Nữ Phụ Không Trộn Lẫn

Chương 16: Trù nương (15)

Không sai, lần này Lâm Đạm hồi kinh đúng thật là định cạnh tranh với tửu lâu Nghiêm gia. Bại bởi Nghiêm Lãng Tình nàng không có gì không cam lòng, nhưng tiền thân của tửu lâu Nghiêm gia này chính là tửu lâu của Lâm thị, do Lâm Bảo Điền một tay sáng lập, mỗi một món của tửu lâu đều là tâm huyết của ông, thế mà bị Nhị phòng, Tam phòng và Nghiêm gia cướp mất, thiên hạ nào có chuyện được hời thế?

Nghiêm gia không cảm thấy thẹn với lòng, Lâm Đạm là người kế thừa tửu lâu từ đầu đến cuối vẫn băn khoăn. Vẫn là câu nói ấy, của nàng, nàng phải lấy lại, không phải của nàng, tặng không nàng cũng không cần.

Cái gọi là “Biết người biết ta trăm trận trăm thắng”, nếu muốn cạnh tranh với tửu lâu của Nghiêm gia, Lâm Đạm vẫn nên đi nếm thử thức ăn của bọn họ, xem coi mùi vị như thế nào. Có điều mấy năm nay mặt mũi nàng không thay đổi nhiều, nếu để người Nhị phòng và Tam phòng nhận ra, chắc chắn sẽ cho là nàng chơi xấu, đành phải nhờ nam tử tuấn tú đi mua vài món mang đi tìm chỗ khác ăn.

Sau khi ăn xong, hai người ngồi ở một gian phòng trong quán trà nói chuyện. Nam tử khẽ dò hỏi: “Hương vị đồ ăn Nghiêm gia như thế nào?”

“Tay nghề rất tốt, không hổ là ngự thiện thế gia.” Lâm Đạm đánh giá đúng trọng tâm.

“So với cô thì sao?” Nam tử tuấn tú chưa từng ăn qua đồ lỗ Lâm Đạm làm, hết sức muốn nếm thử.

“Chờ ta mở cửa tiệm thì huynh sẽ biết.” Lâm Đạm cười khẽ, đẩy cửa rời đi. Dù nàng không trả lời thẳng, nhưng thái độ vân đạm phong khinh của nàng cũng đủ chứng minh nàng tự tin.

Nam tử tuấn tú nhìn chằm chằm bóng lưng kiên cường của nàng, lắc đầu mỉm cười.

Hai người tiếp tục đi dạo ở hẻm Thanh Vân, đi đến một chỗ rẽ, lại thấy một tửu lâu nấu món Lỗ, Lâm Đạm vẫy tay nói: “Đi vào ăn thử.” Đã muốn mở cửa hàng, hẳn phải tìm hiểu rõ về những tửu lâu gần đây, kinh doanh luôn cần phải phát huy điểm mạnh và tránh điểm yếu.

Tửu lâu này tên là tiệm ăn Kiều Viên, cửa hiệu to bằng hai tửu lâu Nghiêm gia, trang trí cũng cực kỳ lộng lẫy, bên trong đã có đình đài, lầu các còn có cầu nhỏ nước chảy, cảnh vật vô cùng lịch sự tao nhã. Quan lớn, quý nhân ra cửa đều thích phô trương, mà tiệm ăn Kiều Viên phô trương và xa hoa hơn tửu lâu Nghiêm gia nhiều, theo lý mà nói việc buôn bán sẽ không kém, nhưng Lâm Đạm và nam tử ngồi một lúc lâu ở trong đại sảnh cũng chỉ có năm sáu bàn khách, kém xa quán Nghiêm gia khách đông như mây.

Chờ thức ăn lên, Lâm Đạm mới tìm ra nguyên nhân, nguyên nhân là tay nghề của đầu bếp tiệm ăn này không ổn, làm món Lỗ không đúng chuẩn.

“Ăn đồ chỗ Nghiêm gia xong ăn đồ ở đây, mùi vị thua đến một hai bậc, khó trách không giữ được khách quen.” Lâm Đạm buông đũa cảm thán.

Nam tử không đáp, chỉ vẫy tay kêu tiểu nhị qua tính tiền. Lâm Đạm mới vừa lấy túi tiền ra thì bị hắn ấn xuống, vừa trở tay, một nén bạc nhỏ rơi vào tay tiểu nhị, tốc độ trả nhanh đến tiểu nhị cầm bạc còn không biết bạc này xuất hiện lúc nào, vò đầu bứt tai một hồi, không hiểu nổi.

Lâm Đạm bị chọc cười, hơi cong môi lên, bắt chuyện với tiểu nhị: “Tiệm của ngươi muốn mua đồ khô không, là hàng thượng phẩm ta mang từ Nam Dương đến, có bào ngư, tổ yến, hải sâm, sò điệp v.v…. Các món ăn quý của vùng núi ta cũng có và có rất nhiều loại, có thể cung cấp ổn định trong thời gian dài.”

Vì để nuôi sống gia đình, lúc Lâm Đạm học nghề cũng có làm ăn buôn bán nhỏ, dần dà thành lập được một thương đội, chuyên mua bán hàng khô, mang hải sản từ vùng duyên hải lên đất liền, rồi lại mang các món quý vùng núi xuống bờ biển, có qua có lại kiếm được cũng kha khá.

Trong tiệm chuyên buôn bán cho quý nhân, đường nhiên nguyên liệu nấu ăn phải chọn mua hàng thượng phẩm. Tiểu nhị không dám tự làm chủ, vội vàng mời chưởng quỹ ra. Có thể thêm một nguồn cung cấp ổn định, tất nhiên là chưởng quỹ vui mừng, Lâm Đạm cho tôi tớ mang hàng đến cho chủ quán kiểm tra chất lượng.

Chưởng quỹ không quá hiểu biết về nguyên liệu nấu ăn, đành phải gọi trù sư tới. Vị trù sư này vừa mới hai mươi, dáng dấp trắng nõn tuấn tú, trông còn khá non. Mặc dù tay nghề hắn không tốt lắm, nhưng có con mắt biết nhìn hàng, quả quyết nói: “Bào ngư toàn là bào ngư hai đầu*, tổ yến đều là yến vào đầu mùa mưa**, vây cá có cánh hổ biển, đàn cánh, cánh Thiên Cửu, toàn là hàng cao cấp…… Mộc nhĩ không phải là mộc nhĩ bình thường, mà là nham nhĩ*** được hái từ vách đá cao, có thể nói là hàng thượng phẩm trong các món ăn quý của vùng núi, tất cả đều là nguyên liệu chất lượng, không phải hàng giả.”

*Bào ngư hai đầu: Bào ngư được tính theo 2 loại lớn và nhỏ, nhưng lại không được tính bằng sống mà tính bằng số đầu. Con to thường có hai đầu, còn con nhỏ có 1 đầu. Hầu hết bào ngư được bán ra thị trường là bào ngư một đầu, rất hiếm có bào ngư hai đầu, bởi thế mà có câu “Ngàn vàng khó mua được bào ngư hai đầu.

** Mùa mưa bắt đầu từ tháng 5 đến tháng 10, lượng mưa rất cao trong giai đoạn này lôi kéo và là môi trường rất thích hợp cho sự phát triển của côn trùng nhỏ và cây cối (những nguồn thức ăn chính cho chim yến). Do đó, yến được phát triển đặc biệt mạnh mẽ và chúng tiết nước bọt (yến sào) đạt chất lượng cao nhất. Tổ yến thu hoạch trong giai đoạn này lớn và dày, cao phồng lên rất đẹp mắt và chứa rất ít tạp chất.

***Nham nhĩ: Tai đá, mọc trên vách đá sa thạch của Khu thắng cảnh Vũ Lăng Nguyên.

Dứt lời hắn ta thở phào nhẹ nhõm như buông được tảng đá lớn trong lòng. Có lô hàng khô cực phẩm này, không sợ nấu không ra mùi vị của đồ Lỗ. Đáng lẽ còn hai năm nữa hắn ta mới xuất sư, nhưng cha hắn đột nhiên bạo bệnh qua đời, tửu lâu này lại là tâm huyết của cha mình nên không thể không kinh doanh cho tốt. Nhưng tay nghề hắn vẫn còn thiếu kỹ năng, từ khi làm đại trù tới nay, việc buôn bán trong tiệm càng ngày càng kém, bắt đầu có dấu hiệu không chống đỡ nổi. Nếu không phải hắn ta là trù sư kiêm chủ tiệm thì chưởng quỹ đã đuổi việc cậu ta từ lâu.

“Lô hàng này bọn ta muốn tất cả, Lâm chưởng quỹ ra giá đi.” Đầu bếp quyết đoán gõ thước tay****.

****Gõ thước tay để thỏa thuận công việc mua bán, ví với người chủ trì đã quyết định.

Lâm Đạm đưa ra một mức giá vừa phải, không quá cao cũng không quá thấp, thấy đối phương sảng khoái rút ngân phiếu, thái độ nàng cũng thoải mái đi, “Ở gần đây có tửu lâu khác hay không, các người chỉ giúp ta để ta đỡ phải đi nhiều. Các người yên tâm, giờ trong tay ta đã hết hàng thượng đẳng, chỉ còn chút hàng thứ phẩm, bán cho nhà khác cũng không ảnh hưởng gì đến các người.” Bán hết tất cả hàng trữ trong tay, số tiền thiếu hụt của nàng được bù lại rồi.

Tiểu trù sư lắc đầu, giọng điệu không vui: “Không còn nhà khác, mấy con phố gần đây chỉ có tửu lâu Kiều Viên và Nghiêm gia thôi. Hai người không phải là người ở đây nên có lẽ là không biết, người nhà quán của Nghiêm gia là ngự trù trong cung, có quyền thế lớn, không cho phép người khác mở tửu lâu lỗ gần đây cạnh tranh với mình.”

“Nhưng không phải các người vẫn mở được đó sao?” Lâm Đạm nhíu mày, vẻ mặt của nam tử tuấn tú cũng nghiêm nghị hẳn ta.

“Nhà ta cũng không phải không có lai lịch. Tổ phụ* ta từng hầu hạ tiên hoàng, cha ta thì từng hầu hạ Thái Hậu, đều là ngự trù từ trong cung ra, đại sảnh của ta có treo một bức tranh chữ là bút tích của tiên hoàng, Nghiêm gia có càn rỡ thế nào cũng không dám coi khinh đến trên đầu ta.” Hắn ta kiêu ngạo nói, có điều trong lòng cũng có chút thấp thỏm. Tuy nhà hắn ta có bối cảnh, nhưng tay nghề hắn không tốt lắm, mấy năm gần đây bắt đầu xuống dốc, mà Nghiêm Lãng Tình kia tuổi còn trẻ đã là ngự trù trong Ngự Thiện Phòng, lấy được lòng Hoàng đế, sớm đã nổi danh từ trong cung, danh tiền còn được truyền ra ngoài cung.

*Tổ phụ: Ông nội.

Mấy ông lớn trong thành Tây không chừa cho nàng ta mặt mũi, cũng phải nể mặt Hoàng đế, vì thế tửu lâu của Nghiêm gia càng làm càng lớn.

Lâm Đạm thường xuyên phái người trở lại kinh thành tìm hiểu tình hình, nên cũng biết Nghiêm Lãng Tình phất lên như thế nào. Nàng ta rời Hầu phủ thì nấu ăn ở tửu lâu của Nghiêm gia, ngẫu nhiên có một ngày hoàng đế cải trang vi hành, vừa khéo dùng cơm ở quán nàng ta, Hoàng đế coi trọng tay nghề của Nghiêm Lãng Tình, nên cùng nàng ta trò chuyện vui vẻ, sau đó chiêu mộ nàng ta tiến cung nấu ăn, dần dần được sủng.

Sau đấy Nghiêm Lãng Tình ra sao, Lâm Đạm cũng không quan tâm nữa, không ngờ nàng ta thế mà có thể đi đến nước này.

Lại nghe trù sư kia tiếp tục nói: “Nghiêm gia là người nhà của Nghiêm Lãng Tình, món nổi tiếng nhất của nàng ta là ‘Thịt vạn phúc’, lần đầu tiên Hoàng đế đến ăn cực kỳ thích nên lập tức đưa nàng ta vào cung làm ngự trù. Nghe nói một ngày không ăn đồ nàng ta làm, Hoàng đế cảm thấy trong lòng không thoải mái, ngươi nói nàng ta được sủng đến mức nào?”

Lâm Đạm không có hứng thú với việc Nghiêm Lãng Tình có được sủng ái hay không, nhưng lại có hứng thú với Thịt vạn phúc, không khỏi truy hỏi: “Thịt vạn phúc này làm như thế nào, có thực sự ngon đến vậy không?”

“Ta cũng không biết. Nghe nói lúc làm ‘Thịt vạn phúc’ Nghiêm ngự trù sẽ để người khác tránh đi, cách nấu chỉ có một mình nàng ta biết.” Đầu bếp tuấn tú lắc đầu đầy tiếc nuối.

Sắc mặt Lâm Đạm vẫn bình thường nhưng trong mắt lại lạnh lẽo đi, lưu lại địa chỉ rồi cáo từ rời đi. Ra khỏi tửu lâu Kiều Viên, nàng lập tức quay về tìm vị chủ tiệm tạp hóa, lừa gã nói đã gom đủ bạc, có thể sang tên. Quả nhiên lão chủ tiệm tìm mọi cách từ chối, còn nói sau khi nàng đi thì có người ra giá cao nên mua lại rồi.

Lâm Đạm nhìn kỹ gã, phát hiện trong mắt gã tràn đầy vẻ đau lòng khi từ chối một mối mua bán tốt, điều này còn không đủ rõ ràng sao? Tranh ra giá là giả, bị Nghiêm gia cảnh cáo, không được bán cửa tiệm mặt tiền cho người khác mở tửu lâu nấu món ăn nước Lỗ mới là thật.

Tạm biệt ông chủ tiệm, Lâm Đạm không còn hứng thú đi dạo, không nói gì mà đi về.

Nam tử tuấn tú nhìn bóng lưng nàng, giọng nói có chút nặng nề: “Nhiều năm trước ta đã bôn ba ở Tây Bắc, gần đây mới trở lại Kinh thành, vả lại thường xuyên phải đi ra ngoài làm việc, không biết là Nghiêm gia làm việc bất công như thế.”

“Bất công?” Lâm Đạm quay đầu lại nhìn hắn, mỉm cười sâu xa.

Rất nhanh nam tử tuấn tú đã biết tại sao nàng cười như vậy. Có vẻ như là Nghiêm gia biết được có người muốn mở tửu lâu nấu món ăn nước Lỗ ở đối diện cạnh tranh với mình từ chủ tiệm tạp hóa, Nghiêm Thủ Nghiệp vội phái người tra xét, mà Lâm Đạm không quyền không thế, nhanh chóng bị tra ra. Vì thế mặc kệ Lâm Đạm định mở tiệm ở chỗ nào, đều sẽ bị Nghiêm gia phá, trong thanh Tây không ai dám bán cửa tiệm mặt tiền cho nàng, khu Đông cũng không, trong thành Bắc vừa mới mua cửa tiệm mặt tiền thì người bán đổi ý, khiến Lâm Đạm một khoản tiền đặt cọc. Đổi tới đổi lui, cuối cùng Lâm Đạm ở thành Nam tìm được một cửa tiệm mặt tiền nằm ở chỗ một bến tàu, người làm ở đó cực kỳ phức tạp, trị an cũng kém, thường hay có trộm cắp thậm chí là gϊếŧ người. Ở chỗ này làm ăn buôn bán, đừng mong kiếm lời, không mất công lỗ sạch vốn là tốt rồi.

Vì thế cuối cùng Nghiêm gia cũng vừa lòng, cảm thấy đã đánh Lâm Đạm đến có bò không dậy được mới dừng tay.

Ngày ngày nam tử cao lớn tuấn tú đều đi theo Lâm Đạm bôn ba khắp nơi, nhìn nàng bị người ta làm khó dễ, xa lánh, đấu đá, thế mới biết Nghiêm gia làm việc nào có thể dùng “bất công” để hình dung, quả thực là “bỉ ổi” mới đúng. Cho dù là hắn có tính nhẫn nại cao, tính cách lại trầm ổn nhưng trong ngực cũng đè nặng lửa giận. Thế mà Lâm Đạm trước sau vẫn giữ thái độ lạc quan tích cực, gặp khó khăn chỉ lại nhíu mày lát sau đã giãn ra, dường như không có bất kỳ ai, bất cứ chuyện gì có thể đánh gục nàng.

Hôm nay, Lâm Đạm đưa tôi tớ tới thành Nam sửa sang lại cửa tiệm, còn nam tử tuấn tú thì canh giữ ở cửa, ánh mắt sắc bén đảo qua đảo lại nhìn kỹ người đi đường, khí tràng tản ra. Mỗi ngày hắn đều ở đến chạng vạng mới đi, sáng sớm hôm sau thì xuất hiện lại, ở nhà Lâm Đạm ăn bữa sáng xong là cùng nàng đi bôn ba làm việc khắp nơi. Cũng may có hắn bảo vệ, Lâm Đạm mới có thể thoải mái đi lại ở thành Nam hỗn độn này. Ngày sau không có bảo tiêu này, nàng phải thuê một vài tiểu nhị có thân cường thể tráng lại thành thật đáng tin cậy giúp mình trông cửa tiệm.

Nghĩ đến đây, Lâm Đạm thở dài nói: “Chuyện của ta đều đã sắp xếp ổn thỏa, hôm sau huynh không cần đi theo ta nữa.”

Nam tử không đáp mà đề nghị một lần nữa: “Vị trí của cửa tiệm không tốt, ta đổi cho ngươi một căn khác ở thành Tây.”

“Đôi ta bèo nước gặp nhau, không có giao tình gì, sao ta có thể không biết xấu hổ mà đòi hỏi cửa tiệm của huynh. Sự chiếu cố mấy ngày nay ta khắc sâu trong lòng, ngày sau phàm là huynh tới ăn cơm chỗ ta, ta sẽ giảm giá một nửa cho huynh.” Lâm Đạm vẫn từ chối. Nàng không phải người không biết tốt xấu, lại không phải người lòng tham không đáy, được một tấc lại muốn tiến một thước.

Nam tử mấp máy môi, không biết nên thuyết phục nàng như thế nào, mắt thấy sắc trời tối sầm, đành phải xoay người rời đi. Đi đến đầu ngõ, hắn quay đầu lại nhìn, trong lòng hết sức sầu lo. Nơi này thật sự không phải chỗ tốt để mở tiệm cơm, tiệm nằm sâu trong ngõ nhỏ loanh quanh lòng vòng thì thôi đi, bốn phía xung quanh thì là nơi đánh bạc, đá gà, bến tàu, kỹ viện. Chỗ dành cho hạ cửu lưu* làm sao buôn bán?

*Hạ cửu lưu: Chín cấp bậc xã hội.

Tính tình Lâm Đạm bướng bỉnh như vậy, nam tử muốn giúp nàng cũng không biết nên bắt đầu giúp từ đâu.