Lâm Đạm lớn mật nói thẳng làm Hoàng đế cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn ta vốn chướng mắt tiểu phụ nhân dung mạo bình thường này, nhưng hiện tại, trong mắt lại lộ ra chút hứng thú, “Tất nhiên trẫm có thể cam đoan trận tỷ thí này công bằng. Trẫm chỉ đứng ở ngoài quan sát không cho ý kiến, trù nghề các ngươi ai cao ai thấp, để mấy người sành ăn và đầu bếp lão luyện định đoạt.”
Lâm Đạm nhìn mấy vị trọng tài, lại xoay người cúi đầu nói: “Tuy nói như vậy, nhưng trận tỷ thí này đối với dân nữ mà nói vẫn không công bằng. Nghiêm ngự trù được bệ hạ trọng dụng, hiện giờ ngài cho nàng ấy mượn Hương Viên tỷ thí, còn tự mình tiến nhìn, hành vi của ngài đã thể hiện thái độ ngài —— là ngài thiên vị nàng ấy. Nhưng mà ngài đứng đầu thiên hạ, con dân ngài nào dám làm trái ý ngài. Thật ra hôm nay dân nữ vừa bước vào Hương Viên đã thua, đạo lý này dân nữ hiểu, Hoàng thượng anh minh thần võ, hẳn là cũng hiểu.”
Mọi người càng nghe càng kinh hãi, vạn lần không đoán được là Lâm Đạm sẽ nói thẳng không cố kỵ như thế.
Hoàng đế lại cười ha ha lên, hứng thú trong mắt càng đậm: “Nếu như thế, ngươi định làm gì? Trận tỉ thí này ngươi vẫn muốn tiếp tục sao?”
Biểu cảm của Nghiêm Lãng Tình lộ ra vẻ phức tạp. Nếu có thể, nàng ta cũng muốn đường đường chính chính so với Lâm Đạm một trận, nhưng Hoàng đế bảo vệ nàng ta như thế, nàng ta cũng không thể không cảm kích. Nghiêm Thủ Nghiệp lại cảm thấy trận tỷ thí này hoàn toàn không cần phải tiếp tục, hôm nay Lâm Đạm đến đây chính là rước nhục. Chờ con gái ông làm nương nương, ông nhất định phải chỉnh chết Lâm Đạm!
Không ngờ Lâm Đạm lại gật đầu không chút do dự: “Đương nhiên muốn, nhưng để công bằng, quy tắc do dân nữ ra, xin hỏi bệ hạ có thể chứ? Nhớ năm đó lần đầu tiên dân nữ và Nghiêm ngự trù tỷ thí, bởi vì dân nữ là đầu bếp Hầu phủ, phụ thân lại được Vĩnh Định Hầu ngưỡng mộ, vì công bằng quy tắc thi đấu đều do Nghiêm ngự trù quyết định, thi cái gì, thi như thế nào, ai phân xử, đều do nàng ấy định đoạt. Hiện giờ đôi ta cảnh ngộ đảo ngược, dân nữ cũng đưa ra yêu cầu giống thế, này cũng không quá phận đâu nhỉ?”
Hoàng đế liếc nhìn Nghiêm Lãng Tình, gật đầu nói: “Quả thật không quá phận. Ngươi nói đi, ngươi muốn thi như thế nào?”
Mặc dù Lâm Đạm nhìn như đang nắm quyền chủ đạo, kỳ thật uy hϊếp của hoàng quyền vẫn ở đó, chẳng sợ nàng nấu được món ăn ngon nhất, chỉ cần một câu phán xử, là có thể đánh nàng rớt xuống vực sâu. Cái gọi là công bằng, không tồn tại ở trước mặt cường quyền. Lâm Đạm rất to gan, nhưng cũng không tính là thông minh. Nghĩ đến đây, hoàng đế âm thầm lắc đầu, trong lòng tẻ nhạt.
Lâm Đạm không nhanh không chậm nói: “Lần tỉ thí này, chúng dân nữ dùng nguyên liệu giống nhau nấu món giống nhau, không nhiều lắm, một món thôi.”
Nghiêm Lãng Tình hỏi: “Ngươi muốn làm món gì?”
“Sắp đến Đoan Ngọ, chúng ta gói bánh ú đi?” Lâm Đạm nghiêng đầu nhìn Nghiêm Lãng Tình, khẽ cười.
Nghiêm Lãng Tình ngớ người, qua một hồi lâu mới hoàn hồn, chậm rãi gật đầu. Thông qua bốn món ăn kia, nàng ta đã hiểu sơ lược về trình độ của Lâm Đạm, tưởng rằng nàng sẽ tỷ thí món rất khó nấu nhưng không ngờ nàng yêu cầu gói bánh ú. Chẳng qua Nghiêm Lãng Tình cũng không sợ, các nương nương trong cung khá thích ăn bánh ú, nàng ta từng gói đủ loại bánh ú, được nhiều người khen ngợi, tất nhiên là không sợ. Nương nương trong cung người này kén ăn hơn người kia, nàng ta có thể hầu hạ các nàng ổn thỏa, đương nhiên là có thể hầu hạ mấy vị phán xử.
“Hai người ta ngươi gói 50 cân* bánh ú, vả lại chỉ gói bánh ú nhân thịt, được không?” Lâm Đạm tiếp tục nói.
*1 cân = ½ kg.
“Gói 50 cân?” Nghiêm Lãng Tình kinh ngạc hỏi.
“Được không?” Lâm Đạm nhìn thẳng vào nàng ta.
“Có thể.”
“Rất tốt, như vậy thỉnh bệ hạ chuẩn bị cho bọn dân nữ một trăm cân gạo nếp, 50 cân thịt ba chỉ, đừng tách gạo nếp và thịt ba chỉ ra, đựng trong một cái thùng, chúng ta vào bếp chia, bọn ta cần thêm gia vị, còn nữa chia cung nhân làm riêng, không can thiệp chuyện của nhau. Như thế có được không?” Lâm Đạm chắp tay, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Hoàng đế gật đầu nói: “Trẫm chuẩn, đi chuẩn bị đi.” Gói 50 cân bánh ú thịt cho ai ăn? Lâm Đạm đây là định no chết mấy người ngồi ở đây à?
Không chỉ có Hoàng đế cảm thấy kì lạ, khách khứa còn lại cũng lộ vẻ khó hiểu. Nhưng mà Lâm Đạm và Nghiêm Lãng Tình đã lần lượt đến bếp, không kịp hỏi đến cùng. Dù có hỏi sợ là nàng cũng sẽ không giải thích, thôi thì chờ xem bánh ú gói xong vậy. Vốn tưởng rằng đây trận tỷ thí này chưa bắt đầu đã phân thắng bại, nhưng không ngờ bị Lâm Đạm làm cho hồi hộp, vị Lâm chưởng quỹ này thế mà rất có ý tứ.
Mặc kệ chư vị quý nhân phỏng đoán như thế nào, Lâm Đạm vào phòng bếp tâm như nước lặng. Một trăm cân gạo nếp đựng trong một cái thùng gỗ lớn, được cung nhân thở hồng hộc khiêng vào, phía sau còn có một cái thùng, bên trong là 50 cân thịt ba chỉ.
Lâm Đạm lấy tay nắn vuốt gạo nếp, gật đầu vừa lòng.
Nghiêm Lãng Tình ôn thanh nói: “Ngươi lo lắng thừa rồi, ta không có ti tiện đến mức bảo bọn họ chuẩn bị nguyên liệu chất lượng tốt cho ta, chuẩn bị nguyên liệu chất lượng kém cho ngươi. Cho ngươi chọn gạo nếp và thịt heo trước, ta dùng phần dư lại.”
Lâm Đạm quay đầu nhìn đối phương, khóe miệng kéo ra một nụ cười nhạt, “Vậy đa tạ Nghiêm ngự trù.”
Nghiêm Lãng Tình chậm rãi vén tay áo lên, “Chúng ta bắt đầu bây giờ nhỉ?”
“Được, có điều trước đó, ta phải quy định một chút về hình dáng và kích cỡ bánh, ngươi không có ý kiến chứ?” Lâm Đạm lấy ba phiến lá gói bánh, cuốn thành hình nón, cho vào một ít gạo nếp, gói lại bằng dây thừng, ra hiệu nói: “Hình dạng và kích cỡ giống nhau, ngươi có thể làm được không?”
Yêu cầu này thật sự có chút kỳ quái, nhưng Nghiêm Lãng Tình cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Có thể.” Nàng ta lập tức gói một cái bánh ú với ba lá giống nhau như đúc đưa cho Lâm Đạm kiểm tra.
Lâm Đạm tháo hai cái bánh ú ra, bỏ gạo nếp ra, cười khẽ nói: “Như vậy chúng ta có thể bắt đầu rồi.”
Hai người từng người chiếm một bên bếp bắt đầu bận bịu. Đầu tiên Nghiêm Lãng Tình ngâm gạo nếp, sau đó cắt thịt ba thành miếng mỏng, ướp với các gia vị như nước tương, muối tinh, đường trắng, dầu lạc chờ gia vị thấm. Lúc ngẩng đầu phát hiện Lâm Đạm đang nhóm lửa, chưa động đến gạo nếp và thịt ba chỉ.
Bánh ú cũng chưa gói, lúc này nhóm bếp làm gì? Trong lòng nàng ta cảm thấy kỳ lạ, không khỏi nhìn thêm đôi lần, lúc này mới phát hiện Lâm Đạm không dùng củi nhóm bếp mà là đặc biệt bảo cung nhân lấy cây vừng tới, trên cây vừng còn có các hạt vừng chín, lúc bị lửa đốt phát ra âm thanh lốc bốc, ngoài ra còn có một mùi hương độc đáo bay ra, cực kỳ nồng.
Nghiêm Lãng Tình không cầm lòng được mà hít sâu một hơi, trong lòng ngày càng cảm thấy tò mò.
Lâm Đạm cũng không thèm nhìn tới nàng ta, chỉ lo đốt cây vừng và hạt vừng thành tro gom lại một chỗ, dùng vải gói lại, để vào trong nước sôi để nguội xoa nắn, cho đến khi nước từ trong vắt thấy đáy chuyển sang xám đυ.c, dùng vải lọc đi học lại nhiều lần, xác định không có cặn mới cho gạo nếp vào ngâm.
Sau khi cho gạo nếp trắng như tuyết vào nước thì nó bị nhiễm dơ, thoáng cái trong đầu Nghiêm Lãng Tình nhảy ra bốn chữ to —— phí phạm của trời! Bánh ú này gói cho mấy vị phán xử ăn, chế biến như thế, chẳng lẽ không sợ dơ sao? Nàng ta không hiểu nỗi nhưng cũng không hỏi nhiều, cũng không định hỏi. Trận tỷ thí này liên quan đến danh dự nàng ta, tất nhiên nàng ta sẽ không ngăn Lâm Đạm tìm đường chết.
Lâm Đạm ngâm gạo nếp xong thì bắt đầu xử lý thịt ba chỉ. Nàng chọn gia vị không khác Nghiêm Lãng Tình lắm, nhưng về lượng thì có khác nhau, sau khi chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa thì bắt đầu gói bánh. Có thể thấy được, kỹ năng gói bánh ú của nàng vô cùng lão luyện, cổ tay vừa trở là cuốn xong lá gói bánh, phía dưới lót một ít gạo nếp, giữa là một miếng thịt, mặt trên lại lót một ít gạo nếp, dùng tay nhẹ nhàng ép chặt, sau đó khép lá lại, cột bằng dây thừng, cuối cùng ở cuối dây thừng thắt một cái nút nho nhỏ.
Nghiêm Lãng Tình cũng bắt đầu gói bánh ú, hình dạng và kích thước giống Lâm Đạm như đúc, gói xong cái nào thì ném vào chậu bên cạnh, chờ nấu chín.
Hai người gói từ sáng đến chiều, cuối cùng mỗi người gói được năm mươi cân bánh ú, đặt ở hai cái thùng có hình dạng và kích thước giống nhau, lúc này đã nấu chín, khói bốc lên nghi ngút. Trước khi phân xử, Lâm Đạm kiểm tra số lượng bánh ú xong mới đi đến bên cạnh thùng gỗ của Nghiêm Lãng Tình, chậm rãi nói: “Hai người chúng ta đổi chỗ đứng đi.”
Mặc dù Nghiêm Lãng Tình lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng cũng cảm thấy không sao, vì thế đi qua đứng ở bên cạnh thùng gỗ của Lâm Đạm. Cho dù đổi vị trí, nàng ta cũng nhận được thùng gỗ của mình, chẳng lẽ còn có thể bị Lâm Đạm lấy đi?
Lâm Đạm lúc này mới mời các vị khách khứa, chắp tay nói: “Mời các vị đại nhân đưa theo hai người thị vệ đi vào bếp, bày hai cái thùng trái phải sau đó đổi vị trí, đổi bao nhiêu lần thì tùy các vị, không đổi cũng được. Một vị đại nhân đổi xong đến vị đại nhân khác đi vào tiếp tục đổi, đổi xong năm lần là được, lúc ra không ai được nói ra số lần mình đổi.”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Hoàng đế có chút không hiểu nước cờ của Lâm Đạm. Theo lý mà nói, bánh ú đã gói xong nên lột ra mời mấy phán xử nếm thử, sau đó phân cao thấp thắng bại. Nhưng hiện tại, có vẻ như Lâm Đạm đang chơi một trò chơi, nhưng cũng có vẻ như đang trêu đùa mọi người, ai cho nàng lá gan này?
“Hoàng thượng đã đồng ý rồi, trận tỉ thí này do thảo dân quyết định, lời này còn tính không?” Lâm Đạm không đáp hỏi lại.
Hoàng đế nhíu mày, xua tay nói, “Năm người đi vào trong đổi vị trí hai cái thùng một chút.”
Năm người Thang Cửu, Điền Kiềm quận vương, Thành Thân Vương, Cung Thân Vương, Uy Viễn Hầu lập tức đứng ra.
Nghiêm Lãng Tình do dự một chốc, cuối cùng cũng không dị nghị gì. Tuy những người này đều ủng hộ Lâm Đạm, nhưng bọn họ không phải phán xử, không có tư cách đánh giá bánh ú, không gây trở lại đối với trận tỷ thí này. Lâm Đạm tưởng đổi lộn xộn hai thùng bánh ú, làm phán xử phân không phân biệt được cái nào của ai sao? Phương pháp này quả thật thông minh, nhưng mà nàng đã quên, mấy vị ngồi đó đều là ngự trù lâu năm trong Ngự thiện phòng, đã quen thuộc với tay nghề của Nghiêm Lãng Tình, trong đó có vài vị được Hoàng đế cố ý mời đến dạy nàng ta trù nghệ, xem như là nửa sư phụ của nàng ta.
Bọn họ không thể nào không phân biệt được hai loại bánh ú đó là do ai làm, huống chi Lâm Đạm còn dùng cách xử lý gạo nếp dơ bẩn, bánh gói xong có thể ăn ư? Nghiêm Lãng Tình vô vùng nghi ngờ, dĩ nhiên là cho rằng mình có thể thắng. Mười năm trước Lâm Đạm không bằng nàng ta, mười năm sau cũng thế.
Hoàng đế cũng đoán được dụng ý của Lâm Đạm, không khỏi lắc đầu. Vị Lâm chưởng quỹ thích chơi kiểu khôn vặt nhưng luôn là chơi không đúng chỗ.
Mấy người Thang Cửu đổi thùng gỗ xong, mặt mày ủ dột đi ra. Theo bọn họ thấy, tất cả những chuyện Lâm Đạm làm đều đang cố gắng vùng vẫy. Trận tỉ thí này, lúc nàng nhận được thư khiêu chiến đã thua, dưới cường quyền dưới không có công bằng, điểm này hẳn là nàng hiểu rõ.
Trông Lâm Đạm vẫn rất ung dung, chắp tay nói: “Phần thi đấu đã thi xong, kế tiếp dân nữ muốn lập quy tắc. Trong lòng các vị đang ngồi đều có ý thiên vị, khó tránh khỏi không công bằng, theo ý dân nữ thì đó đều không phải là phán xử tốt. Dân nữ muốn mang hai thùng bánh ú đưa đến cửa thành, bóc ra cho người trong thành nếm thử, sau đó căn cứ theo yêu thích của từng người, bảo bọn họ chọn một cái bánh ú mang đi. Bánh ai được dân chúng lấy hết trước thì thắng, như vậy có công bằng không? Mọi người yên tâm, dân nữ có làm hiệu trên bánh của ta để phân biệt thùng nào là của ai, với lại ta cũng đã đếm rồi, hai thùng bánh ú có bốn trăm cái, dư thì đặt sang một bên, để tránh ảnh hưởng đến kết quả.”