Giá của cửa tiệm mới rất rẻ, không đến hai mươi lượng bạc, so với tiệm tạp hóa lần trước quả là một cái trên trời một cái dưới đất. Nhưng đắt có chỗ tốt của đắt, rẻ cũng có chỗ xấu của rẻ, cửa tiệm này có giá rẻ như thế là do vị trí của nó.
Nếu không phải là người địa phương quen lối quen xá thì nếu muốn vòng qua bảy tám, chín ngõ nhỏ đi đến đây, đúng là chuyện không thể. Thiếu chút nữa Tề thị ngất xỉu trong ngõ nhỏ, hiện giờ đang lo đến ăn không ngon, sợ nữ nhi bị lỗ sạch vốn.
Lâm Đạm một bên dọn bàn ghế một bên an ủi bà: “Nương, người đừng lo, con mở cửa tiệm ở đây không phải không lý do. Người nhìn xem xung quanh là cửa tiệm gì?”
“Lý do gì? Sòng bạc, đấu trường, bến tàu, kỹ viện, tất cả đều là những nơi thuộc tầng lớp thấp kém, người qua lại đây cũng đều là hạ lưu gì đó, nương thật sự không rõ tại sao con phải mở cửa tiệm ở chỗ này. Nếu người Nghiêm gia không buông tha chúng ta, chúng ta rời khỏi Kinh thành là được, tốt xấu gì cũng có thể sống yên ổn qua ngày. Nương không cần con tranh gia sản gì cả, cũng không cần con so cao thấp gì đó, nương chỉ cần con bình an.” Tề thị vừa nói vừa kéo cổ tay nữ nhi đi.
Lâm Đạm cầm lấy bàn tay của ề thị, giải thích: “Người sống ở thành Nam đều là người từ nơi khác đến, thân phận đúng là phức tạp dù sao cũng tốt hơn thành Bắc một chút. Nương đừng cảm thấy người thành Nam thấp kém, thật ra nơi này tàng long ngọa hổ*, khởi phụng đằng giao**, dạng người gì cũng có, không phải nơi đơn giản. Nếu buôn bán ở chỗ này còn tốt hơn ở thành Bắc nhiều. Nương thấy đó, sòng bạc, đấu trường, bến tàu, kỹ viện, có phải là người đến người đi, khách đến chặt ních nhà đúng không, đây chính là nhân khí*** tự nhiên. Việc buôn bán của một quán ăn có tốt hay không đầu tiên là phụ thuộc vào tay nghề của đầu bếp, sau đó là nhân khí. Tay nghề nấu nướng giỏi, nhân khí cao, thì công việc buôn bán sẽ phất lên. Tay nghề của con đặt ở đây, lại mượn nhân khí xung quanh, không sợ kiếm không được tiền. Chờ con mở cửa tiệm nương sẽ biết thôi.”
*Tàng long ngọa hổ: Nhân tài ẩn mình.
**Khởi phụng đằng giao: Thành ngữ chỉ sự tài giỏi.
***Nhân khí: Độ nổi tiếng, độ phổ biến.
“Quanh đây nhân khí không tệ, nhưng con cũng không xem xem bọn họ có tìm thấy chỗ này của con hay không. Đây là ngõ nhỏ còn phải vòng mười bảy tám chỗ lối rẽ, người ta có thể tìm được chỗ này của con à? Mở tiệm cơm phải mở ngoài phố mới ổn, nương chưa từng thấy ai mở cửa tiệm trong ngõ cụt.” Tề thị vẫn lo lắng sốt ruột như cũ.
“Rượu thơm không sợ hẻm sâu, này không phải vấn đề lớn.” Lâm Đạm khẽ cười xua tay, không để bụng.
Tiểu nhị nàng mang theo tay chân rất nhanh nhẹn, bỏ công nửa ngày là đã dọn dẹp cửa tiệm sạch sẽ, còn treo ở cửa một lá cờ nhỏ, này là có thể buôn bán rồi.
Buổi sáng nam tử có việc bận tốn chút công sức nên gần giữa trưa mới đến, đầu tiên là chuẩn bị hối lộ bọn côn đồ ở đây, sau đó đến đi tìm bộ khoái gần đây bảo bọn họ chiếu cố Lâm Đạm nhiều hơn, lúc này mới đến cửa tiệm đưa tin. Đương nhiên, những việc này đều là làm sau lưng Lâm Đạm, sợ làm lòng nàng có thêm gánh nặng gì đó.
“Sao huynh lại tới nữa rồi? Huynh không có việc gì làm à?” Thấy nam tử, Lâm Đạm có vẻ rất ngạc nhiên.
“Hình như ngươi chưa bao giờ hỏi tên ta thì phải?” Nam tử không đáp mà hỏi lại.
Lâm Đạm trố mắt một lát, ngay sau đó cười khẽ, “Được thôi, xin hỏi vị đại ca này tên họ là gì, bao nhiêu tuổi?”
“Ta năm nay hai mươi sáu, họ Thang, đứng thứ chín, cô gọi ta là Thang Cửu ca là được, hoặc là trực tiếp gọi Cửu ca cũng không sao.” Nam tử hành lễ với Tề thị, sau đó cầm lấy rìu chẻ củi.
“Thang? Là một họ hay.” Lâm Đạm cười càng khẽ. Nàng là một người nấu ăn, đối với nước, nước nóng gì đó tự nhiên có hảo cảm.
Nam tử suy nghĩ một chốc là biết ngay nàng đang cười cái gì, trong con người sâu thẳm không nén nổi lóe lên ánh sáng nhu hòa. Ngay cả tên họ cũng có thể liên tưởng đến thức ăn, Lâm Đạm thật là “Nói ba câu không rời nghề chính”.
Biển hiệu tiệm đã mời thợ mộc làm, buổi chiều mới có thể đưa tới, hôm nay Lâm Đạm không định buôn bán, chỉ bảo tôi tớ bê ba cái nồi to tới dùng để nấu súp, một nồi súp suông, một nồi súp len và một nồi súp sữa. Bởi vì giá cửa tiệm khá rẻ, nàng còn dư lại rất nhiều ngân lượng có thể chi tiêu, vì thế chi phí nấu ăn gần như không mất phí, mang toàn bộ gà, vịt bỏ vào trong nồi, thêm chân giò và xương heo vào hầm.
“Kỹ năng nấu súp này của ta là học từ một vị sư phụ già ở phía Bắc, mặc dù ông không phải ngự trù, nhưng kỹ năng nấu ăn quả thực dày công tôi luyện, ta học với ông ấy ba năm cũng chỉ học được một chút vụn vặt. Súp suông phải nấu bằng lửa nhỏ, súp sữa phải dùng lửa lớn, lúc thêm củi ngươi nhớ chú ý.” Lâm Đạm nói chuyện rất nhã nhặn, nhưng kỹ năng nấu súp lại cực kỳ điêu luyện, đun, nấu, vớt, chần, động tác hết sức lưu loát.
Thang Cửu nhìn chằm chằm mấy cái nồi to, giọng điệu lộ vẻ lo lắng: “Với mấy nguyên liệu này, ngươi có thể kiếm lại được số phí bỏ ra không?”
Lâm Đạm cười khúc khích nói: “Đừng xem thường mấy nồi nước dùng này của ta, trông có vẻ rất lãng phí nhưng ngươi phải biết rằng mấy nồi nước này cũng đủ ta làm được trăm món ăn, trăm bát mì, không lãng phí chút nào. Cửa tiệm ta nằm sâu trong ngõ, hầm chút nước súp kéo khách đến. Cái gọi là ‘Rượu thơm không sợ hẻm sâu’, ở chỗ ta là ‘Súp thơm không sợ ngõ nhỏ và sâu’, chờ súp nấu xong, sẽ có người ngửi mùi tìm đến.”
Súp suông và súp sữa đã nấu xong, Lâm Đạm bỏ hương liệu vào túi cho vào súp, đun sôi bằng lửa lớn, sôi một khắc* thì cho chân giò, xương heo, thịt ba chỉ, da heo và các thứ khác vào, sau đó đậy nắp cho sôi ùng ục, dùng khăn ướt che kín xung quanh để tránh hơi nước thoát ra.
*Một khắc: 15 phút.
“Nồi nước này sẽ được đun sôi bằng lửa nhỏ cho đến sáng mai là có thể dùng, mọi người nghỉ ngơi đi thôi, giữ lại một người trông lửa là được.” Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thoả, Lâm Đạm vỗ tay giải tán mọi người. Thương đội còn có hàng khô buôn bán phải chuyển, mấy tôi tớ dọn dẹp đồ đạc một chút rồi lập tức rời
Kinh thành.
Lâm Đạm đang chuẩn bị cơm trưa cho mẫu thân và Thang Cửu, bỗng nhiên ngoài cửa có một người chạy vào, là tiểu nhị ở quán ăn Kiều Viên, biểu cảm có chút tức giận: “Tìm được kẻ lừa đảo nhà ngươi rồi! Ngươi nói xem, ngươi bán cho tiệm ăn của ta toàn là thứ gì vậy, sao mà toàn là hàng kém chất lượng!”
“Tiểu huynh đệ đừng có gấp, có chuyện gì ta theo ngươi đến tửu lâu Kiều Viên lại nói tiếp.” Lâm Đạm không những không bực, còn tự nhiên hào phóng rót cho tiểu nhị một chén trà nóng.
Đúng là tiểu nhị tới bắt người, vội vàng kéo nàng đi nhưng bị Thang Cửu lạnh lùng liếc nhìn làm hoảng sợ đành phải hòa nhã đưa người về tửu lâu. Tiểu trù sư da trắng đã chờ sẵn ở trong tiệm, rõ ràng là người bị hại mà da mặt lại mỏng, giọng điệu hỏi tội hết sức dịu dàng, “Nguyên liệu ngươi bán cho ta có vấn đề, nấu không ra mùi vị ngon nhất. Ngươi nếm thử đi, đây là món Quảng Đông nấu bằng nguyên liệu ngươi bán cho ta, đây là mua từ chỗ tiệm Nghiêm gia, đều cùng một loại hải sản, sao mà mùi vị nhà ta kém nhà đấy dữ vậy?”
Lâm Đạm nếm thử hai bàn đồ ăn, không khỏi mỉm cười. Nàng đang lo không biết nên phản kích lại Nghiêm gia như thế nào, vậy mà vị tiểu đầu bếp này đệ thanh đao lên đây. Cũng được thôi, nàng không thể cạnh tranh với Nghiêm gia, luôn luôn có người thay nàng đấu.
Với suy nghĩ đó, nàng xua tay nói: “Đi phòng bếp, để ta nhìn xem ngươi nấu như thế nào. Hàng khô của ta đều là hàng lựa từng chút ra từ trăm hàng ngàn hàng hoá, mỗi một loại đều là hàng thượng phẩm giống nhau, tuyệt đối không có vấn đề gì. Nếu nguyên liệu nấu ăn không có vấn đề, vậy chắc chắn là cách nấu của ngươi có vấn đề, chúng ta theo ngọn nguồn tìm nguyên nhân.”
Tiểu trù sư gật đầu đồng ý không chút nghĩ ngợi, sau đó đi vào bếp, mỗi một hành động đều vô cùng khôn khéo. Lão chưởng quỹ trừng mắt nhìn Lâm Đạm, có vẻ như muốn mắng nàng không biết lễ nghĩa, nhưng ngại Thang Cửu người đầy lệ khí nên không dám mở miệng nói. Đoàn người ra sau bếp, bắt đầu nấu ăn.
Lâm Đạm nhìn chằm chằm tiểu trù sư nửa ngày, lắc đầu nói: “Kiến thức cơ bản của ngươi rất chắc, chỉ là thiếu một ít kinh nghiệm. Nấu đồ khô, bảy phần công phu nằm ở sơ chế, ba phần công phu nằm ở gia vị, công phu phần sơ chế ngươi không luyện đến nơi đến chốn, hiển nhiên là nấu không ngon.”
“Thí dụ như hải sâm này, ngươi chỉ cần dùng nước để ngâm nó, nếu cắt nó thành từng khúc xào, miễn cưỡng có thể dùng, nếu sử dụng toàn bộ nhân sâm đen cho món ăn, chất thịt sẽ có chỗ mềm, có chỗ cứng, không đồng đều, nên không ngon miệng. Ta dạy cho ngươi một phương pháp bí mật, cách tốt nhất là nướng hải sâm trên một đĩa sắt nóng trước khi cho nó phồng lên, sau đó dùng lửa nhỏ đốt lớp da đen bên ngoài, cuối cùng dùng dao nhỏ cạo lớp da đen rồi vào nước nấu. Tại sao phải xử lý như thế? Bởi vì hải sâm mới mua còn chút hơi ẩm, chỉ có loại bỏ hoàn toàn hơi ẩm đó vị nó mới có thể đồng điệu. Đun sôi ba lần, để nguội ba lần, như vậy mới coi như thấm, dùng một tay bóp một cái là có thể cảm nhận được sự trơn mềm.”
Lâm Đạm một bên giải thích một bên xử lý hải sâm, đôi tay khéo léo đưa lên hạ xuống, mọi người nhìn đến ngây người. Lúc này tiểu trù sư mới hậu tri hậu giác mà ý thức được —— vị Lâm chưởng quỹ này không chỉ bán hàng khô mà còn là một vị đầu bếp lão luyện giàu kinh nghiệm. Trong tay nàng có kỹ năng sơ chế hải sâm độc đáo, nếu không có ba bốn năm nghiên cứu, ai có thể ngờ rằng trong đó có mánh? Nhưng nàng không chỉ nghĩ ra mà còn không chút keo kiệt chỉ dạy cho người khác, phẩm chất đạo đức cũng vô cùng tốt.
Vì để học nhiều hơn một chút, tiểu trù sư nhanh chóng đảm nhận việc làm hải sâm.
Lâm Đạm dùng khăn lau tay, tiếp tục xử lý bong bóng cá, vừa ráng dầu vừa giải thích: “Ngươi không làm nhiều nên không làm đúng cách, phải dùng dầu để làm vị mềm mại trước. Trước tiên dùng dầu nóng năm phần nhiệt nhúng hai lần, sau đó để nguội trên bếp lò rồi chiên sơ, sau đó vớt ra ngâm trong nước, để nó hút đủ nước, thì cho vào nước tro, liên tục bóp để loại bỏ dầu, cuối cùng dùng nước sạch rửa sạch nước tro, xong là có thể làm thành món ăn. Bong bóng cá cực kỳ mềm, cho dù có nấu như thế nào cũng không mất tươi ngon, không cần bong bóng cá thượng phẩm, kể cả hàng kém chất lượng cũng có thể làm thành món ăn trân quý.”
Nói đến nấu ăn, tất nhiên là Lâm Đạm thao thao bất tuyệt, việc trong tay cũng không buông xuống, nhanh chóng đun một chảo dầu, bỏ bong bóng cá vào. Đầu bếp có tay nghề hay không ở trên bếp là thấy ngay. Đôi mắt tiểu trù sư nhìn Lâm Đạm, càng ngày càng sáng, giống phát hiện kho báu.
Lúc chờ dầu nguội, Lâm Đạm lại nói: “Ngươi nhìn đi, chậu nham nhĩ này cũng không làm đúng cách, nước sôi chưa đủ sôi, còn phải cho thêm một chút muối thô để ngâm mềm và phải chà xát lông trên mặt trái……”
“Đúng đúng đúng, ngài nói đều đúng! Lâm chưởng quỹ ta sai rồi, lúc trước là ta hiểu lầm ngài, ngài đại nhân đại lượng tha thứ cho ta. Ta học nghệ không tinh, xin ngài nhất định phải dạy ta! Lần trước quán Nghiêm gia cho ra một món mới tên là ‘Cá quế chiên xù’, mùi vị và hình dáng trông cực kỳ ngon, đã câu mấy số khách ít ỏi còn sót lại của tiệm ta đi hết rồi, nếu ta không có tiến bộ, bảng hiệu ‘Ngự thiện thế gia’ của tiệm ta sẽ bị phá hủy trong tay ta!” Tiểu trù sư chắp tay trước ngực liên tục thi lễ với Lâm Đạm. Nói một câu thật lòng, chỉ cần nhìn vào tay nghề sơ chế của Lâm Đạm thôi đã đủ biết không thua kém gì gia gia* và phụ thân của hắn ta, dư sức làm thầy của hắn ta.
(*) Ông nội.