Vì tình cảm trong lòng Hoàng đế đối với Nghiêm Lãng Tình có chút khác biệt nên nhìn nàng ta cũng thuận mắt hơn người khác. Nhưng dù vậy, hắn ta cũng không thể làm trái lương tâm nói bánh ú của Nghiêm Lãng Tình ngon hơn Lâm Đạm gói được. Kết quả cuộc thi đã có từ lâu, hiện giờ hắn ta nói cái gì cũng không có tác dụng, có lẽ nên trung thực với dạ dày mình vậy.
Nghĩ vậy, hắn ta buông đũa chậm rãi nói: “Lâm Đạm, ngươi thắng.”
Lời vừa dứt, trong gian phòng vang lên một tiếng giòn vang, do Nghiêm Lãng Tình ném đũa. Tất cả mọi người đều nhìn nàng ta, lại thấy hốc mắt nàng ta phiếm hồng, sắc mặt tái nhợt, tay chân phát run, dường như không chịu nổi cú sốc này. Phụ thân nàng ta Nghiêm Thủ Nghiệp đang nhìn chằm chằm Lâm Đạm bằng vẻ mặt không cam lòng và oán giận.
Lâm Đạm khom mình hành lễ, trên mặt không hề có vẻ đắc ý: “Thế xin Nghiêm ngự trù thực hiện lời hứa, trả lại kim dao và sách dạy nấu ăn.”
Nghiêm Lãng Tình hé miệng một cách khó khăn, hình như định nói chuyện, Nghiêm Thủ Nghiệp tức đến hộc máu hét lên: “Không được, đó là đồ của phụ thân ta, là của Nghiêm gia ta, dựa vào cái gì cho ngươi?”
“Trước khi tổ sư gia lâm chung đã truyền cho phụ thân ta, đó chính là đồ của phụ thân ta. Năm đó các ngươi muốn lấy lại từ trong tay ta bằng chính tay nghề của các ngươi, hiện giờ ta cũng lấy nó về bằng chính tay nghề mình, có gì không đúng?”
Nghiêm Thủ Nghiệp còn định cãi cọ, Hoàng đế đã cau mày lại, mặt lộ vẻ không vui. Nghiêm Lãng Tình lập tức ấn bả vai phụ thân xuống, nói với giọng khàn khàn: “Đồ ta đã mang đến, cái này cho ngươi.” Nàng ta mang đến định là tỏ ra mình rộng lượng, nhưng không ngờ thật sự bại bởi Lâm Đạm. Có điều bá tánh đã phán nàng thua, chính miệng Hoàng đế cũng thừa nhận, nàng ta không cam lòng thì có thể làm gì chứ?
Lâm Đạm đặt kim đao ở một bên, mở sách dạy nấu ăn Nghiêm gia ra nhìn, đuôi lông mày không khỏi nhướng cao. Sách nấu ăn này bị Nghiêm Lãng Tình tách ra thành hai phần, nửa phần sau của Lâm Bảo Điền trả lại cho Lâm Đạm, nên nửa phần đầu chỉ còn 60 trang. Nhưng bây giờ, sách dạy nấu ăn này còn muốn dày hơn lúc chưa tách ra, có thể thấy mấy năm nay Nghiêm Lãng Tình rất là cố gắng phấn đấu, nghiên cứu chế tạo không ít món mới, làm tăng thêm hào quang cho sách dạy nấu ăn Nghiêm gia.
Chẳng qua Lâm Đạm càng xem mày càng nhíu chặt, cuối cùng cười lạnh. Nàng xé một tờ trong đó tiến lên đưa cho một người trù sư đang xem tỉ thí, nói: “Món ‘Gân hươu kho tàu’ này ta nhớ là do Lưu sư phụ nghiên cứu ra, giờ vật quy nguyên chủ; món ‘Ba ba hầm’ là của Phương trù sư, trả lại cho ngài…” Nàng lần lượt xé xuống rất nhiều tờ viết cách dạy nấu ăn, còn trả lại cho người nghiên cứu ra.
Những người này hết nhìn Nghiêm Lãng Tình, lại nhìn Hoàng đế, nhận thì không ổn, không nhận cũng không được.
Mặt Hoàng đế lộ vẻ nghi hoặc, không biết Lâm Đạm nháo gì đây, Thành thân vương cười khẩy nói: “Sợ là Hoàng thượng có điều không biết, ngự trù của ngài thật sự ngang ngược, chính mình nấu không ra món nào ăn được để lấy lòng ngài, thì đến dân gian cường đoạt món ăn của người khác, còn không cho người ta bán nữa, nói là dành cho ngài ăn, người khác không thể ăn, ăn là tội bất kính. Nếu có chuyện như vậy, Hoàng thượng ngài nên liệt kê ra một bảng những món ăn ra để chúng thần tránh, miễn cho chúng thần phạm phải tội lớn!”
Cung thân vương ra vẻ hoảng hốt chìa tay ra: “Nếu thật như vậy, chẳng phải muốn chúng thần đói chết? Hoàng thượng ăn thịt, chúng ta không thể ăn, Hoàng thượng uống nước, chúng ta cũng không thể uống sao?”
Thành thân vương vội vàng an ủi: “Yên tâm, không đói chết, ngươi có thể đến tửu lâu Nghiêm gia ăn cơm. Món Hoàng thượng ăn qua, nơi khác không được bán nhưng tửu lâu nhà nàng ta bán chẳng sao. Người khác kính sợ hoàng quyền, nhà nàng ta lại không sợ, hẳn là do có Nghiêm ngự trù chống lưng rồi!”
Hai người kẻ xướng người hoạ, vạch trần toàn bộ thủ đoạn dùng để chèn ép người cùng nghề của người Nghiêm gia, còn chụp cái mũ vượt quá giới hạn hoàng quyền lên đầu bọn họ, Nghiêm Thủ Nghiệp sợ tới mức run lẩy bẩy, mặt không còn chút máu. Nghiêm Lãng Tình nhìn phụ thân mình với vẻ không dám tin, thê lương quát: “Phụ thân, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Nói xong lập tức quỳ xuống, thỉnh tội với hoàng đế: “Hoàng thượng, thảo dân chưa bao giờ nói những lời này, thảo dân không biết, xin ngài thứ tội!”
Hoàng đế rũ mắt nhìn kỹ nàng ta, giờ phút này con ngươi luôn hiện ra sự dịu dàng đã trở nên vô cùng lạnh lẽo. Nghiêm Lãng Tình ngẩng đầu nhìn thẳng hắn ta, trái tim không khỏi nhảy dựng. Nàng ta thường ở trong cung, ít khi về nhà, vạn lần không ngờ người nhà lại tác oai tác oái đến nông nỗi này. Nàng ta chỉ là muốn học thêm nhiều món ăn hơn mà thôi, cũng thật lòng dìu dắt đầu bếp dân gian, nhưng ngược lại thành hại bọn họ. Khó trách khi mấy vị đầu bếp được mời đến hôm nay nhìn thấy nàng ta vẻ mặt cứng đờ, dường như giận nhưng không dám nói gì, hơn nữa rất là khinh thường.
Nhưng mà người khác nhìn nàng ta như thế nào nàng ta không quản được, nàng ta chỉ lo Hoàng đế sẽ bất mãn với mình. Mười năm trước Thang thế tử đã ghét nàng ta, hiện giờ nàng thua kim đao, thua sách dạy nấu ăn, thua danh dự, thua nhân tâm, nhưng không thể thua sự sủng ái của Hoàng đế. Nếu không có Hoàng đế qua hôm nay Nghiêm Lãng Tình nàng ta chẳng là cái thá gì.
Nghiêm Thủ Nghiệp sợ tới mức một câu cũng không dám nói, chỉ lo ở sau lưng nữ nhi dập đầu theo. Lúc trước diễu võ dương oai, chèn ép người cùng nghề, ông ta có từng nghĩ tới mình cũng sẽ có hôm nay không?
Lâm Đạm tháo tất cả sách dạy nấu ăn mình thắng người Nghiêm gia ra, đặt ở một bên chuẩn bị vật quy nguyên chủ.
Hoàng đế liếc nhìn nàng ta một cái, lúc này mới ninh mày nói: “Đứng lên đi, dù sao thì tửu lâu nhà các ngươi cũng đã đóng cửa, những chuyện trước đó bỏ qua đi. Sách dạy nấu ăn này thuộc về ai thì tự mình mang đi đi, sau này nên làm như thế nào thì làm như thế đấy. Trẫm là Hoàng đế, cũng là người đứng đầu vạn dân, trẫm ăn gì, người trong thiên hạ đều có thể ăn cái đó.”
Một câu nói nhẹ nhàng, thế đã tha cho cha con Nghiêm gia. Thành thân vương và Cung thân vương lộ ra vẻ bất mãn, nhưng cũng không nhiều lời.
Lâm Đạm vẫn đang tháo sách dạy nấu ăn, đến một trang trong đó, biểu cảm bình tĩnh cuối cùng cũng dao động: “Nếu ta nhớ không lầm, nghe nói món ‘Thịt vạn phúc’ là món ăn nổi tiếng của Nghiêm ngự trù? Nhờ món này, Hoàng thượng mới nhìn trúng trù nghệ của ngươi, triệu ngươi vào cung.”
Biểu cảm của Nghiêm Lãng Tình mới vừa thả lỏng lại bắt đầu căng thẳng.
Lâm Đạm liếc nàng ta một cái, giọng điệu hơi giễu cợt: “Nhưng nào có ai biết,
‘Thịt vạn phúc’ chính tông không phải làm như vậy, thậm chí còn không nấu bằng thịt. Nghiêm ngự trù, ta nhớ rõ ngươi đã từng nói đời này ngươi sẽ không nấu món của phụ thân ta, rồi thế vì sao lại lấy tâm huyết của phụ thân ta củng cố tiền đồ cho ngươi. Ngươi đúng là người trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu…”
Cánh môi Nghiêm Lãng Tình vẫn luôn run rẩy, định phản bác lại nhưng căng thẳng đến nói không nên lời. Nghiêm Thủ Nghiệp lại hùng hồn quát: “Lâm Đạm, ngươi đừng nói hươu nói vượn! Món này rõ ràng là do Lãng Tình nhà ta nghiên cứu ra, ta nhìn thấy tận mắt!”
Lâm Đạm khép sách dạy nấu ăn lại, chậm rãi nói: “Phải không? Là chính ngươi nghiên cứu ra hay là nghe đồ đệ phụ thân ta nói với ngươi? Nếu ta nhớ không nhầm, hai đồ đệ của phụ thân ta hiện giờ đều đang làm đầu bếp ở tửu lâu Nghiêm gia.”
“Ngươi, ngươi vu khống, ngậm máu phun người!” Nghiêm Thủ Nghiệp tức giận đến muốn thổ huyết, mặt đương sự Nghiêm Lãng Tình lại trắng bệch, trước sau vẫn trầm mặc không lên tiếng.
Lâm Đạm mở cửa phòng ra, nói: “Có phải vu khống hay không, chờ ta mang ‘Thịt vạn phúc’ chân chính đến lại nói tiếp.” Dứt lời lập tức đi đến bếp.
Hoàng đế liếc nhìn Nghiêm Lãng Tình một cái thật sâu, lúc này mới không nhanh không chậm đuổi theo Lâm Đạm, mấy người còn lại làm sao ngồi yên, vội vàng chạy đi góp vui. Trận tỉ thí hôm nay chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, đúng là lên xuống phập phồng, xuất sắc ngoạn mục! Người mà ai cũng nghĩ là sẽ thua lại có thể giành được thắng lợi dưới hoàng quyền uy phong, ai mà ngờ Nghiêm ngự trù nhìn bề ngoài ôn dịu dàng lương thiện nhưng bên trong lại là người tâm cơ kín đáo như vậy, nữ nhân dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Lâm Đạm là khách quý hoàng đế mang đến, nàng muốn mượn bếp, chủ quán nào dám ngỗ nghịch, lập tức dọn trống bếp lò, còn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho nàng. Lâm Đạm lấy một miếng đậu hũ, cắt thành khối vuông, sau đó khắc chữ vạn rồi cho vào súp sữa thơm phức hầm, khoảng ước hai khắc sau lấy ra, dùng một cái chảo cho vào chút nước hầm, liên tục cho gia vị đến khi nước sốt sệt lại biến thành một lớp nước sốt mỏng, xong rồi cho đậu hũ cắt khối vào trong nước sốt tiếp tục nấu, chỉ có một mặt là ngập trong nước sốt.
Thành thân vương nhắc nhở: “Nước xốt của ngươi ít thế, đậu hũ không ngập hết trong sốt, không ngon.”
Lâm Đạm cười khẽ nói: “Vương gia có điều không biết, vị dân nữ muốn chính là vị này.” Hai khắc sau, nàng gắp đậu hũ ra tới, đặt trên đĩa ngay ngắn. Mọi người tập trung nhìn vào, một mặt đậu hũ đã biến thành màu sốt, những mặt còn lại màu trắng sữa, hình dạng rất kì lạ.
Lâm Đạm lại cho đậu hũ vào trong chảo dầu chiên, mặt thấm sốt được chiên thơm phức, da phồng lên, các mặt khác không chạm vào giọt dầu nào, vẫn trắng nõn như cũ. Sau khi xong công đoạn này, Lâm Đạm lại cho đậu hũ vào súp xương hầm, rồi cho vào xúp đỏ, cuối cùng đặt vào l*иg hấp hấp, sau đó dùng thịt cá băm, thịt gà, thịt heo xào chế thành nước xốt sền sệt, rưới lên đậu hủ đã hấp chín, cho lên một chút gừng băm và hành để tăng hương vị.
Sau khi cho vào xúp thịt rồi hầm, đậu hũ đã thấm đẫm tinh hoa trong các loại xúp, trở nên vô cùng thơm ngon, bởi vì lớp ngoài có màu xốt, còn được chiên qua một lần, nhìn sơ giống da heo như đúc, nếu là không tận mắt nhìn thấy, mọi người còn tưởng rằng đây là một bát thịt kho tàu chứ không phải đậu hủ.
Hoàng đế gắp một miếng nếm thử đầu tiên, hai mắt bừng sáng. Đậu hũ này không chỉ nhìn giống thịt kho tàu, ăn vào cũng giống, chẳng có chút dầu mỡ của thịt, ngược lại thơm nức mùi thịt, rất mềm và đậm đà.
Lâm Đạm giải thích từng chút: “Nương của ta thích ăn thịt, lại sợ béo, cha ta nghĩ xem nghiên cứu cách làm sao mà ăn giống thịt nhưng không mập cho bà, vì thế ‘Thịt vạn phúc’ này ra đời là do vậy. Nó đã thu nhặt những điểm mạnh của món thịt và bỏ đi điểm yếu của món thịt, không béo không ngấy, mềm và đậm đà, vào miệng là tan. Món này, phụ thân ta đã từng nói với ta, cũng đã nói với hai người đồ đệ của ông, nhưng chưa từng ghi vào sách dạy nấu ăn của Nghiêm gia, vả lại khi đó cũng không dám gọi là ‘Thịt vạn phúc’ mà gọi là ‘Thịt vạn tự’, chỉ vì đường cong dao chữ vạn phức tạp, chỉ có khắc chữ vạn, đậu hủ mới có thể ngon miệng. Nghiêm ngự trù, sợ là ngươi nghe cách làm nó từ hai người đồ đệ của phụ thân ta, có điều trước sau vẫn không thể dùng đậu hũ làm ra vị thịt, lúc này mới dùng thịt heo nấu trực tiếp nhỉ? Đây chỉ là một món chay bình thường nhưng qua miệng ngươi thế nào đã thành ‘Thịt vạn phúc’ chuẩn bị riêng đặc biệt chúc thọ cho Hoàng thượng. Nghiêm ngự trù, suy đoán của ngươi vô cùng khéo, nếu có thể dùng tất cả vào trù nghệ, làm sao đến nỗi hôm nay thua bởi ta?”
Không có kinh nghiệm và sự nghiên cứu khắc khổ, cho dù là có sách dạy nấu ăn, người bình thường cũng khó mà nấu chuẩn, do là không biết xử lý nguyên liệu như thế nào, kiểm soát độ lửa như thế nào, chỉnh lượng gia vị, nguyên liệu nấu ăn không xử lý tốt, thiếu lửa, thiếu một chút gia vị là món này hoàn toàn bị biến vị.
Đúng là Nghiêm Lãng Tình giống như Lâm Đạm nói, có được cách nấu cũng không thể nấu đậu hũ ra vị thịt, vì thế đành phải nấu thịt trực tiếp. Nàng ta không phải không nghĩ đến nghiên cứu nấu món của riêng mình, chẳng qua năm đó nàng ta bị Hầu gia đuổi đi, đó là thời gian tồi tệ nhất. Nàng ta muốn xông pha bên ngoài, muốn dừng chân ở Kinh thành, muốn chứng minh bản thân, vì thế một không cẩn thận đi vào lối rẽ.
Thấy Hoàng đế nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ, cái lưng Nghiêm Lãng Tình miễn cưỡng đứng thẳng rốt cuộc cũng dần sụp xuống. Lúc này nàng ta đã thua, thua từ đầu đến cuối, thân bại danh liệt!