Nữ Phụ Không Trộn Lẫn

Chương 22: Trù nương (21)

Lâm Đạm không ở phía sau bếp mà bảo tiểu nhị dựng một cái lán đơn sơ ở trước cửa, bên trong có đặt bếp lò, bát nồi, thớt gỗ, dao phay, còn mình thì rửa tay rửa mặt, dùng khăn vải cột gọn đầu tóc dài lên, vấn chặt, để tránh tóc rơi vào trong nồi làm bẩn nguyên liệu nấu ăn.

Tiểu Trúc đáng thương sau khi khuấy nước súp xong nài nỉ nói: “Lâm tỷ tỷ, có thể nấu cho bọn đệ bát mì không? Ăn no rồi thì bọn đệ mới làm việc được!”

Lâm Đạm mỉm cười liếc Tiểu Trúc một cái, lúc này mới từ cắt một phần bột, nhanh chóng cắt thành sợi mì ngay ngắn như sợi chỉ bạc cho vào trong nồi nước, cuối cùng bày năm cái bát xếp hình chữ nhi (儿), múc vào mỗi tô một giá nước súp xương hầm trong vắt. Xong rồi nàng lại thái thịt hầm thành lát mỏng, đặt ngay ngắn trên mặt nước lèo, lại cho thêm vài cây cải thìa nấu chín lên, cắt nửa cái trứng gà cho vào súp, cuối cùng rắc hành thái và rau thơm.

“Ăn đi, ăn nhanh còn làm việc cho ta.” Lâm Đạm vừa dứt lời, Tiểu Trúc cùng đám người Thược Dược hoan hô, từng người bưng bát mì lên, ăn sùn sụt.

“Sư phụ, mì ngon quá, thịt hầm hòa quyện vào nước súp xương thơm ngon, hai thứ hòa quyện làm một, vị không mặn không nhạt vừa ăn, con có thể ăn thêm một bát không ạ?” Thược Dược vừa ăn vừa tán thưởng.

“Được, ta lại làm thêm một bát, con và Đỗ Quyên chia nhau ăn đi.” Bọn nhỏ đúng là lớn hơn rồi, sức ăn tự nhiên mạnh, nhiều một bát ít một bát, Lâm Đạm đều làm được. Nàng xoay người tiếp tục nấu mì, Tiểu Trúc nghi hoặc nói: “Chưởng quỹ, tại sao ngài muốn dọn bếp ra ngoài? Bất tiện cho người ra người vào tửu lâu!”

“Đúng là vì tạo điều kiện cho kế hoạch, ta mới dọn ra ngoài. Khách muốn ăn mì với khẩu vị như thế nào, muốn ăn ít hay nhiều, lúc đi vào có thể nói trực tiếp với ta một tiếng là được, ta làm ngay, không tốn nhiều thời gian là có thể mang lên bàn cho khách. Mì vừa vớt ra khỏi nồi là ăn ngon nhất, vừa trơn vừa dai, ra từng sợi rõ ràng, để lâu quá sẽ bị dính vào nhau, ảnh hưởng mùi vị. Buổi trưa xào rau, khói dầu nhiều sẽ làm khách sặc, đến lúc đó chúng ta lại dọn về.” Đối với những gì liên quan đến trù nghệ Lâm Đạm đều cố gắng làm tốt nhất, nàng quan tâm cảm nhận của thực khách nhất nên là cái nào tiện cho khách thì nàng làm.

Đám người Tiểu Trúc gật gù tỏ vẻ nghe chỉ dạy, chợt nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên ngoài cửa: “Lâm Đạm, làm khách của ngươi hẳn là điều hạnh phúc nhất trên đời.”

“Huynh lại tới rồi.” Lâm Đạm mỉm cười lắc đầu, “Huynh quá khen, muốn ăn mì như thế nào, ta làm cho huynh.”

“Ta thì sao cũng được, cô xem mà nấu đi.” Thang Cửu bước vào cửa, mấy người Tiểu Trúc nhanh chóng đến đón khách vào, lau khô bàn ghế cho hắn.

Lâm Đạm biết Thang Cửu là người tham ăn chính hiệu, khẩu vị nào cũng có thể ăn được nên nấu một bát mì chan nước súp đưa qua. Phục vụ xong vị khách đầu tiên, nàng bắt đầu xào thịt thái, trước tiên vớt một cục thịt ba chỉ nấu mềm rục trong nồi nước súp ra, dùng dao phay cắt thành hạt lựu rồi bỏ vào một cái nồi khác nấu, thêm củi cho lửa lớn xào thơm lên, sau đó lần lượt cho đậu, măng, củ niễng thái hạt lựu vào nước trong, hầm ra một nồi nước đậm đặc.

“Thơm quá, cho ta thêm một ít thịt thái này được không?” Thang Cửu dùng ánh mắt trông mong nhìn Lâm Đạm.

“Đương nhiên có thể, thêm một thìa thịt thái thu thêm một văn tiền.” Lâm Đạm nói đùa.

“Thêm năm văn tiền cũng được.” Thang Cửu chăm chú nhìn nàng, cuối cùng thêm thịt thái cho vào mì, hút một mồm to, đôi mắt lập tức bừng sáng. Chỉ dùng một cục thịt hầm nửa cân lại có thể nấu được một nồi to đồ chay cắt hạt lựu đậm mùi thịt, tay nghề Lâm Đạm thật sự là quá giỏi.

Có vẻ như Lâm Đạm nhận ra sự ngạc nhiên của hắn, nàng giải thích: “Phần lớn người dậy từ lúc trời chưa sáng đi làm đều là người nghèo, ngày lễ ngày tết mới có thể ăn ít thịt. Mì thịt hầm ở chỗ ta bán bốn văn tiền một bát, có một số người mua không nổi, chi bằng dùng một miếng thịt hầm này nấu một nồi thịt thái bán chay có vị thịt, để chia cho mọi người ăn, đã có thịt, giá còn rẻ. Đậu khô, măng cắt hạt lựu, củ non của cây niễng, tất cả đều là đồ khô, dễ hút dầu hút nước, cho vào nước thịt hầm nấu một thoáng, thức ăn chay cũng có thể nấu ra vị món mặn, đây là phương pháp tạo mùi trong gia vị.”

Thang Cửu bất tri bất giác buông bát, lắng nghe say mê.

Trong khi Lâm Đạm nói về kinh nghiệm nấu ăn, đã có rất nhiều người ở gần đó lần theo mùi tìm đến. Món hầm thơm như vậy, hẳn là tửu lâu nhà ai đang nấu bữa sáng, chuẩn bị bán. Tuy rằng đại đa số đều mua không nổi thịt hầm, nhưng chạy tới mua một bát mì Dương Xuân thì vẫn có thể. Có thể nấu thịt hầm thơm như thế, tay nghề của đầu bếp tửu lâu đó chắc chắn không tệ.

Nghĩ như vậy, không ít người rẽ vào ngõ nhỏ sâu hun hút, không cần người khác chỉ cũng có thể tìm chính xác chỗ tửu lâu Quê Nhà. Dù có một vài người đi nhầm đường cũng sẽ nhanh chóng vòng trở về, mùi thơm của thức ăn chính là quảng bá tốt nhất.

Với một khoảng thời gian ngắn, đầy người đứng ở cửa tửu lâu, thấy nồi nước hầm sôi ùng ục, bọn họ không khỏi nuốt nước bọt, cảm giác trùng thèm ăn trong bụng bắt đầu tạo phản. Đặc biệt là Thang Cửu còn hút sùn sụt, ăn ngon lành, với biểu cảm thỏa mãn của người đàn ông cao lớn càng làm cho bọn họ thèm thuồng.

“Bà chủ, một bát mì bao nhiêu tiền?” Một gã cao lớn nuốt nước bọt hỏi.

“Mì Dương Xuân một văn tiền, mì thịt thái hai văn tiền, thêm mì thịt ba văn tiền, mì thịt hầm bốn văn tiền. Chỗ ta còn có bán cháo trắng đều hai văn tiền.” Lâm Đạm chậm rãi nói.

Đam Tiểu Trúc vội chạy ra, nhiệt tình tiếp khách: “Khách quan, mời vào trong ngồi.”

“Mì thịt thái chỉ bán có hai văn tiền, cái này là thịt thái?” Tráng hán chỉ vào nồi to, đôi mắt sáng lấp lánh. Thịt hầm trong nồi đã hoàn toàn rục, măng, đậu khô, củ non của cây niềng thái hạt lựu nhuộm màu nước thịt hầm, hút đầy mùi và vị thịt, nhìn qua giống y thịt hầm, ăn vào cũng không có gì khác biệt, còn có hương vị thơm ngon thịt hầm không có.

Tráng hán không rõ nội tình, cho rằng cái nồi thịt thái bán chay này là chuẩn thịt hầm, cho nên biểu cảm sửng sốt. Phải biết là mì thịt giống như vậy, trên đường cái bán có giá hơn năm văn tiền.

“Không sai, chỉ bán hai văn, thịt thái này làm bằng đồ chay, không lãng phí cái gì cả.” Lâm Đạm kiên nhẫn giải thích một câu.

“Thế cho ta tới một bát!” Tráng hán không hề do dự, lập tức đi vào trong, trong lòng mừng thầm nói: Không quan tâm thịt thái chay hay là thịt thái mặn, chỉ cần có thể ăn có vị thịt là được.

Có vẻ như gã là người đứng đầu của một nhóm người, gã vào được thì những người còn lại cũng vào, ai ai cũng muốn một bát mì thịt thái, khẩu âm đều giống nhau, hẳn là đến từ cùng một nơi.

Lâm Đạm ôn tồn nói: “Nghe giọng các vị đại ca hình như là người Thiểm Bắc, thịt thái này ta nêm nếm theo khẩu vị Thiểm Bắc cho các vị nhé?”

“Thịt thái còn có thể điều chỉnh khẩu vị? Tốt tốt tốt, tốt quá!” Đoàn người vội vã gật đầu.

Lâm Đạm đặt một cái nồi lên trên bếp lò trống, cho vào một chút dầu, chờ dầu nóng bảy phần thì cho mì ớt cay vào nấu thành dầu đỏ để dùng. Tổng cộng có chín vị khách, nàng múc chín muỗng thịt thái với dầu đỏ xào cùng nhau một lúc, rồi cho thêm bột năng vào cho sệt lại, chờ nước súp sôi thì cho cải chua xắt nhỏ và thịt thái vào nấu chung. Như thế, hương vị thịt thái hầm nguyên bản biến thành một nồi đỏ rực, nóng rát, thịt thái Thiểm Bắc chua mặn.

Thịt thái nấu xong, mì sợi cũng chín, Lâm Đạm nhanh tay vớt lên cho vào chín bát, sau đó rắc gừng băm, hành thái, rau thơm thái, để cho bọn Tiểu Trúc bê lên.

Vài tráng hán chỉ định nếm thử xem thơm ngon như nào, cho đến khi nhìn thấy bát mì quê nhà quen thuộc và lạ lẫm nay mới lộ vẻ xúc động. Bọn họ gấp đến độ không chờ nổi nữa mà cầm lấy đũa ăn ngay, mới vừa ăn một miếng, nước mắt dâng trào lên trong đôi mắt họ. Sợi mì nhỏ mà dai, thịt thái vừa mặn lại cay, cực kỳ vừa ăn, ăn vào trong bụng nóng hầm hập, hương vị quê hương đó đã xa cách từ lâu, đêm khuya tĩnh lặng có nhớ cũng không dám nhớ lại những kỷ niệm khi còn nhỏ, thế nhưng tất cả đều thoáng hiện lên trong đầu cùng lúc, vừa gợi lên nỗi nhớ quê lại làm tiêu tan mất nỗi nhớ quê.

“Ăn ngon thật, là mùi vị mà ta đã ăn khi còn nhỏ!” Một người trong nhóm ăn thêm mấy đũa mì, giọng nói có chút khàn khàn. Đồng hương gã liên tục gật gù, biểu cảm thỏa mãn. Ăn một bát mì quê nhà như vậy, cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, thế này nhất định lát nữa có thể khuân được thêm nhiều hàng, kiếm thêm chút tiền.

“Ăn ngon lắm, ngày mai ta lại tới.” Mì còn chưa ăn xong, nhóm người đã bắt đầu lưu luyến nhắc mãi, cuộc sống bần hàn vất vả dường như có chút hy vọng.

“Ta cũng tới nữa.” Mọi người sôi nổi gật đầu hưởng ứng. Ăn một chỗ hoài không ngán chỉ có mùi vị đồ ăn chỗ này.

Qua một chốc, có thêm vài người đến, vóc dáng có chút thấp bé, khẩu âm cũng nặng, người bình thường khó mà nghe hiểu bọn họ đang nói gì. Chẳng qua Lâm Đạm vào Nam ra Bắc, kiến thức uyên bác, tất nhiên là không ngại trao đổi, nói rõ ràng giá mì và cháo trắng.

Mấy người ấy nhìn chằm chằm nồi nước súp chốc lát, cuối cùng không chịu được sức hấp dẫn đi vào.

“Nghe giọng nói hẳn các vị đại ca là người Bách Việt, ta nấu thịt thái theo khẩu vị Bách Việt nhé?” Lâm Đạm lễ phép hỏi.

Mấy người họ bán tín bán nghi nhưng cũng khẽ gật đầu. Lâm Đạm múc ra mấy muỗng thịt thái, cho nước súp trong làm giảm mùi vị, sau đó cho đường trắng vào, xong rồi lấy một cái bình trên bệ bếp xuống, múc mấy thìa nước sốt đen tuyền cho vào thịt thái đảo. Một mùi tanh tưởi không tả nỗi bay trong không khí, sau khi hòa với mùi thơm của thịt thái trở nên vô cùng thơm, còn có mùi biển thoang thoảng.

Biểu cảm bán tín bán nghi của một số nam tử đã được thay thế bằng biểu cảm ngạc nhiên, lớn tiếng nói một tràng, còn liên tục bật ngón cái lên.

Lâm Đạm gật đầu nói: “Đúng thế, đây là tương cua đất, do chính ta làm, các vị đại ca nếm thử xem có chuẩn vị không.”

Người Bách Việt tới từ phía Tây đặc biệt yêu thích tương cua đất, dù là làm món mặn hay món chay, đều thích cho vào một chút tương cua đất, lúc nấu mì cũng thích dùng tương cua đất, tương ngọt và tương hột nấu thành thịt thái. Lâm Đạm từng ở Tây Việt vài tháng, nấu mì tương Tây Việt chính thống, hương vị tươi trong tanh, vô cùng độc đáo.

Thịt thái nấu xong, mì cũng cho vào bát, Lâm Đạm múc một giá súp sữa đậm đặc đổ vào, sau đó cho tôm khô màu hồng nhạt và hành thái xanh biếc vào, trộn lên không cần quá đẹp.

Vài nam tử không cần đám Tiểu Trúc tiếp đón, cũng không đi vào tìm chỗ ngồi, chỉ lo đứng ở cửa xem Lâm Đạm nấu mì, nàng nấu xong họ tự bưng lên ăn luôn. Ăn tới ăn lui, vẫn là hương vị quê nhà ngon nhất.

Mùi thơm vẫn bay ra khắp nơi, hết nhóm khách này lại đến nhóm khách khác đến, Lâm Đạm dựa theo yêu cầu của mỗi vị khách mà điều chỉnh khẩu vị, người Thục Châu thì cho thêm tiêu, tương hột, điều chỉnh vị cay rát; người Hồ Tương thì điều chỉnh mùi cay; còn có vị chua cay, mùi hành... Có người không thích ăn súp thì làm mì khô, mì dầu, đủ các loại khẩu vị, cần cái gì đều có.

Mỗi người một khẩu vị, nhưng với nàng đây cũng không phải là một việc quá khó.