Nữ Phụ Không Trộn Lẫn

Chương 23: Trù nương (22)

Thang Cửu ăn mì xong cũng không đi ngay mà bưng bát đi đến bên cạnh Lâm Đạm, nói nhỏ: “Người thành Nam đều là người tha hương, thích hợp lại thành nhóm, những người ở từng vùng sẽ lập hội đồng hương. Hội đồng hương có số lượng người đông nhất có sáu hội, Hội đồng hương Thiểm Cam Ninh, Hội đồng hương Thục Châu, Hội đồng hương Bách Việt, Hội đồng hương Giang Nam, Hội đồng hương Ngạc Tương, Hội đồng hương Điền Kiềm. Sau này ngươi làm thịt thái, chỉ cần làm sáu nồi riêng, sáu loại khẩu vị là được, không cần phải lo về khẩu vị nữa, quá phiền.”

“Đây cũng là một cách, nếu có khách nói rõ muốn ăn khẩu vị đặc biệt, ta sẽ làm giúp là được. Thang Cửu ca, đa tạ huynh chỉ bảo.” Lâm Đạm mỉm cười cảm kích. Làm như thế nào để đỡ phiền thì nàng biết, nhưng về người ở thành Nam thì nàng thật sự không biết.

“Không cần cảm ơn, lại cho ta thêm một bát mì nữa, ta muốn vị chua cay vị.” Thang Cửu gõ gõ bát không.

Lâm Đạm lắc đầu bật cười, sau đó nhanh tay nấu một bát mì.

Tần Nhị Nương vì tiếp đón khách nên mỗi ngày đều ngủ rất muộn, thế là ban ngày cũng dậy muộn, mặt trời chưa lên cao tuyệt đối không mở được mắt. Nhưng hôm nay không giống mọi ngày, đang trong lờ mờ ngủ thì đột nhiên bà ấy ngửi thấy một mùi thơm khó tả, mùi thơm này nồng nặc đậm đà, chẳng những khiến nước bọt bay tứ tung, còn làm bà ấy trằn trọc không ngủ được. Lăn qua lăn lại trên giường một lúc lâu, cuối cùng không thể không đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm* bò dậy, mặc quần áo vào rồi chạy tới bên ngoài xem thử.

*khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên. Đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm. Đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.

“Mùi thịt hầm này từ đâu tới? Đi tìm cho ta, tìm được rồi thì mua nửa cân thịt về cho ta!” Bà ấy sai sử người làm công.

“Nhị Nương, chúng ta đi tìm ngay.” Mấy người làm công chuẩn bị đi ra ngoài, hai mắt lim dim mặt còn ngái ngủ, không nghi ngờ gì, bọn họ cũng bị mùi hương đánh thức. Chốc sau, các cô nương trên lầu cũng thức dậy, ghé vào trên lan can nũng nịu vẫy tay: “Bọn ta cũng muốn ăn thịt hầm, mua nhiều một chút.”

Mấy tên người làm đáp ứng dạ thưa, đi rồi không thấy trở về, thế mà hương thơm thì càng ngày càng thơm, sau đó biến thành mùi chua cay, mùi hành, đủ loại mùi hương lẫn lộn vào nhau, khiến cho người ta thèm nhỏ dãi, nước dãi chảy dài ba thước. Ban đầu Tần Nhị Nương ngồi ở thính đường chờ, sau đó chạy tới cửa nhìn quanh, cuối cùng chờ không nổi nữa, vẫy vẫy khăn với các cô nương: “Ta đi xem thử, các ngươi về ngủ đi.”

“Thơm như thế, làm sao mà ngủ được!” Các cô nương xoa bụng oán giận.

Tần Nhị Nương cũng bị hấp dẫn không chịu nổi, lần theo mùi hương nhanh chân chạy vào ba chỗ rẽ trong ngõ nhỏ, vòng đi vòng lại thế nào mà đến tửu lâu nhỏ chắc chắn sẽ lỗ chết ngày hôm qua, không khỏi há hốc mồm. Bà ấy tưởng là mình tìm nhầm chỗ nhưng vừa thò đầu vào thì nhìn thấy mấy tên làm công nhà mình đang ngồi trong tửu lâu ăn mì, bộ dạng ăn ngấu nghiến vội vã.

Nồi súp ở cửa sôi ùng ực bốc khói nghi ngút, một mùi thơm đậm đà làm xương cốt người ta ngứa ngáy cuồn cuộn bốc lên không ngừng. Tần Nhị Nương đấu tranh trong lòng cuối cùng hoàn toàn thỏa hiệp, che lại nửa khuôn mặt già của mình, che che giấu giấu đi vào trong.

“Khách quan mời ngài vào trong.” Tiểu Trúc cười hì hì đón khách vào, sau đó ngạc nhiên nói: “Ơ, ngài không phải là người ngày hôm qua……”

“Cái gì mà người này người kia, mau mang cho ta nửa cân thịt hầm với một bát mì thịt thái.” Mặt mo của Tần Nhị Nương phình lên đến đỏ bừng.

Lâm Đạm bận rộn ở bên trong ngẩng đầu lên, tuy đã nhận ra Tần Nhị Nương nhưng trong mắt lại tràn ngập ý cười ôn nhu, “Được rồi, nghe khẩu âm của ngài hẳn là đến từ Kiềm Châu? Món của ngài ta trộn ớt cay, dầu gừng, nước tỏi lại với nhau thế nào?” Bôn ba bên ngoài nhiều năm, nàng hiểu đạo lý hòa khí sinh tài** hơn bất cứ ai.

**giữ tình cảm đôi bên hòa thuận thì mới có lợi.

Vốn Tần Nhị Nương đang cực kỳ xấu hổ, sợ Lâm Đạm lấy chuyện ngày hôm qua ra châm chọc mình, lại thấy thái độ Lâm Đạm ôn hòa như vậy thoáng cái đã tự nhiên hơn, khuôn mặt già nua cười đến giống như đóa hoa, “Ừm ừm ừm, ngươi giúp ta trộn đi, ở quê ta ăn thịt hầm đều trộn như vậy, không thôi không ngon! Đã mười mấy năm không được ăn lại mùi vị này rồi!” Vừa nói vừa dùng lau miệng, sợ nước miếng chảy ra.

“Ở chỗ các bà không chỉ trộn có mỗi thịt hầm mà thịt tươi, gan heo, huyết heo, huyết gà, đều có thể trộn ăn. Đặc biệt là rau sống trộn thịt heo hơi và gan heo hơi, cắt nhỏ trộn với rượu gạo, gừng, ớt, tỏi băm, giấm chua, ăn vào ngon vô cùng.” Lâm Đạm tùy tiện tiếp một câu, không ngờ làm Tần Nhị Nương kích động không thôi.

Tần Nhị Nương nhìn chằm chằm Lâm Đạm, mong đợi nói: “Đúng đúng đúng, chỗ chúng ta đúng là làm như vậy, bà chủ nhỏ ngươi hiểu biết nhiều ghê, ngươi có thể làm được luôn à?”

“Buổi sáng ăn nặng như vậy không tốt cho dạ dày, nếu không thì buổi trưa ngài đến đây đi, ta giúp ngài làm. Ta đã ở Kiềm Châu được vài tháng, sẽ làm một ít món địa phương đặc sắc.” Lâm Đạm gật đầu nói.

Tần Nhị Nương vội vàng gật đầu đồng ý, sau đó áy náy nói: “Bà chủ nhỏ, ngày hôm qua ta nói sai rồi, với tay nghề của ngươi, mở tửu lâu ở góc xó xỉnh nào cũng không lỗ được!”

Lâm Đạm mỉm cười lắc đầu, biểu tình rất ôn hòa. Nghe thấy hai người nói chuyện, một người khách đi tới hỏi: “Bà chủ, ngài có nấu cháo không? Ở chỗ bọn ta quen ăn cháo vào buổi sáng, rất ít ăn mì.”

Lâm Đạm chợt bừng tỉnh, lập tức nói thêm: “Xem đầu óc ta này, tất nhiên là có nấu cháo, chẳng qua là quên mất rồi. Nếu ngày mai mọi người có tới nữa thì có thể ăn đến cháo, đúng rồi, còn có đậu hủ gạo sốt nước tỏi chua cay ăn đặc biệt hăng.”

Những người này có vẻ như rất vui, nói rõ nhất định ngày mai sẽ tới, không chỉ có ngày mai, về sau mỗi ngày đều tới. Bọn họ chưa từng gặp bà chủ nhỏ nào có trù nghệ giỏi thế, món ngon trời Nam biển Bắc, dường như không có món nào nàng không biết nấu.

Thấy đám người Tần Nhị Nương có thể ăn món ăn quê nhà, những vị khách còn lại ngồi không yên, liên tiếp chạy đến chỗ Lâm Đạm gọi món, ánh mắt tràn đầy mong đợi. May mà Lâm Đạm hiểu biết sâu rộng, đa số món đều từng nấu, có một số ít món chưa từng nấu, khách miêu tả kỹ càng một lần là nàng nấu dò theo được vị chuẩn.

Không khí trong tửu lâu vô cùng náo nhiệt, nhắc tới món ngon quê nhà, mọi người như mở máy hát, có thể nói liên tục một hồi lâu. Lâm Đạm vui mừng mỉm cười lắng nghe.

Thang Cửu đã ăn no từ lâu, nhưng vẫn ngồi trên ghế không bỏ đi được. Hắn thích bầu không khí này của tửu lâu, ấm áp giống như ở nhà, đúng là cảm giác Lâm Đạm mang cho hắn.

Có điều vào lúc này, có một đám người đi vào, ai ai cũng mặt mày dữ tợn, không nên chọc vài. Bọn họ đẩy Tiểu Trúc và hai tiểu nhị chạy từ trong ra, hét to: “Chủ của các ngươi đâu, gọi hắn ra đây! Trước khi mở tiệm các người phải đến Đại Quyển bang bọn ta đưa tiền bảo kê, các ngươi không biết quy tắc này à?” Quá rõ, đây là tới thu phí bảo kê.

Thế lực lớn của thành Nam, hầu như Thang Cửu đều biết, cũng đã sắp xếp ổn thỏa, nhưng còn cái gì mà Đại Quyển bang hắn ta chưa từng nghe qua. Người ta nói “Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi” những người này chỉ sợ đều là tiểu quỷ chuyên đi ức hϊếp những bá tánh bình thường.

Thang Cửu muốn tiến lên, Tần Nhị Nương buông bát ang một tiếng, mắng: “Đám ô hợp ở đâu tới vậy, dám la hét ở địa bàn của lão nương, cẩn thận lão nương cắt lưỡi các ngươi!”

Đám người này không biết Tần Nhị Nương, cho nên chỉ cho rằng bà là người đàn bà đanh đá chủ ở đây, nắm nắm tay định đánh người. Mấy người làm công ném đũa sang một bên nghênh chiến, chuẩn bị đánh một trận. Sắp nổ ra một trận ác chiến thì có thêm một đám người vào, đi đầu là một nam tử cao tám thước***, vóc người cao gầy, cực kỳ đẹp trai, ăn mặc sang trọng, nhìn là biết không phải người thường. Bờ môi y tái nhợt, hai má ửng đỏ không bình thường, đôi mắt trong veo hình như có vẻ say rượu, có thể nói là phong lưu phóng khoáng.

***1 thước bằng 33,3cm, 8 thước = 266,4 cm.

“Ruồi bọ ở đâu tới thế, ong ong ong không ngừng, tránh xa bản hầu ra!” Y khoát tay, vài thị vệ đeo đao ở phía sau đi lên dồn những tên côn đồ sang một bên.

Nháy mắt tranh cãi ồn ào ở trước đường yên tĩnh, mọi người nhìn nhau, chỉ sợ người này là một đại nhân vật cực phú quý, ra ngoài còn mang theo thị vệ, phô trương như thế chắc là tướng quân.

“Mọi người ngồi đi, tiếp tục ăn, đừng quan tâm bản hầu.” Nam tử tuấn mỹ tươi cười khiêm tốn, quay sang nhìn Lâm Đạm, ngập ngừng nói: “Ngươi chính là Lâm chưởng quỹ?”

“Đúng là Lâm mỗ.” Lâm Đạm chắp tay, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.

“Chỗ ngươi có còn bán Thiên Nhật Tửu không, ta muốn mua mấy vò. Không không không, không cần mấy vò, chỗ ngươi có bao nhiêu ta mua hết.” Nam tử vừa mở miệng, Lâm Đạm đã đoán được thân phận của y. Tự xưng bản hầu, mặt có vẻ say rượu, trời chưa sáng đã tự mình mang theo một đám thị vệ tới mua rượu, người này chắc là Uy Viễn Hầu yêu rượu như mạng.

Vì sao đột nhiên Uy Viễn Hầu tìm tới, này phải nói đến hai ngày trước. Ngày ấy, tướng lĩnh râu ria mang một vò Thiên Nhật Tửu đến Hầu phủ, bị quản gia Hầu phủ gác xó. Chợt có một ngày, Uy Viễn Hầu nổi hứng đưa khách đi tham quan kho rượu của mình, lệnh cho người hầu mang rượu ngon nhất đến, chia sẻ với vài vị khách. Lúc tôi tớ hạ thang xuống có hơi lung lay làm Thiên Nhật Tửu có trọng lượng nhẹ nhất rơi xuống đất, vỡ nát.

Chẳng qua là một bình rượu không có nhãn, đóng gói cũng không sang trọng, Uy Viễn Hầu không thèm để ý, đương lúc nâng chân chuẩn bị chạy lấy người thì mùi rượu thơm nức mũi bỗng nhiên bay lên, lan khắp kho rượu. Vị khách tửu lượng kém nhất chưa uống đã đỏ mặt, bước chân lảo đảo vài cái, còn Uy Viễn Hầu ngàn ly không say đã thần hồn điên đảo, như si như say.

“Đây là rượu gì?” Y bất chấp mặt đất dơ bẩn, lấy đầu ngón tay chấm ít rượu cho vào trong miệng nhấm nháp, chợt hai mắt sáng lên, “Rượu ngon, đúng là rượu ngon nhất bản hầu từng uống!” Vừa dứt lời mới ý thức được chuyện gì xảy ra, vội vàng dùng vải bông hút lấy. Đáng tiếc vì giữ ấm kho rượu nên sàn nhà được lót gỗ chứ không phải đá cẩm thạch, thế là rượu mau chóng chảy qua khe hở không còn một giọt, hoàn toàn không tìm thấy.

Rượu ngon ở ngay trước mắt mà mình lại không phát hiện, vừa phát hiện ra đã làm vỡ nát, thậm chí còn không nếm được cái ngon ngọt, bảo Uy Viễn Hầu làm sao có thể chấp nhận được hiện thực tàn khốc này? Ngay sau đó, y cũng không còn tâm trạng chiêu đãi khách nữa, nhanh chóng sai người hầu tay chân thô kệch kia chủ động đi lãnh hai mươi đại bản, xong rồi bảo quản gia nhanh đi tìm người tặng rượu, tìm suốt hai ngày cuối cùng tìm đến Lâm Đạm, chờ không nổi đến sáng đã tới.

Lâm Đạm không biết chi tiết bên trong, nhưng cũng nhận ra là được Uy Viễn Hầu rất sốt ruột. Nàng cẩn thận đánh giá đối phương vài lần, lắc đầu nói: “Chỗ này của ta không có Thiên Nhật Tửu, nếu có, cũng không bán cho ngài.”