Luồng khí vẫn tàn phá bừa bãi, cơn đau đớn cũng còn đó, mỗi một giây phút Lâm Đạm như đang chịu hành hình, chịu đựng đau đớn ngàn đao đâm chém. Da thịt nàng rách ra, máu tươi giàn giụa, người yếu dần, nhưng chẳng mấy chốc, da thịt mới và máu lại thay mới, giống như thoát thai hoán cốt.
Có điều chỉ có mình Lâm Đạm biết, không phải nàng trọng sinh mà là mỗi khoảnh khắc đều đang trải qua cái chết. Cơ thể của nàng biến thành chiến trường giữa sự chết chóc và giận dữ, hai loại khí tức này luân phiên lưu thông trong cơ thế nàng, ngươi tới ta đi, chỉ cần nàng còn sống, đau đớn như đao đâm vẫn sẽ còn.
Lâm Đạm nắm chặt quyển công pháp, cười lạnh. Khó trách lão giáo chủ chịu mang công pháp cao cấp nhất của Đông Thánh giáo cho một tiểu nha đầu mồ côi tu luyện, khó trách Hạ Sùng Lăng chẳng hề quan tâm đến tình cảm của một con rối thấp kém.《Tu la đao 》này quả thực là một bộ công pháp tự mình hại mình, vứt bỏ được tình cảm, cuộc đời nguyên chủ sẽ không ngừng lên cao và có thể có được mạng sống siêu mạnh mẽ, để lão giáo chủ và Hạ Sùng Lăng mặc sức lợi dụng; may mắn luyện thành cũng mang đến sự đớn đau như ngàn vạn đao đâm chém ngày ngày, sống không bằng chết.
Đi đau, ngủ đau, thậm chí đến thở cũng đau… Thử hỏi có ai sống được trong đau đớn không ngừng thế này? Sợ là không sống nổi quá hai ba năm, người này sẽ tự sát ngay. Chẳng trách quyển công pháp thần kỳ như thế có thể giúp nguyên chủ trong thời gian ngắn ngủi năm năm có thể đạt đến cao thủ hạng nhất. Chỉ sợ trong giáo không có ai tu luyện, lão giáo chủ và Hạ Sùng Lăng biến nàng trở thành con rối để thử công pháp, mặc kệ luyện được hay không, nguyên chủ đều bị bọn họ nắm chặt trong lòng bàn tay, không gây ra sóng gió nổi.
Thật là giỏi tính kế! Ánh mắt Lâm Đạm tối sầm lại, lúc này mới để công pháp vào hộp gỗ cất. Tâm mạch vỡ nát của màng đã được khí tức cuồn cuộn không ngừng bảo vệ, nhưng không có cách nào loại bỏ cổ trùng. Nếu nó trốn ở nơi khác, nhất định là đã bị luồng khí đánh nát nhưng nó cố tình trốn ở tim, mà khí tức kia lại bảo vệ ở tim, thế là nó vẫn bình yên sống sót.
Đổi cách nói, hiện tại Lâm Đạm vẫn là con rối của Hạ Sùng Lăng như cũ, gã bảo nàng sống, nàng có thể sống; gã bảo nàng chết, nàng nhất định phải chết. Có điều, loại trình độ khống chế này không đủ để uy hϊếp Lâm Đạm, nàng không thể đánh chết cổ trùng trong tim mình, vậy thì trực tiếp kích mẫu cổ trong tim Hạ Sùng Lăng, mẫu cổ chết, tử cổ cũng không sống được.
Nàng vô tâm vô tình, vì thế lúc có suy nghĩ gϊếŧ chết Hạ Sùng Lăng, trong lòng chẳng hề gợn sóng, cho dù là sát khí, tử cổ cũng không có phản ứng. Còn mẫu cổ của Hạ Sùng Lăng sẽ không chủ động đi cảm ứng tử cổ, sẽ không bị phản phệ. Nghĩ cũng biết, căn bản Hạ Sùng Lăng không xem nguyên chủ là người, sao có thể để tử cổ trong cơ thể nàng ảnh hưởng đến gã. Nguyên chủ chết thì chết, với gã mà nói chẳng qua chỉ là một con sâu nho nhỏ chết, không ghê gớm lắm.
Lâm Đạm tránh thị vệ đi đến một con suối sau núi, rửa sạch vết máu trên người. Không có lúc nào là nàng không phải chịu đựng đau đớn ngàn vạn đao đâm chém, nhưng biểu cảm trên mặt hết sức bình tĩnh, như chẳng hề xảy ra chuyện gì .
Tuy rằng nàng mất ký ức, nhưng đã chịu đựng hàng ngàn năm đau đớn, chút đau đớn trước mắt này tính là gì.
Ngày mai chính là ngày đại hôn của giáo chủ và Thánh nữ, trong giáo giăng đèn kết hoa khắp nơi, vô cùng náo nhiệt. Vì đề phòng sau khi mình đi có người làm hại nam tử tuấn mỹ, Thánh nữ nói cái gì mà muốn đưa nam tử theo đến lễ đường, thế mà Hạ Sùng Lăng cũng đồng ý. Gã nghĩ rằng để nam tử tuấn mỹ tận mắt nhìn thấy gã và Thánh Nữ kết làm phu thê, mới có thể hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ của hai người, đến lúc đó gạo nấu thành cơm, gã lại tìm cơ hội gϊếŧ người này cũng không muộn.
Một thị nữ đi vào sân viện hẻo lánh, dè dặt gọi: “Tả hộ pháp đại nhân, sắp đến giờ rồi ngài mau đến lễ đường.”
Lúc này Lâm Đạm mới từ trong nhập định* tỉnh lại, chậm rãi nói: “Lấy một bộ y phục đen lại đây cho ta.”
*Ngồi thiền.
“Hôm nay là ngày đại hỷ của giáo chủ, hay là ngài mặc y phục màu đỏ đi.” Thị nữ cúi thấp đầu, không dám nhìn nàng.
“Màu đen bớt dơ.” Giọng Lâm Đạm hết sức lãnh đạm. Nàng đây là đi gϊếŧ người, không phải đi uống rượu mừng.
Thị nữ không dám khuyên nữa, lấy một bộ y phục đen tới giúp nàng mặc vào, an ủi: “Tả hộ pháp đại nhân, ngài đừng trách Bạch công tử, hắn cũng là bị Hạ Vũ Phỉ liên luỵ. Lần này ngài tham dự tiệc hỷ xong thì đưa hắn về đây đi, tránh cho giáo chủ giận chó đánh mèo với hắn.” Bạch công tử chính là nam nhân nguyên chủ mang về, tên đầy đủ là Bạch Nham, Hạ Vũ Phỉ là Thánh nữ sắp thành thân. Vốn nàng không có tên, chỉ có một con số, sau khi được Hạ Sùng Lăng coi trọng mới có tên họ hiện tại. Trong Đông Thánh giáo, họ “Hạ” là một cái gì đó cực kỳ thần thánh, chứng tỏ giáo chủ thừa nhận người này.
Nguyên chủ vì Hạ Sùng Lăng vào sinh ra tử nhiều năm cũng không được gã ban họ, Hạ Vũ Phỉ chỉ cần cười một cái hoặc tùy tiện nói vài câu dí dỏm là có thể giành được sự yêu thích của tất cả mọi người. Hạ Vũ Phỉ là ánh mặt trời, còn nguyên chủ chính là con kiến sống trong bóng tối, vận mệnh khác xa nhau.
Nhưng từ hôm nay trở đi, hết thảy sẽ khác. Lâm Đạm sẽ vì nguyên chủ phá vỡ giam cầm, chặt đứt ràng buộc, đi lêи đỉиɦ cao võ đạo, bởi vì nàng biết, chỉ người có sức mạnh mới không bị giẫm đạp.
Lúc Lâm Đạm đến đó, mọi người trong giáo đều đã đến đông đủ, bọn họ nhìn bộ y phục đen trên người nàng, đáy mắt hiện ra sự khinh bỉ hoặc cảm thông. Chuyện Tả hộ pháp tình cảm sâu đậm với giáo chủ gần như tất cả mọi người đều biết, dù sau đó nàng có đi tìm tên nam sủng Bạch Nham, chỉ sợ mọi người hiểu lầm đó là vì chọc giận giáo chủ. Bọn họ cảm thấy Lâm Đạm không biết cái gọi là không có lòng tự trọng, ngày thường lại lạnh lùng không thích nói chuyện, chẳng trách giáo chủ chướng mắt nàng, thậm chí đến nam sủng nàng nuôi cũng bị một thị nữ câu đi.
“Tả hộ pháp, ta khuyên ngươi nhanh chóng quay về đổi y phục khác, nếu không giáo chủ trách phạt xuống ngươi gánh không nổi đâu. Dù sao hôm nay cũng là ngày đại hỷ của giáo chủ, ngươi ăn mặc giống như vội về chịu tang, không phải cố ý rủa hắn xui xẻo chứ?” Hữu hộ pháp thấp giọng khuyên nhủ.
Lâm Đạm chỉ lạnh lùng liếc gã một cái rồi ngồi xuống, uống cạn ly rượu mạnh. Làn da nàng trắng bệch, môi lại đỏ thắm như máu, đôi mắt láy phủ đầy băng sương, vô cùng khϊếp người. Hữu hộ pháp liếc nhìn nàng, không biết tại sao vô duyên vô cớ rùng mình một cái, lập tức im bặt.
Lâm Đạm buông chén rượu, rũ mắt chờ đợi. Bạch Nham ngồi ở đối diện nàng, nếu là bình thường, nàng đã nhìn chăm chăm qua đó, hôm nay ánh mắt còn chẳng thèm lướt qua một cái, nhìn hắn như người xa lạ. Bạch Nham cũng chỉ nhìn lướt qua nàng rồi nhìn về phía cửa, giữa mày lộ ra vẻ vui mừng.
Từ khi bị bắt đến Đông Thánh giáo, hắn vẫn đánh đàn ngắm hoa, vẩy mực múa bút như cũ, hoàn toàn không hề hoảng loạn. Với hắn mà nói, bị người ta bắt cóc chỉ là đổi chỗ ở khác mà thôi, cũng không có gì ghê gớm. Hắn không uống mà mân mê ly rượu trong tay, không chút để ý mà chuyển động ngón tay, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên thành ly, điệu bộ hết sức nhàn tản.
Hắn luôn điềm tĩnh ung dung, điều này khiến cho hắn càng thêm thần bí và mê người. Trên lễ đường có rất nhiều người nhìn hắn, bất kể nam nữ, có lẽ hắn chỉ khẽ cười một cái sẽ có không biết bao nhiêu người nguyện ý vào dầu sôi lửa bỏng vì hắn.
Có vài người không kiềm chế được mà đi đến chỗ hắn, vốn định rót cho hắn một ly rượu nhưng bị ánh nhìn lạnh lẽo của hắn làm lui bước, trong lúc nhất thời không dám đường đột. Dù không có võ công, thân thể suy nhược, hắn vẫn toát lên khí thế cao quý thường nhân không thể vấy bẩn.
Đương lúc náo nhiệt, ngoài cửa truyền đến tiếng cổ nhạc*, tân lang và tân nương tới. Nữ nhi giang hồ không câu nệ tiểu tiết, hai vị tân lang tân nương không cầm tơ hồng, không ngồi kiệu hoa, không phủ khăn voan, mà là vai sóng vai bước vào. Hạ Vũ Phỉ vừa vào cửa là nhìn Bạch Nham ngay, thấy hắn vẫn khỏe mạnh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
*Tiếng trống tấu nhạc.
Hạ Sùng Lăng thì lại nhìn chòng chọc Lâm Đạm bằng ánh mắt hung ác nham hiểm. Trong lễ đường giăng đèn kết hoa, khoác lụa hồng quải lục**, ai ai cũng ăc mặc rực rỡ để ăn mừng, duy chỉ có một mình Lâm Đạm mặc đồ đen, mặt lạnh tanh, đây là làm gì? Chẳng lẽ nàng định phá hỏng hôn lễ này?
**Ví với việc vui vẻ, vinh dự.
Hạ Vũ Phỉ cũng nhìn thấy Lâm Đạm, trong mắt lóe lên sự vui mừng. Chờ Lâm Đạm gây chuyện, nàng ta sẽ nhân lúc hỗn loạn cứu sư phụ đi.
Không khí vui mừng bị ngưng đọng lại vì Lâm Đạm, đúng lúc này, một giáo đồ vội vã chạy vào, lớn tiếng bẩm báo: “Giáo chủ, không xong rồi! Các môn phái Thanh Thành, Thiên Kiếm môn, Cửu Trọng sơn, Âm Dương các đang đánh lên núi, nói là muốn tiêu diệt thánh giáo ta!”
“Mấy ngày trước mấy môn phái đó không có động tĩnh gì, tại sao đột nhiên hôm nay đánh lên núi?” Giọng điệu Hạ Sùng Lăng trầm ổn, thần thái ung dung, dường như hắn chẳng để mấy môn phái này vào mắt.
“Hồi giáo chủ, thuộc hạ cũng không biết!” Giáo đồ hổ thẹn hành lễ.
“Hừ, tới thì tới, bản tôn sợ gì chứ.” Hạ Sùng Lăng kéo áo hỉ xuống, bước nhanh đi khỏi sơn môn, lại thấy một giáo đồ vội vã chạy vào, vẻ mặt hoảng loạn: “Không xong rồi giáo chủ, lần này có mấy ngàn nhân mã bao vây tấn công ta, Liên Vân thành còn phái tới cả bán bộ tông sư áp trận và có hơn trăm cao thủ nhất lưu, sợ là chúng ta không ngăn cản được!”
Lời này vừa nói ra, mọi người trong giáo vốn đang hăng chợt tất cả đề đơ người ra, từ trong lòng cảm thấy khϊếp đảm. Những danh môn chính phái thường hay tới cửa kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước, bọn họ chẳng lo sợ gì, có điều đội ngũ lớn giống hôm nay chưa nghe thấy bao giờ, chưa từng nhìn thấy luôn.
Giới võ đạo chia làm năm cấp: Tam lưu, nhất lưu, siêu nhất lưu, bán bộ tông sư, đại tông sư, cấp bậc tăng dần, lực chiến cũng tăng theo hàng ngàn hàng vạn lần. Một cao thủ nhất lưu có thể tùy ý tàn sát mấy chục ngàn võ giả mạt lưu, còn bán bộ tông sư có thể chống đỡ mấy trăm siêu của cao thủ nhất lưu vây đánh, về phần đại tông sư, đó là cảnh giới trong truyền thuyết, khi đối chiến thật sự có thể làm núi lở đất mòn, sóng thần cuồn cuộn, quả thật là sát khí nhân gian.
Khắp Đông Đường chỉ có năm đại tông sư, trong đó người mạnh nhất chính là thành chủ Liên Vân thành. Ông là người đầu tiên bước đến cảnh giới tông sư, liên tiếp khiêu chiến thắng bốn vị tiền bối đứng hàng thiên hạ đệ nhất, vì thế tôn hào Vân Đế, bởi thế thành trì do ông cai quản được gọi là Liên Vân thành.
Người mạnh nhất Đông Thánh giáo là Hạ Sùng Lăng, nhưng cũng chỉ là một cao thủ siêu nhất lưu, cách bán bộ tông sư còn xa. Nếu chỉ có mấy đại môn phái vây đánh, không có Liên Vân thành nhúng tay, gã còn có sức đánh một trận, có điều bán bộ tông sự cũng được phái tới, cả quái vật khổng lồ Liên Vân thành đứng phía sau, Đông Thánh giáo không còn sức đánh trả.
Nếu hôm nay chống cự, sợ rằng tất cả mọi người trong giáo đều trốn không thoát chữ “Chết”!