Nữ Phụ Không Trộn Lẫn

Chương 21: Trù nương (20)

Thang Cửu cố gắng vươn dài cổ nhìn vào nồi sành nhưng bị Lâm Đạm đẩy ra, còn trêu một câu: “Kiềm chế chút, đừng có mà ngã vào, không thôi ta nấu huynh luôn đấy.”

Thang Cửu bị chọc cười, nhìn nàng bằng ánh mắt sáng quắc: “Súp ngươi nấu hoàn toàn không giống với người khác.”

Lâm Đạm chậm rãi nói: “《Lã thị Xuân Thu · bổn vị thiên》có câu: Phàm gốc của vị, nước là đầu tiên. Ngũ vị tam tài (gia vị và nguyên liệu), chín sôi chín đổi (nhiều lần nước sôi, nhiều lần thay đổi)… Thì sẽ ra vị. Ba nồi súp này của ta nấu bằng nước sơn tuyền* mát lạnh ngọt lành, cho nguyên liệu bí mật vào, dùng gỗ tùng hương Nam Sơn nấu, mỗi lần sôi sẽ cho nguyên liệu bí mật vào, cho nguyên liệu vào chín lần, sôi chín lần, vị tăng chín lần, ninh thành một nồi súp, đương nhiên là không giống với người khác. Có vị mặn ngọt, hương vị đậm đà, nồi súp này dùng ‘Phương pháp tăng mùi vị đặc biệt’ do ta tự nghĩ ra nấu, tất nhiên là hương vị đậm đà hơn bình thường.”

*là nước suối trong núi, là loại nước ngon và có lợi cho sức khỏe nhất vì có nhiều khoáng chất tự nhiên.

Lâm Đạm vớt gà, vịt, giò ra bỏ vào hộp đồ ăn, sau đó lại cắt miếng thịt ba chỉ lớn thành miếng nhỏ, ăn kèm với nước tương, nói tiếp: “Nước súp đã ninh lâu rồi nên không cần cho thêm nguyên liệu mới vào. Huynh mang mấy món này về từ từ ăn, xem như cảm ơn huynh mấy ngày nay đã quan tâm.”

“Không cần cảm ơn.” Ngoài miệng Thang Cửu khách khí nhưng tay lại thành thật vươn ra nhận lấy hộp đồ ăn, cuối cùng lại nói: “Ta nhớ ngươi có cho da heo vào nấu, sao giờ không thấy đâu?” Da heo hầm cũng là món hắn thích nhất, tất nhiên là phải hỏi rồi.

Lâm Đạm chỉ vào giò và thịt ba chỉ, khẽ cười nói: “Thấy không, giò và thịt ba chỉ này đã được ta chiên qua dầu, lớp da bên ngoài được chiên lên bảo vệ phần thịt non bên trong, lúc này mới không bị nước hầm nát. Nhưng phần da heo da thì để nguyên không chiên nên là qua vài canh giờ đã rã tan thành chất keo đặc sệt, hòa vào nước súp. Súp phải thơm nồng và sệt, phần sền sệt này từ đâu mà có? Đến từ dầu và chất keo đấy. Không để da heo tan rã làm sao mà ta có thể nấu ra vị chuẩn được? Nếu huynh thích, lần tới ta bỏ vào thêm một miếng da heo chiên, hầm xong để nguội chờ huynh đến lấy.”

Lâm Đạm há mồm ngậm miệng tất cả đều là kinh nghiệm nấu ăn, tùy tiện nói một câu cũng là kỹ năng bí mật mà cả đời người khác không học được, hơn nữa chẳng giấu giếm gì, làm Thang Cửu nghe xong phải nuốt một ngụm nước bọt, nhấn mạnh: “Vậy ngươi nhớ phải cho nhiều da heo chút, lần tới ta tới lấy. Nếu chỗ này gặp phiền phức gì thì đến nha môn Binh bộ, ta làm việc ở đó.”

Lâm Đạm không truy hỏi về thân phận của Thang Cửu, cũng không có cảm giác kinh sợ khi kết giao với quý nhân, chỉ mỉm cười gật đầu, tiễn người đi.

Thang Cửu thấy nàng không hỏi, vẻ mặt có chút thất vọng, đi được một đoạn xa còn không ngừng ngoái đầu lại nhìn, biểu tình phức tạp. Đi đến đầu ngõ, hắn thấy sòng bạc đối diện có một đám người chạy ra, gào to: “Mùi thơm vừa rồi là cái gì đấy, là nhà ai đang nấu cơm, con mẹ nó quá hấp dẫn! Đi đi đi, không đánh bạc nữa, về nhà ăn cơm đi!”

Nhưng qua một chốc, tất cả mọi người trong ngõ nhỏ đều mở cửa ra cho nhau xem, ai ai cũng thèm nhỏ dãi. Mùi thơm của nước súp này quả nhiên không giống bình thường.

Lúc này Thang Cửu mới xách theo hộp đồ ăn chậm rãi đi, vừa đi vừa lắc đầu cười khẽ, phía sau không ngừng vang lên tiếng thì thầm của người qua đường: “Vừa rồi là nhà ai nấu súp, mọi người có ngửi thấy không? Thơm, quá thơm!”

Mới vừa vào nha môn, Thang Cửu nhìn thấy mấy người Triệu Lục và La Thiết Đầu xúm lại cùng nhau ăn cái gì đó, thoáng có mùi hương ngòn ngọt bay thoang thoảng, rất là hấp dẫn. Triệu Lục giơ đũa gọi: “Ớ, lão đại, cuối cùng huynh cũng tới, chúng ta đang ăn này.”

“Các ngươi lại nhận thức ăn của Nghiêm Lãng Tình? Ta đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, cho dù nàng ta nói cái gì cũng không cho nàng ta vào hay sao, vả lại không được nhận đồ của nàng ấy, các ngươi xem lời ta nói như gió thoảng bên tai à?” Vẻ mặt vui mừng của Thang Cửu lập tức được thay bằng bực dọc.

Trên bàn của Thang Cửu đặt một hộp đồ ăn vô cùng tinh xảo, mở nắp hộp ra, bên trong có bốn món ăn được đựng trong chén sứ ngọc màu trắng nhỏ, có mặn có chay, hình dạng độc đáo. Đám người Triệu Lục cũng được một hộp đồ ăn, bên trong có nhiều món đặt trên đĩa nhưng không đủ tinh xảo, có lẽ là chuyên dùng để hối lộ bọn họ.

Có điều cái gọi là “Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm**”, đám người Triệu Lục thường hay ăn mấy món ngon Nghiêm Lãng Tình đưa tới nên không thể không nói tốt cho nàng ta vài câu: “Lão đại, huynh theo đuổi Nghiêm ngự trù đi. Huynh thích ăn đến thế, miệng còn kén ăn, nếu không cưới Nghiêm ngự trù, huynh định cưới ai? Chẳng lẽ Quý phi nương nương không đồng ý hôn sợ của hai người sao? Chúng ta muốn cưới Nghiêm ngự trù là trèo cao không tới đó, thê tử có tay nghề tốt như vậy huynh đốt đèn l*иg tìm không ra người thứ hai đâu, ra vẻ gì chứ, mau nhanh tới cửa cầu hôn đi!”

**Hiểu nôm na là ăn của người ta thì cũng đối xử với người ta tốt hơn.

Thang Cửu nhìn chằm chằm hộp đồ ăn tinh xảo một lúc lâu, cười lạnh nói, “Hộp đồ ăn này mọi người cầm đi, sau này nàng ta lại tặng đồ đến thì mọi người cứ ăn tùy thích, mặc kệ ta.”

Mọi người hết sức vui mừng thì nghe thủ lĩnh nói tiếp: “Còn nữa, sau này thức ăn ta mang đến không có phần mọi người.”

Hộp thức ăn lão đại mang đến chắc là do đầu bếp Hầu phủ chuẩn bị, chỗ nào sánh được với đầu bếp Ngự Thiện Phòng? Đám người vội vàng gật đầu đồng ý, “Ừm ừm ừm, sau này hộp thức ăn Nghiêm ngự trù đưa tới, mấy huynh đệ bọn ta phụ trách ăn giúp ngài ăn!” Dứt lời chạy như bay tới lấy hộp thức ăn tinh xảo trên bàn Thang Cửu.

“Quyết định vậy đi.” Thang Cửu khom lưng, xách ở dưới bàn lên một vò rượu ngon, gỡ dấu bùn niêm phong rượu ra rót cho mình một chén, sau đó mở hộp thức ăn Lâm Đạm đưa, lấy ra một đĩa gà hầm nóng hổi, lại mở ngăn dưới lấy đĩa vịt hầm ra, tiếp tục mở thêm một ngăn lấy đĩa giò heo hầm ra, cuối cùng mở ngăn cuối lấy đĩa thịt ba chỉ thái lát, mỗi miếng thịt được cắt cực kỳ mỏng, rắc một ít mè với hành thái, chấm với tương ớt thêm chút tỏi nhuyễn, mùi thơm lan tỏa khắp nơi không thể tả được, vô cùng đậm đà.

Thang Cửu nắm chân gà nhẹ nhàng xé một cái, toàn bộ đùi gà bị xé đứt, phần da cực kỳ mềm còn phần thịt thì chắc, thấm đẫm dầu trong vắt, cắn một cái hương thơm mặn mà tràn ra, vô cùng thơm ngon; phần giò cũng được hầm mềm, da cắn một cái là tan, thịt mềm vào miệng là tan, gân có chút dai, gẩy nhẹ đầu lưỡi là có thể cho vào trong miệng, hơi dai; thịt ba chỉ nạc mỡ đều nhau, cực thơm mùi tương, phần nạc săn chắc, phần mỡ thì mềm, nhai chầm chậm, nước thịt mỡ hòa với thịt nạc mềm chắc, lại chấm với tỏi băm nhuyễn và ớt cay, có thể nói mùi vị hết sức tuyệt vời!

Thang Cửu ăn ngấu nghiến đến bị nghẹn, vội bưng chén lên uống một ngụm to rượu mạnh, lúc này mới thở dài hài lòng. Cảm giác trong phòng hết sức yên tĩnh, hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện bọn Triệu Lục đang ngây ra, đôi mắt gắt gao nhìn chòng chọc vào hộp thức ăn của mình.

“Cút qua một bên!” Hắn cười lạnh nói.

“Không phải, lão đại, huynh mua món kho này ở đâu thế? Này cũng quá thơm rồi? Huynh cho huynh đệ nếm thử chút!” Triệu Lục trơ mặt năn nỉ.

Ngự thiện Nghiêm Lãng Tình mang đến đều được đựng trong những chiếc đĩa nhỏ xinh đẹp, khẩu vị thiên ngọt thiên nhạt, hơn nữa số lượng không nhiều, gần như cắn một cái là có thể xử lý một đĩa, ăn ngon ơi là ngon nhưng không đã thèm. Nào có giống mấy đĩa đồ hầm của lão đại, tất cả đều là món mặn món tanh, mỡ heo nhiều ngấy, mùi thịt nồng đến dọa người, dùng tay xé một cái đùi gà cho vào trong miệng nhai một hồi, lại uống một hơi rượu, mùi vị tuyệt vời đến có thể thăng tiên! Đây mới là món đàn ông thích ăn, đủ mạnh!

“Lão đại, lão đại, huynh cho chúng ta ăn một miếng đi, chỉ một miếng thôi! Sau này chúng ta không bao giờ nhận đồ của Nghiêm Lãng Tình nữa, thật đó!” Đám người Triệu Lục cùng nhau vây quanh, nhìn bát đĩa chảy nước bọt. Càng đến gần, mùi thơm của món hầm càng thêm hấp dẫn, làm cho bọn họ thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi mình.

“Cút sang một bên!” Thang Cửu vẫn là nói câu cũ, ăn xong thì ném xương xuống, bảo người hầu mang một ít giò và thịt ba chỉ dư về nhà, buổi tối có thể hâm nóng lại làm đồ ăn khuya.

Đám người Triệu Lục đấm ngực dậm chân, kêu rên không ngừng, chỉ lên trời thề nói sau này sẽ không bao giờ qua lại với Nghiêm ngự trù, nàng ta đưa đồ ngon gì bọn họ cũng không nhận, mong lão đại thưởng cho một ít món hầm để nếm thử. Hương vị đó quá bá đạo, quả thực hút hồn bọn họ.

Thang Cửu mặc kệ đám người, lập tức đi quân doanh. Thứ tốt phải giữ để mình ăn từ từ, có kẻ ngốc mới chia cho mấy người được?

---

Một đêm không mộng mị, hôm sau, Lâm Đạm rời giường từ sớm, đắp khăn ướt lên mặt một chốc cho tỉnh, sau đó đi nấu cháo, làm món ăn kèm, chuẩn bị đón khách. Tôi tớ theo nàng về Kinh thành đã đi hơn nửa, chỉ còn lại Tiểu Trúc, hai người chạy vặt biết chữ và Thược Dược, Đỗ Quyên phụ trách giúp việc bếp núc.

“Chúng ta chỉ bán mì sợi và cháo ạ?” Thược Dược thấy sư phụ không chuẩn bị thêm nguyên liệu khác, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

“Buổi sáng cần phải ăn thanh đạm, một chén cháo, một bát mì là đủ rồi. Huống chi người trời chưa sáng đã rời giường đều là bá tánh khổ cực, đi làm công, trong tay không có tiền dư, gọi một chén cháo trắng hoặc là bát mì Dương Xuân tiện lợi nhất thì mặt trời cũng đã đứng bóng, làm sao gọi nhiều món ăn. Buổi sáng chúng ta chỉ bán cháo và mì, trưa thì tùy khách gọi, cơm, mì, các món ăn đều bán, buổi chiều thì đóng cửa sớm không bán, bởi vì gần đây có vài kỹ viện, sòng bạc, đấu trường, buổi chiều và buổi tối rất loạn.” Lâm Đạm kiên nhẫn giải thích.

Ở gần đây có một bến tàu, thường hay có tàu buôn lui tới, để thuận tiện cho việc vận chuyển hàng hóa còn có mấy tiêu cục. Nhiều thương nhân từ Nam đến Bắc nên kỹ viện, sòng bạc, đấu trường, khách điếm cũng mọc nhiều lên, dần dần hình thành vòng thương nghiệp độc đáo. Người rời giường lúc sáng sớm thường là người khuân vác công, người lái thuyền, hoặc là tiêu sư, ai cũng không giàu. Nhưng đến trưa, tất cả mọi người đều bắt đầu hoạt động, nghèo, giàu, hắc đạo, bạch đạo, quan viên đường thủy hoặc là phú thương, loại người gì cũng có, có thể nói là rồng rắn lẫn lộn.

Có thể mở tửu lâu ở một nơi nhiều người thế này, Lâm Đạm rất hài lòng, chẳng hiểu người Nghiêm gia nghĩ kiểu gì mà cho rằng nàng sẽ bị thua lỗ.

Lâm Đạm lắc đầu cười cười, mắt thấy trời gần sáng và có tiếng bước chân trên đường, nàng bảo Tiểu Trúc cùng hai người sai vặt mang nồi súp to đặt trên bếp lò ở cửa, hầm bằng lửa nhỏ.

“Lấy khăn ra, mở nắp, lấy muôi dài khuấy đi.” Lâm Đạm cao giọng dặn dò.

Tiểu Trúc vâng lời làm theo, mới vừa mở nắp ra, đầu liền là choáng váng sau đó là nước bọt chảy xuống, thiếu chút nữa nhỏ vào súp, vội che miệng lại, quay đầu đi, đưa muôi dài cho một tiểu nhị khác, hít một hơi nói: “Mau khuấy đi, ta còn chưa ăn sáng nữa!”

“Ta cũng chưa ăn sáng mà!” Tiểu nhị nhanh chóng nuốt nước miếng, lúc này mới bắt đầu khuấy. Khuấy thì khuấy nhưng vẫn không chịu đựng nổi, hương thơm vốn đã nồng nặc giờ còn mạnh mẽ bay đi khắp nơi, ngõ nhỏ trong ngõ, phố xá, bến tàu, nơi nơi đều là mùi thơm này, thoáng chốc hương lan khắp thành, khiến cho mấy người ở gần đó đứng ngồi không yên.