Liên tiếp nhiều ngày thẩm vấn cộng thêm tra tấn, Thang Cửu đã gầy rất nhiều, con ngươi vốn sáng như ánh sao lúc này đã trở nên đυ.c ngầu, cổ và tay tròng lên gông xiềng, không thể động đậy được chút nào. Từ đầu đến cuối hắn vẫn giữ vẻ trầm mặc, nhưng mà Thang Bằng quỳ gối ở phía sau hắn lại la hét khàn cả giọng: “Bọn ta bị oan, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của một mình ta, các ngươi muốn gϊếŧ thì gϊếŧ ta đi, đừng động đến người nhà của ta! Cửu ca, Cửu ca ta sai rồi! Ngươi bảo ta đừng quá thân thiết với Nghiêm Lãng Tình, là ta không nghe, mọi chuyện đều do ta làm! Lệnh bài đó đã bị Nghiêm Lãng Tình mượn đi rồi, vua Hung Nô cũng là do nàng ta thả ra, ta không ngờ nàng ta mượn lệnh bài vì chuyện này, ta thật sự không nghĩ tới!”
Quan hành hình nghe thấy hắn ta liên lụy đến nương nương trong cung, vội sai thị vệ bịt miệng hắn ta lại.
Lâm Đạm đứng ở trong đám người nghe một lát, dường như đã hiểu chuyện gì xảy ra. Khó trách tháng trước Kinh thành giới nghiêm mấy lần, nguyên nhân là vì lùng bắt vua Hung Nô, mà vua Hung Nô này trốn thoát khỏi thành nhờ lệnh bài của phủ Vĩnh Định Hầu. Chuyện này dính líu đến Nghiêm Lãng Tình là như thế nào? Thứ Hoàng đế muốn không phải là chân tướng, mà là lấy cớ chèn ép phủ Vĩnh Định Hầu. Vốn hắn ta triệu chiến thần Thang Cửu hồi kinh, giam lỏng Điền Kiềm quận vương, muốn liên hôn với tiểu quận chúa, lại lấy danh nghĩa dưỡng bệnh triệu Uy Viễn Hầu về, mọi hành động đều là vì củng cố hoàng quyền, loại bỏ phe đối lập.
Chỉ sợ từ lâu hắn ta đã có ý muốn loại bỏ những người này, khổ nỗi không có cơ hội. Hiện giờ Nghiêm Lãng Tình đưa cho hắn ta một một cây đao, tất nhiên hắn ta sẽ hướng mũi đao đi.
Lâm Đạm ngẫm nghĩ sơ lược qua thoáng chốc đã hiểu được điểm then chốt trong đó, nhưng không có khả năng đi cứu đám người Thang Cửu. Thấy chuẩn bị hành hình, nàng vội vàng chạy đến đài hành hình hô: “Cầu xin đại nhân cho một chút thời gian để ta đưa tiễn bọn họ.” Vừa nói vừa giơ hộp đồ ăn trong tay lên.
Trước khi chém đầu phạm nhân đều được ăn một bữa cơm, tránh tới hoàng tuyền biến thành quỷ chết đói, đây là quy tắc. Quan hành hình làm công việc chém đầu dơ bẩn, đối những việc này đặc biệt mê tín, lập tức xua tay nói: “Sắp đến giờ rồi, ngươi nhanh tay nhanh chân lên.”
Lâm Đạm liên tục gật đầu, vụt qua mở hộp đồ ăn ra, bày thành chữ nhi (儿). Bởi vì phạm nhân đều đeo gông xiềng, không tiện ăn cái gì, nàng sai mấy người Tiểu Trúc, Thược Dược, Đỗ Quyên lần lượt từng người cầm bát lên đoạn đầu đài, còn nàng quỳ gối bên cạnh Thang Cửu.
Bá tánh chửi rủa, Thang Bằng kêu oan, cũng chẳng làm lòng Thang Cửu gợn sóng chút nào, từ đầu đến cuối hắn vẫn khép hờ mắt, không buồn không vui mà quỳ gối tại chỗ. Cho đến khoảnh khắc Lâm Đạm xuất hiện, đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, nhìn nàng bằng ánh mắt không dám tin rồi ánh mắt nhìn nàng sáng quắc lên, phút chốc con ngươi đen nhánh có ánh sáng.
“Người khác đều vội vã phủi sạch sẽ quan hệ với ta, chỉ có nàng là chủ động tiếp cận.” Hắn nói với giọng khàn khàn: “Nàng không nên tới.”
“Nếu không tới, trong lòng ta sẽ áy náy.” Lâm Đạm xé đùi gà thành miếng nhỏ, gắp kèm với cơm và rau ngâm, từng đũa từng đũa đút cho Thang Cửu, chậm rãi nói: “Ngon không? Đây là gà do ta nuôi, mới nuôi được hai tháng đã gϊếŧ, nương ta đau lòng la rầy mãi.”
Chết đã đến nơi, thế mà Thang Cửu khẽ cười, “Nàng còn nhớ lời ta nói à?”
“Nhớ chứ, huynh nói huynh thích ăn gà nhất, ăn ngày ngày cũng không ngán.” Lâm Đạm lấy khăn giúp hắn lau miệng, nói nhỏ: “Ta gϊếŧ hết đám gà con trong nhà, hôm nay huynh thích ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”
Thang Cửu bình tĩnh nhìn nàng, hồi lâu sau mới cúi đầu há to miệng ăn cơm, hốc mắt dần ươn ướt. Thấm thoát mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, sắp đến chính ngọ rồi. Thang Cửu nuốt ngụm cơm cuối cùng xuống, thì thầm: “Chờ lát nữa, nếu không ra khỏi thành được, nàng cứ chờ ở tửu lâu Quê Nhà, nơi đó đã được ta mua lại, nàng có thể tạm ở đó, sau này sẽ có người tới đón các nàng ra khỏi thành. Lâm Đạm, ngày sau xin nàng nhớ bảo trọng.”
Trong lòng Lâm Đạm rất kinh ngạc, nhưng không biểu hiện ra mặt, nàng dọn hộp đồ ăn lại, cúi đầu thăm hỏi với những người ở Hầu phủ khác, sau đó mới biến mất giữa đám người, tiếng kêu gào đứt quãng của Thang Bằng vang lên ở phía sau: “Lâm chưởng quỹ, ta thật sự xin lỗi ngươi, mong ngươi tha thứ cho ta!” Đáng tiếc hắn hiểu ra quá muộn, vì một người không đáng, hắn ta đã hủy hoại bản thân và toàn bộ gia tộc.
Sau khi rời khỏi pháp trường Lâm Đạm trái lo phải nghĩ, nghĩ sao vẫn cảm thấy lời Thang Cửu nói có ẩn ý. Bảo cái gì không rời khỏi thành được? Tại sao không rời khỏi thành được? Trừ khi toàn thành giới nghiêm, lùng bắt tội phạm triều đình quan trọng, giống như lần vua Hung Nô trước đây… Chẳng lẽ sẽ có người đến cướp pháp trường?
Đúng rồi, tất cả nữ quyến phủ Vĩnh Định Hầu đều tự sát, bao gồm cả Thang Quý phi trong cung. Không có các nàng làm con tin, Vĩnh Định Hầu không còn gì cản trở, tất nhiên sẽ phái người tới cứu nhi tử duy nhất, nhưng tiền đề là ông bị hoàng đế bức phản.
Vĩnh Định Hầu sẽ phản sao? Vấn đề này Lâm Đạm đã tìm thấy đáp án từ miệng Thang Cửu, vì thế lập tức quay đầu xe lại, đi ngõ Tam Xóa Khẩu. Lúc này đến cổng thành chỉ sợ đã muộn, phía bên kia phải cứu thế tử ra khỏi pháp trường trước khi chém đầu, nói vậy lúc này đã loạn lên rồi.
Lâm Đạm đoán không sai, chân trước nàng mới vừa đi, sau lưng Thang Cửu đã thoát khỏi gông xiềng, cứu người nhà ra, cùng nhau gấp rút hội hợp với hắc y nhân tiếp viện đi về hướng cổng thành. Bọn họ gấp gáp chạy một mạch, không ai cản được, nên thuận lợi trốn ra khỏi thành nhanh chóng. Qua nửa ngày, mọi người mới phát hiện Điền Kiềm quận vương và tiểu quận chúa cũng biến mất, thoáng chốc kinh thành rối tung lên.
Tất cả tám cổng thành đều đóng, trên đường phố có đầy thị vệ đi qua đi lại tìm kiếm, không khí có chút kinh khủng. Lâm Đạm và Thang Cửu là người quen cũ, nếu ở lại Kinh thành thêm nữa, chắc chắn sẽ có người tới thẩm vấn nàng có biết tung tích Thang Cửu hay không. Nàng đang chuẩn bị cho tôi tớ nghỉ việc, một mình gánh vác hậu quả thì có người gõ cửa, đó là một nam tử vóc dáng cao lớn, gã lấy một phong thư ra bảo Lâm Đạm theo gã rời khỏi thành.
Thư này là do Thang Cửu tự tay viết, viết rất nhiều chuyện khi còn bé của bọn họ. Lâm Đạm xác định thư là thật, lúc này mới rời đi theo nam tử ấy. Bọn họ lên một chiếc xe ngựa xa hoa, nghênh ngang ra khỏi Kinh thành mà không hề bị tra xét, trước khi chia tay Lâm Đạm mới biết nam tử ấy là Vương gia Mông Cổ, được Thang Cửu gửi gắm, đặc biệt tới hộ tống nàng.
“Trước khi hắn bị bắt vào ngục đã nói với ta, lần này hắn lành ít dữ nhiều, nếu ngươi tới đưa hắn đoạn đường cuối cùng, làm phiền ta bảo vệ ngươi rời đi. Nếu ngươi không tới đưa tiễn hắn, thì bảo ta giao cái hộp này cho ngươi.” Nam tử lấy ra một cái hộp nặng trĩu, hành lễ rồi đánh ngựa đi mất.
Lâm Đạm mở nắp hộp ra, phát hiện bên trong xếp đầy hoàng kim và châu báu, trong lòng không khỏi ấm áp. Mười năm trước, cũng là ở Đình Thập Lí ngoài thành, Thang Cửu sai gã sai vặt tới đưa cho nàng một hộp nhỏ chứa đầy bạc, bị nàng quả quyết từ chối. Mười năm sau, đối mặt với hoàn cảnh tương tự, nàng lại muốn nhận lấy. Ở trên đời này, nàng không hề đến cô đơn một mình và cũng không đi lẻ loi một mình, luôn sẽ có một hai người nhớ đến nàng.
Sau hôm nay, Lâm Đạm sẽ rời khỏi Kinh thành đi phiêu bạt khắp nơi. Đại Sở phồn hoa yên bình lại bắt đầu lâm vào chiến loạn, đầu tiên là Điền Kiềm vương giơ cao ngọn cờ của phe Thanh Quân, sau là vua Hung Nô dẫn quân ồ ạt sang đánh chiếm, lương thảo và quân lương của Vĩnh Định Hầu bị triều đình cắt đứt, không có cách nào đánh trả lại Hung Nô, không thể không bị ép tạo phản.
Chiến tranh kéo dài mấy tháng, chợt có một ngày, chẳng hiểu tại sao Điền Kiềm vương chết ở trong trướng, Điền Kiềm quận vương lập tức kế vị, liên minh với thế tử Vĩnh Định Hầu chống lại Hung Nô, Đại Sở bị nguy khốn lúc này mới có cơ hội nghỉ ngơi. Có điều chẳng ngờ trong thời điểm mấu chốt này, hoàng đế hạ thánh chỉ, lệnh Uy Viễn Hầu dẫn quân từ phía sau đánh thế gọng kìm, nhất định phải tiêu diệt phản quân.
Chắc chắn đây là mệnh lệnh hết sức hoang đường, một khi hai quân tan tác, vua Hung Nô có thể tiến quân thần tốc, uy hϊếp đến nội địa Trung Nguyên. Đại Sở liên tiếp mất đi đại quân Tây Bắc và Tây Nam, quân lính còn sót lại không chống đỡ nổi kỵ binh Hung Nô, một khi thế cục mất khống chế, Đại Sở sẽ biến mất.
Dường như hoàng đế đã định liệu trước, hạ ba đạo thánh chỉ cưỡng chế Uy Viễn Hầu xuất binh, cuộc chiến vô cùng ác liệt, hậu quả sau đó khó có thể tưởng tượng.
Trong thời khắc quan trọng này, Lâm Đạm ẩn cư ở trong núi sâu mơ thấy một giấc mơ. Nàng mơ thấy Lâm Đạm lúc bé thua trận thi đấu, trong lòng vừa thẹn vừa giận, mang kim đao, sách dạy nấu ăn, cả bài vị sư công, ném tất cả vào lửa đốt hết. Thang Cửu và Nghiêm Lãng Tình ba chân bốn cẳng đến vừa khéo nhìn thấy màn này, vô cùng chán ghét nàng, mặc dù có lão Hầu gia bảo đảm giữ nàng lại, những cũng xem nàng như không tồn tại, thấy là đi đường vòng. Thang Cửu càng ghét nàng hơn, nàng lại suốt ngày bám lấy, còn nghĩ các loại mưu kế ác độc đi hãm hại Nghiêm Lãng Tình. Vốn là người Nghiêm gia bôi nhọ phụ thân nàng, thế mà vì sự lỗ mãng của nàng, ngược lại đã chứng minh tội danh khi sư diệt tổ của Lâm Bảo Điền, hết đường chối cãi, kết cục thân bại danh liệt.
Dần dần, nàng càng ngày càng cực đoan, cũng đẩy Thang Cửu ngày càng xa, lão Hầu gia cũng chỉ giữ lại chút tình cảm xưa cũ. Ngược lại, Nghiêm Lãng Tình lại dần dần đạt được sự khẳng định của lão Hầu và nảy sinh tình cảm thắm thiết với Thang Cửu, cuối cùng kết thành phu thê. Bọn họ càng hạnh phúc, Lâm Đạm càng cảm thấy thống khổ.
Thời gian trôi qua, Nghiêm Lãng Tình dần dần đủ tư cách trở thành Hầu phu nhân, được mọi người ở khắp nơi khen ngợi, Hoàng đế còn nảy sinh ra tình cảm khác với nàng ta, thường hay lấy cớ triệu nàng ta tiến cung làm bạn với Thang Quý phi để gặp. Nhiều lần, nàng ta bị người nào đó người theo dõi, trở thành con cờ của bọn họ hãm hại Thang Quý phi, bắt nàng ta hạ độc vào đồ ăn khiến Thang Quý phi sinh non.
Hoàng đế tra tới tra lui nhưng lại tra đến trên đầu Nghiêm Lãng Tình, không nỡ động đến nàng ta, vì vậy bôi đen Lâm Đạm người luôn tranh cao thấp với nàng ta, đánh chết người sống sờ sờ ở trước dân chúng. Cuộc đời ngắn ngủi của Lâm Đạm cứ như vậy kết thúc, còn chuyện của Nghiêm Lãng Tình thì vẫn tiếp tục.
Thứ càng không chiếm được, Hoàng đế càng nhớ mong, nghĩ cách điều Thang Cửu ra chiến trường, âm thầm gϊếŧ hại, sau đó mượn tay các phi tần khác xử trí Thang Quý phi, rồi triệu Nghiêm Lãng Tình triệu vào cung trong thánh sủng ngất trời. Lại qua vài năm sau, vua Hung Nô được Nghiêm Lãng Tình vô tình cứu bắt đầu tấn công Đại Sở, lần nữa tuyên bố muốn cướp Nghiêm Lãng Tình làm Hoàng hậu. Hai nước giao chiến nhiều năm, lưỡng bại câu thương*, có điều vào lúc này Thang Cửu “Chết đi sống lại”, gia nhập chiến cuộc. Điền Kiềm vương thừa cơ mưu phản làm loạn, tự mình xưng vua, qua một thái bình thịnh thế, cuối cùng lại biến thành địa ngục nhân gian. Về phần Điền Kiềm quận vương cùng tiểu quận chúa đã trốn đi vào những năm đầu, sau bị Thang Cửu bắt về đã tự sát bằng thuốc độc.
*Cả hai đều bị thiệt.
Vận mệnh mọi người đều hoang đường như vậy, cũng bi thảm như thế, mà hết thảy mọi chuyện chẳng qua đều là vì tranh giành một nữ nhân.
Sau khi tỉnh lại Lâm Đạm không biết nên khóc hay cười nữa. Nàng tin rằng, nếu như mình không đến đây, hẳn đây là vận mệnh của nguyên chủ, cũng là quỹ đạo phát triển đã định của thế giới này. Vì một nữ nhân, nhà không ra nhà, quốc* không ra quốc, dân chúng lầm than, đây chẳng lẽ là ý trời? Chả trách cũng quá buồn cười rồi!
*Quốc gia.