Lâm Đạm vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều hoảng hốt, ngay cả hoàng đế bày mưu lập kế cũng rất đỗi ngạc nhiên.
Dựa theo cách nói của Lâm Đạm, mang bánh ú cho dân chúng nếm thử rồi để cho bọn họ tới chọn, cuối cùng chọn ra hương vị bọn họ thích. Bọn họ không biết hai thùng bánh ú này là ai làm, cũng không biết chuyện này có liên quan đến thắng bại cuộc tỷ thí, vì thế mới có thể đưa ra kết quả công bằng nhất.
Ai cũng không thể phản bác được lời Lâm Đạm nói, đến cả Hoàng đế cũng không thể, bởi vì hắn ta đã đồng ý cho Lâm Đạm một cuộc tỉ thí công bằng, mọi chuyện đều để nàng làm chủ. Thiên tử miệng vàng lời ngọc, nặng như núi Thái Sơn, không thể đổi ý.
Lúc này Hoàng đế mới nhận ra dụng ý thật sự của Lâm Đạm. Quyền quyết định trận tỉ thí này đã không nằm trong tay hắn ta, cũng không trong tay phán xử, mà là trong tay dân chúng. Vì phòng hắn ta lợi dụng hoàng quyền làm loạn, thậm chí nàng còn quy định chỉ cho người vào thành, không cho người ra khỏi thành. Hoàng đế có thể an bài người ra khỏi thành đi lãnh bánh ú, nhưng sẽ không cách nào khống chế người vào thành, hôm nay ai muốn tới kinh thành, khi nào tới, chỉ có ông trời biết.
Mà hai thùng bánh ú đã bị đổi, dù hoàng đế có thần thông quảng đại, lập tức gửi tin đi cho người giả dạng bá tánh vào thành, cũng không phân biệt được thùng bánh ú nào là của Nghiêm Lãng Tình, kết quả vẫn là dựa vào sự yêu thích. Huống hồ hắn ta cũng không thể hỏi thẳng mặt thùng bánh ú nào của ai.
Như vậy công bằng không? Hoàng đế lắc đầu, thế nhưng vẫn cười rộ lên, “Công bằng, như vậy thì quá công bằng rồi! Người đâu, mau mang hai thùng bánh ú đến cửa thành Tây, thị vệ phân phát cho mỗi người vào thành một cái bánh ăn thử chỉ cho chọn một cái, không được lấy nhiều.” Như thế, bọn họ cũng chỉ có thể lấy một cái mình thích nhất.
Vốn Hoàng đế định chống lưng cho Nghiêm Lãng Tình, dù sao cũng là nữ nhân hắn ta coi trọng, lại vừa mới bị ủy khuất, sủng thêm chút cũng không sao. Nhưng bây giờ, hắn ta cảm thấy Lâm Đạm cực kỳ thú vị, cũng vô cùng hứng thú với trận tỷ thí này, vậy sao hắn ta không công bằng một chút, làm nó trở nên càng thú vị hơn? Kế tiếp hắn ta sẽ không làm gì nữa, cũng không cho phép người khác phá hư quy tắc, lấy kết quả của bá tánh quyết định đi.
Thấy biểu cảm hứng thú của hoàng đế, cuối cùng Thang Cửu cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, lại nhìn dáng vẻ thoải mái của Lâm Đạm, ánh mắt trở nên nóng bỏng, sau đó khẽ cười. Hắn lại một lần nữa trắng công nhọc lòng, Lâm Đạm luôn có thể thong dong đối mặt với bất cứ đường cùng nào, sau đó bằng sự kiên trì và thông minh của mình tìm ra một con đường sống.
Uy Viễn Hầu thu lại vẻ mặt lười biếng tùy ý, quay đầu lại nhìn chằm chằm Lâm Đạm. Thành Thân Vương và Cung Thân Vương ghé vào nhau thì thầm, khe khẽ cười, tâm tình trông rất tốt. Điền Kiềm quận vương chỉ lo mân mê chén trà trong tay, thi thoảng ngước mắt nhìn chòng chọc Lâm Đạm, ánh mắt thâm thúy.
Biểu cảm của Nghiêm Lãng Tình hết sức cứng nhắc. Nàng ta nghĩ thế nào cũng không thể tưởng được Lâm Đạm sẽ dùng cách này để phân biệt thắng thua, nhưng mà suy nghĩ kỹ lại thì nàng ta không thể không bội phục sự thông minh của Lâm Đạm. Hoàng đế rất thích những nữ tử có nhanh nhạy, càng thích chuyện thú vị hơn, chỉ sợ lúc này hắn ta đang tán thưởng Lâm Đạm, sẽ không thiên vị bên nào.
Nghiêm Lãng Tình có chút thấp thỏm, nhưng cũng không phải quá hoảng loạn, bởi vì nàng ta tin vào tay nghề mình.
Đoàn người đi vào cửa thành Tây, chọn một tòa đài cao ở cửa thành xem. Hai thùng bánh ú được thị vệ đặt song song nhau, phân biệt bằng một cái lột vỏ một cái bẻ ra, cho người vào thành nếm thử. Sắp đến Đoan Ngọ, có rất nhiều người giàu phát bánh ú cho người nghèo, làm việc thiện tích đức, cho nên người qua đường cũng không cảm thấy lạ, chẳng qua vì có thị vệ trông coi, bọn họ cũng không dám cướp, nói chỉ cho người vào thành lấy nên chỉ có người vào thành đi lấy, nói chỉ cho lấy một cái, ai cũng không dám lấy nhiều.
Nếm thử một miếng nhỏ ở hai cái bánh mẫu, những người vào thành nhanh chóng lấy một cái bánh mình thích rồi đi. Hoàng đế đứng ở trên đài cao nhìn xuống, tâm tình đang chán chường sớm được thay thế bằng phấn khởi và chờ mong. Hắn ta thích cách thi đấu thế này, không thể khống chế toàn cục, cho nên càng xem mới càng thú vị.
Xử lý gạo nếp và thịt ba chỉ cần thời gian, hai người gói xong bánh ú đã tới buổi chiều, còn khoảng nửa canh giờ là cửa thành đóng, trên đường còn chậm trễ chốc lát, cho nên hai thùng bánh ú chưa được phát xong. Nhưng này cũng không gây trở ngại đến quyết định, ai còn lại ít bánh ú hơn thì người đó thắng, đây không còn nghi ngờ gì nữa.
Mọi người dời bước đến một tửu lâu gần đó, bao một nhã gian xa hoa nhất, hoàng đế vừa bước vào cửa kích động hô: “Người đâu, tính điểm thùng bánh đi.”
Lập tức có hai thị vệ đi lên trước, chia nhau ra đếm hai thùng bánh ú rồi viết kết quả ra giấy, sau đó lại nhờ hai thị vệ khác kiểm tra lại, làm như thế ba lần, ba lần kết quả số lượng như nhau mới nghỉ. Một thị vệ trong đó đi lên trước, chắp tay nói: “Khởi bẩm bệ hạ, thùng bên trái còn thừa 288 cái bánh ú, thùng bên phải còn thừa 63 cái bánh ú, bên phải thắng.”
Sự chênh lệch của hai người khá lớn! Hoàng đế nhìn Lâm Đạm, nhướng mày nói: “Ngươi có thể nhận ra được thùng nào là của cô đúng không?”
Lâm Đạm đi đến bên phải, nói chắc cú: “Tất nhiên nhận ra.”
Nghiêm Lãng Tình do dự không chắc mà nhìn hai cái thùng, khuôn mặt trắng bệch.
“Ngươi làm sao biết được thùng nào là của ngươi?” Đôi mắt cười của Hoàng đế nhìn Lâm Đạm.
“Khi dân nữ gói bánh ú ở đầu mυ'ŧ mỗi dây thừng đều thắt một cái nút, không tin thì các ngươi có thể tự đến xem.” Lâm Đạm lấy một cái bánh ú ra, mở dây thừng ra cho mọi người xem, quả nhiên ở đầu mυ'ŧ có một nút thắt nho nhỏ, không cầm trong tay nhìn kỹ thật sự không phát hiện được.
Vì công bằng, vài thị vệ lập tức lấy bánh ú ra hết kiểm tra một lượt, gật đầu nói: “Khởi bẩm bệ hạ, bánh ú bên phải đều có nút thắt, bên trái không có.”
Lâm Đạm lúc này mới nói: “Cho dù không nhìn nút thắt thì mở lá gói bánh ú ra cũng được. Nghiêm ngự trù, ngươi chắc sẽ phân biệt được tay nghề của mình nhỉ?” Dứt lời cầm lấy hai cái bánh ú, không nhanh không chậm mở ra.
Nếu không mở lá gói bánh ú ra, hình dạng và kí©ɧ ŧɧí©ɧ của cả hai đều như nhau, nhìn sơ qua giống nhau như đúc, như của cùng một người làm. Có điều, sau khi mở hết lá gói bánh ú ra, phần bên trong lại hết sức khác biệt. Lúc trước mọi người đứng ở trên đài cao nhìn về phía cửa thành ở xa, nên không thể nhìn thấy rõ tình hình cụ thể, còn giờ, hình ảnh hai cái bánh ú nằm trên chén bạch ngọc được thu hết vào mắt bọn họ.
Chỉ thấy bánh bên phải toàn thân màu vàng óng ánh, mặt ngoài trong suốt, nhìn qua nhỏ xinh tinh tế, còn bánh bên trái có màu vàng hơi trắng, ở giữa màu nâu, dường như để trong chảo quá lâu, có vẻ bị pha tạp. Món ngon hay dở được đánh giá trên ba phương diện sắc, hương, vị, thấy hai cái bánh ú khác nhau rõ rệt, mọi người không thể không thừa nhận, nhìn bên ngoài thì Lâm Đạm đứng nhất.
Tất cả bánh ú thịt của Nghiêm Lãng Tình gói đều có màu sắc pha tạp, bởi vì gạo nếp màu trắng, thịt ba chỉ sau khi sơ chế có màu nâu, hai thứ này kết hợp lại sau khi hấp chín sẽ lẫn màu với nhau làm màu không được đẹp. Nhưng vạn lần nàng ta không thể đoán được, Lâm Đạm dùng nước tro ngâm gạo nếp lại ra màu vàng óng ánh thế, nhìn rất đẹp và ngon. Đây là do cái gì?
Nghiêm Lãng Tình kinh hãi tố cáo: “Không đúng! Lâm Đạm ngâm gạo nếp trong nước tro quá dơ bẩn, màu đẹp hơn ta thì làm sao?”
Không đợi mọi người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Lâm Đạm chậm rãi nói: “Ngươi chỉ biết thứ nhất, không biết thứ hai. Ngươi có biết, củi gỗ sau khi đốt thành tro còn sạch hơn nước suối, bởi vì trong lúc đốt trên ngọn lửa tất cả dơ bẩn đều bị đốt cháy hết. Nước tro còn chứa một chất trung gian thần kỳ có thể dùng làm sạch tay và dùng để sơ chế đồ khô. Ngâm đồ khô vào trong nước tro, tốc độ mềm nhanh hơn ngâm trong nước trong mấy lần. Bánh ta gói ngâm bằng nước tro, tên là ‘Bánh ú nước tro’, là đặc sản vùng Bách Việt. Gạo nếp ngâm trong nước tro không những không dơ mà còn có màu vàng óng ánh, mùi hương đậm đà mà lại độc đáo, vị mềm dai, ngon hơn bánh ú bình thường nhiều.”
Nàng chìa tay ra ý bảo: “Đã so sánh hình dạng thành phẩm xong, mọi người có thể nhận xét về hương vị của cả hai.”
Hoàng đế cầm đĩa lên, cẩn thận ngửi hai cái bánh ú, đuôi lông mày không khỏi nhướng cao, sau đó đưa đĩa qua cho lão ngụ trù bên cạnh, lão ngự trù ngửi xong hai mắt sáng lên, lại đưa qua cho vị phán xử tiếp theo. Mọi người chuyền nhau ngửi một vòng, cuối cùng đưa cho Nghiêm Lãng Tình.
Vốn Nghiêm Lãng Tình còn cảm thấy kỳ quái, sau khi ngửi xong mặt xám như tro tàn. ‘Bánh ú nước tro’ này quả nhiên giống như lời Lâm Đạm nói, có thoang thoảng mùi lá tươi mát và một mùi chát xen lẫn, vô cùng độc đáo. Còn bánh ú trắng nàng ta làm chỉ có mùi gạo nếp và mùi thịt, tuy cũng dễ ngửi, nhưng trình độ bình thường, so với bánh của Lâm Đạm có vẻ quá bình thường.
“Mọi người nếm thử hương vị đi.” Lâm Đạm thản nhiên cầm lấy đũa, tách hai cái bánh ú ra.
Mọi người chia nhau nếm thử hai loại bánh ú, sự thán phục trên mặt càng đậm. ‘Bánh ú nước tro’ này không chỉ có màu sắc tươi sáng, mùi hương độc đáo, đến vị cũng mềm dai, mặc dù đã nguội nhưng mùi vị không bị mất đi chút nào, cắn vào trong miệng thoáng dai, đầu tiên là nếm được vị ngọt gạo nếp, sau có chút chát, cuối cùng đó vị thịt ướp đậm đà, nước sốt tràn đầy vẫn còn dư vị trong khoang miệng mọi người.
Sau khi nếm thử bánh của Lâm Đạm chuyển qua nếm bánh của Nghiêm Lãng Tình, mùi vị thua kém mấy phần. Bánh ú gạo nếp trắng này đã nguội lạnh không có độ mềm khi mới ra khỏi nồi, cắn vào trong miệng có chút dính, khó nhai, tim lại cứng, rất khó nuốt xuống, nhân thịt đã kết khối, có vẻ khô cằn.
Thấy mọi người nhíu lại mày, Lâm Đạm từ từ nói: “‘Bánh ú nước tro’ ăn nguội ngon hơn khi nóng, trong mềm có dai, dễ ăn. Không chỉ nhân thịt, cho dù là không gói nhân, chẳng qua như ăn đường dính, mùi vị cũng ngon không kém. Bình thường bánh ú gạo nếp trắng để nguội lại sẽ phát bị khô bị cứng, không dễ ăn, khác với ăn nóng, đây là sự khác biệt của hai loại bánh. Vì phòng các ngươi nói ta thắng không quang minh chính đại, thế thì chọn hai cái bánh hâm nóng lại ăn một lần nữa đi.”
Bàn tay nắm đũa của Nghiêm Lãng Tình phát run, nhưng cũng không nói gì, mà nhìn Hoàng đế với vẻ mặt mong đợi.
Hoàng đế cười sang sảng xua tay: “Người đâu, đi hâm nóng bánh ú!”
Lập tức có hai cung nhân lấy bánh ú mang đến bếp, ít lâu sau xách một hộp đồ ăn quay lại. Bánh ú trắng sau khi hâm nóng quả thật vô cùng mềm, vị ngon hơn vừa nãy rất nhiều, nhưng ‘Bánh ú nước tro’ của Lâm Đạm lại ánh vàng rực rỡ, còn có ít dầu chảy ra từ khe hở gạo nếp, làm nó phủ một lớp dầu trong veo mươn mướt, không biết hơn bánh ú trắng của Nghiêm Lãng Tình bao nhiêu lần.
Hoàng đế liếc mắt một cái nhìn trúng ‘Bánh ú nước tro’, lập tức cầm chiếc đũa ăn thử một miếng, sau đó thở dài thỏa mãn. Gạo nếp ngâm nước tro ngọt hơn, mềm hơn, dai hơn, nhân thịt tiết ra nước sốt đầy nước, mỗi một miệng đều đậm đà vị thịt tươi ngon, làm người ta hận không thể nuốt luôn lưỡi vào. Nếm đến bánh ú trắng của Nghiêm Lãng Tình sau khi thử ‘Bánh ú nước tro’ Lâm Đạm làm thì trong đầu hoàng đế chỉ hiện lên sáu chữ —— Bình thường không có gì lạ.
Sau khi mở hai loại bánh ú ra, ‘Bánh ú nước tro’ vừa đẹp lại ngon, bánh ú trắng vừa cứng vừa hỗn độn, khó ăn, khó trách thùng của Lâm Đạm bị lấy đi nhiều, thùng của Nghiêm Lãng Tình vẫn còn một nửa. Lúc này, nàng ta thua không oan.