lại chạy tới đây? Trên đường đi có gặp nguy hiểm không? Nơi này cũng không phải là nơi tốt lành gì, không lâu sau có khả năng sẽ máu chảy thành sông, thi thể ngổn ngang khắp nơi, tốt nhất ngươi mau rời đi đi, ta phái người hộ tống ngươi.”
“Hầu gia, ta là tới tặng quà cho ngài.” Lâm Đạm đặt cái vò trong lòng ngực lên bàn.
“Đây là rượu gì?” Rốt cuộc Uy Viễn Hầu cũng là mỉm cười, đây là nụ cười trong mấy ngày gần đây. Từ khi hắn ta có thói quen ăn cơm ở tửu lâu Quê Nhà thì đã ít uống rượu lại, bởi vì Lâm chưởng quỹ không cho. Hắn ta cũng không biết vì sao mình nghe lời như thế, nhưng sự thật chứng minh lời Lâm chưởng quỹ nói không thể không nghe. Hắn ta bệnh nặng kéo dài khó chữa được, thân thể dần dần suy nhược, thế mà được Lâm chưởng quỹ dày công tẩm bổ từ từ bình phục, nếu không, trên đời này sớm đã không còn người gọi là Uy Viễn Hầu.
“Đây là Thiên Nhật Tửu ngài tâm tâm niệm niệm*.” Lâm Đạm rót rượu trong vắt vào trong chén không.
*Luôn tập trung nghĩ về một việc định làm.
“Chúng ta không gặp nhau còn chưa đầy ba năm nữa? Ngươi được lắm Lâm Đạm, nói cái gì mà ủ Thiên Nhật Tửu ít nhất cũng phải cần đến ba năm, vậy vò rượu này của ngươi từ đâu tới đây? Ngươi cố ý lừa ta!” Uy Viễn Hầu tức giận trừng mắt.
“Đây là rượu ở nơi khác của ta, đã chôn được năm năm.” Lâm Đạm cười nhạt nói: “Nhưng mà hôm nay ta tới, không phải là tặng vò rượu này, mà là vật trong rượu. Hầu gia ngài xem.”
Uy Viễn Hầu tập trung nhìn vào, lại thấy rượu trong vắt thế mà chảy xuống một con trùng thon dài béo mập. Con trùng này vừa ra, rượu vốn thơm nồng thế mà lại tản ra mùi hương bá đạo, khiến toàn bộ doanh địa đều có thể ngửi thấy. Vả lại không đề cập tới hắn ta thèm nhỏ dãi cỡ nào, ngay cả thân binh đứng ở ngoài trướng đều không nhịn được hít hít cái mũi, sau đó quơ quơ đầu, dường như bị say.
“Đây là trùng rượu?” Quả thực Uy Viễn Hầu không tin được vào hai mắt của mình.
“Không sai. Chỉ có rượu cao cấp mới có thể thai nghén trùng rượu, bỏ nó vào nước trong, quá chốc lát, chén nước trong cũng có thể biến thành một chén rượu ngon.” Lâm Đạm vớt trùng rượu ra, để vào trong chén nước, ít lâu sau, miệng chén bốc lên hương rượu nồng đậm.
Uy Viễn Hầu hít sâu một hơi, lập tức cười rộ lên: “Lâm Đạm, ta thích lễ vật của ngươi!”
Lâm Đạm thu vẻ mặt lại, chậm rãi nói: “Nhưng Hầu gia ngài biết không? Trùng rượu sống ở bên trong rượu ngon và cũng có thể sống ở trong nước sạch, nhưng mà nếu vớt nó ra bỏ vào chất lỏng bẩn, nó sẽ chết ngay lập tức.” Nàng vừa nói vừa vớt trùng rượu cho vào chén không, sau đó đổ một ít nước trà màu nâu vào. Chỉ thấy trùng rượu co quắp quằn quại, phút chốc cứng ngắc, sau đấy từ từ hóa thành một bãi máu loãng.
Tâm tình mừng như điên của Uy Viễn Hầu nháy mắt rơi xuống đáy vực, nhìn Lâm Đạm bằng đôi mắt chim ưng đầy căm tức, như là vô cùng tức giận, nhưng không nỡ trách nàng nửa chữ. Dù trong lòng hắn trùng rượu có quý cũng không quý bằng người này.
Lâm Đạm nhìn lại không chút sợ sệt, tiếp tục nói: “Hầu gia, thẳng thắn mà nói, đôi tay này của ta có thể biến hóa những thứ mục nát một cách thần kỳ, dù là nguyên liệu nấu ăn kỳ lạ cỡ nào, vào trong tay ta đều có thể biến thành mỹ vị, dẫu thế có một thứ cho dù ta cố gắng cỡ nào cũng không thể dùng nó làm thành món ăn được, ngài biết đó là cái gì không?”
“Là cái gì?” Uy Viễn Hầu nhẫn nại hỏi.
“Là đất Quan Âm*. Trên đường ta đi đến đây, thấy nhiều nhất chính là máu chảy thành sông, xác chết đói khắp nơi, mọi người lang thang tứ phương, ăn bữa hôm lo bữa mai, cực kỳ đói đến cái gì cũng ăn, nhét nắm to nắm nhỏ đất Quan Âm vào miệng, sau đó vỡ bụng chết. Ngài từng nếm thử vị của đất Quan Âm chưa? Ngài có biết cảm giác không có nhà để về, chết nay sống mai không? Mọi người ở Đại Sở, giống như trùng rượu này giãy giụa trong chén nước bẩn, sớm muộn gì cũng có một ngày hóa thành bãi máu loãng. Hầu gia, ngài tới biên quan đánh giặc, đến cùng là đang bảo vệ cái gì?”
*Đất sét trắng.
Uy Viễn Hầu định trả lời thì lại bị Lâm Đạm đánh gãy: “Thứ ngài bảo vệ chính là hoàng quyền, là Hoàng đế, là sự cai trị tuyệt đối Đại Sở của hắn ta. Ngài tự xưng là trung thành, nhưng trừ lần đó ra, ngài lại không nhìn thấy lê dân bá tánh vùng vẫy dưới hoàng quyền. Nếu như ngài thật sự đánh gọng kìm với Thang thế tử và tiểu quận vương ở phía sau, thiết kỵ Hung Nô sẽ vào thẳng Trung Nguyên, đạp đổ núi sông. Đến lúc đó, hoàng đế cắt vài toà thành trì là có thể giữ được ngôi vị của mình, nhưng ai có thể thấy bá tánh ở những toà thành trì đó đang đấu tranh để sống. Thói hư tật xấu của người Hung Nô ngài không phải không biết, bọn họ chỉ biết xâm lược, không biết thống trị, bọn họ sẽ thu hoạch trắng trợn hết sự sống của bá tánh trong thành, gϊếŧ sạch hết tất cả mọi người, đốt hết nhà cửa, thậm chí cả gà chó cũng không giữ lại. Chiếm được vài toà thành, bọn họ sẽ càng ngày càng ngang ngược, còn Đại Sở bị mất đi thành trì sẽ chia năm xẻ bảy rồi ngày càng suy yếu, không quá năm năm, lại một trận đại chiến giữa hai nước nổ ra. Lần này ai có thể cứu lấy bá tánh, ai có thể cứu lấy thiên hạ, ngài ư?”
Lâm Đạm nhìn thẳng vào Uy Viễn Hầu, chất vấn: “Hết thảy chuyện ngài làm lúc này, rốt cuộc là ở bảo vệ Đại Sở, cứu vớt bá tánh, hay là nối giáo cho giặc, đẩy dân chúng vào dầu sôi lửa bỏng? Trận chiến này của ngài, có thể khiến Đại Sở được thái bình mấy năm, nhưng sau này thì sao?”
Nàng đổ sạch nước bẩn trong chén, giọng nói nặng nề trở nên hòa nhã: “Sống trong loạn thế, người như kiến hôi, ai cũng không tránh khỏi vận mệnh bị đấu đá. Sống trong thịnh thế, sẽ có rượu ngon món ngon, chết một con trùng rượu có thể nuôi ra hàng ngàn hàng vạn con trùng rượu. Hầu gia ngài thân phận tôn quý, chẳng sợ quốc gia sụp đổ, dân chúng lầm than, ngài vẫn có cách làm ra lương thực sản xuất rượu ngon như cũ, có điều ngài không biết, trong khi ngài hưởng thụ rượu ngon món ngon, bá tánh lại đang ăn đất, thậm chí ăn thịt người? Hầu gia, ngài lui binh đi, để thiên hạ thái bình, không có trùng rượu, sau này ta còn có thể nuôi cho ngài thật nhiều trùng rượu, ngài nói có phải hay không?”
Buồn bực của Uy Viễn Hầu đã bị suy nghĩ sâu xa thay thế, qua hồi lâu, lâu đến mức Lâm Đạm sắp từ bỏ, hắn ta mới chậm rãi xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, nói: “Lâm Đạm, hai ta giao ước rồi, ngươi không thể đổi ý nữa. Sau này ta muốn uống bao nhiêu rượu ngươi cũng không thể ngăn cản.”
Lâm Đạm mỉm cười gật đầu, “Thành giao, không đổi ý.”
Ban đêm, Thang Cửu và Điền Kiềm quận vương, không, hiện tại hẳn ta nên gọi là Điền Kiềm Vương, đang ngồi bên cạnh lửa trại uống rượu. Ngày mai vua Hung Nô sẽ phát động tổng tiến công bọn họ, Uy Viễn Hầu chắc cũng sẽ thừa dịp hỗn loạn cắm một chân. Với thế gọng kìm, trận chiến này có tám chín phần sẽ thua. Nhưng bọn họ không thể lui, lui một bước, Hung Nô sẽ tiến một bước, bá tánh Đại Sở chắc chắn sẽ gặp tai họa ngập đầu.
“Nếu có thể thuyết phục lão già Uy Viễn Hầu kia thì tốt rồi.” Điền Kiềm Vương trầm giọng mở lời.
“Khuyên không được, trước khi khai chiến lão không gặp ai cả.” Thang Cửu lắc đầu.
Điền Kiềm Vương cười lạnh một tiếng, cắn răng nói: “Vậy thì cùng nhau liều mạng ngươi chết ta sống thôi.”
Đúng lúc này, Triệu Lục vội vàng chạy tới, đệ trình một phong thư lên, hạ giọng nói nhỏ: “Tướng quân, đây là do Uy Viễn Hầu phái người đưa tới, ngài xem.”
Thang Cửu mở thư ra đọc với tốc độ nhanh như gió, khuôn mặt căng thẳng nhiều ngày lộ ra biểu cảm kinh ngạc. Điền Kiềm Vương tiến tới gần nhìn, cũng vô cùng kinh ngạc. Trong thư, Uy Viễn Hầu chẳng những chịu rút quân, còn đồng ý phối hợp vở kịch của bọn họ, dụ vua Hung Nô vào bẫy treo cổ.
“Liệu có thể là bẫy không?” Điền Kiềm Vương không chút nghĩ ngợi nói.
“Đi tra xem mấy ngày gần đây Uy Viễn Hầu có gặp ai không. Thái độ của lão có thay đổi lớn, không thể không có dấu hiệu nào. Mặc kệ có bẫy hay không, tóm lại đây là một con đường sống.” Thang Cửu bình tĩnh phân tích nói.
Mật thám nhanh chóng đi tìm hiểu rồi trở lại báo tin, nói đó là một nữ tử có dáng người thướt tha, dung mạo xinh đẹp ôm một vò rượu đến gặp Uy Viễn Hầu, vò rượu ấy hết sức thần kỳ, vừa mới mở miệng vò ra, mùi rượu nồng nặc lan tỏa khắp doanh trại. Hai người ở trong trướng trò chuyện bí mật một lúc, sau khi nữ tử rời đi, Uy Viễn Hầu đã đổi ý.
“Chắc là Lâm chưởng quỹ?” Điền Kiềm Vương khẽ cười, “Chỉ có Lâm chưởng quỹ mới có thể ủ ra rượu ngon đến thế. Lão già kia nghe lời Lâm chưởng quỹ nhất, Lâm chưởng quỹ bảo lão đừng uống rượu, đến cái chén lão cũng không dám chạm vào, Lâm chưởng quỹ bảo lão nhất định phải ăn sáng, trời chưa sáng lão đã đến tửu lâu Quê Nhà chờ. Không ngờ Lâm chưởng quỹ thế mà hiểu rõ nghĩa lớn, ngay thời khắc nguy nan còn một mình chạy đến biên quan tới khuyên lão già kia rút quân, chúng ta đều nợ nàng một mạng.”
Ánh mắt Thang Cửu lóe lên, vừa vui vừa buồn, sau một lúc lâu mới nói bằng giọng khàn khàn: “Đâu chỉ có ngươi và ta, người khắp thiên hạ đều thiếu nàng một lời cảm ơn. Nếu như thế, tối nay đích thân ta đi gặp Uy Viễn Hầu một chuyến. Triệu Lục, ngươi phái người đi đón Lâm Đạm về, biên quan quá nguy hiểm, ta không yên tâm.”
Có điều qua đêm đó, Lâm Đạm đã biến mất, trận chiến này chấm dứt bởi sự thua trận của người Hung Nô, vua Hung Nô bị chém đứt một cái cánh tay phải, chật vật lẩn trốn sống qua ngày, từ đó sợ người Trung Nguyên như sợ mãnh hổ. Mật thư Hoàng đế cấu kết với Hung Nô đổi chác thành trì bị Thang Cửu tìm thấy, lấy chuyện này bức thoái vị. Đầu tiên Thang Bằng dẫn quân đánh vào Kinh thành, đi thẳng đến hậu cung bóp chết Nghiêm Lãng Tình đang sống sờ sờ ra đó nhưng đã bị thất sủng từ lâu, rồi treo thi thể trên xà nhà lãnh cung, chờ thi thể thối rữa chỉ còn xương trắng mới cho cung nhân kéo nàng ta xuống. Đó cũng là chỗ Thang quý phi treo cổ.
Tửu lâu Nghiêm gia từng có thời gian phồn thịnh nhất đã sớm biến thành một đống phế tích, Lâm lão nhị và Lâm lão tam không có chỗ mưu sinh, sống cực kỳ chật vật. Chợt có một ngày, bọn họ đi ngang qua ngõ Tam Xóa Khẩu, nhìn thấy tửu lâu Quê Nhà vẫn còn mở cửa, việc buôn bán hết sức thịnh vượng, Thang Cửu đã đăng cơ làm Hoàng đế mặc thường phục ngồi ở trong tửu lâu, nghiêm túc lật xem một xấp thư tịch, giữa mày che giấu niềm vui và hoài niệm.
Đó là du ký do Lâm Đạm viết, nhờ người mang về Kinh thành đưa cho Tiểu Cầu học, tửu lâu Quê Nhà này do Tiểu Cầu mở. Nàng ghi chép lại cách nấu rượu ngon và các món ăn ngon theo cách kể chuyện, dùng những câu từ hết sức sinh động. Nhìn những câu chữ này, Thang Cửu có thể tưởng tượng ra được nàng không còn gò bó được tự do tự tại cỡ nào. Cách một khoảng thời gian nàng sẽ đưa một vò rượu ngon cho Uy Viễn Hầu, đáng tiếc toàn bộ đều bị Thang Cửu chặn lại. Hắn cũng từng thử tìm nàng, có điều lần nào cũng chậm một bước, nàng tựa như một cơn gió, khi ngươi cho rằng có thể bắt nàng vào lòng bàn tay, nhưng nàng lại theo khe hở ngón tay ngươi trốn mất.
Từng có người hỏi Thang Cửu bữa cơm ngon nhất đã từng ăn lúc bình sinh là bữa cơm nào, Thang Cửu nhắm mắt suy nghĩ, mỉm cười nói: “Nói ra có lẽ ngươi không tin, bữa cơm ngon nhất trẫm từng ăn là bữa cơm chém đầu…”