Nữ Phụ Không Trộn Lẫn

Chương 15: Trù nương (14)

Cố nhân gặp nhau tất nhiên là vô cùng vui mừng, Vương đại nương kéo tay Lâm Đạm nói chuyện một hồi lâu. Lâm Đạm quay trở lại nơi này giống như trở về nhà. Quấn khăn lên đầu, vén tay áo, bắt đầu làm việc rất tự nhiên. Khi nam tử tuấn tú gánh hai thùng nước trở về thì thấy nàng đã ngồi ở sau bếp xay sữa đậu nành, Vương đại nương thêm củi vào bếp lò, nói luyên thuyên về những việc trải qua mấy năm nay, “Thật là dạy đồ đệ đói chết thầy, nếu ta sớm biết hai phu phụ nó là người vô lương tâm như vậy, tuyệt đối sẽ không truyền nghề cho chúng.”

“Cũng không phải tất cả mọi người đều như thế, không phải còn có một câu nói như thế này sao? ‘Thầy dạy giỏi, trò phụng dưỡng đến già’, tay nghề làm đậu hũ của con đều do đại nương dạy, nếu không giờ con trở về phụng dưỡng người.” Lâm Đạm khẽ cười nói.

Vương đại nương vội vàng xua tay: “Đừng nói như vậy, ta chỉ dạy con có ba tháng, ngày ngày con còn làm biết bao nhiêu việc cho ta, tính ra là ta được lợi, làm sao mà có thể để con tới dưỡng già cho ta chứ! Ta và con út nghèo khổ cũng quen rồi, chớ trở thành gánh nặng cho con mới tốt!” Nói xong hốc mắt bà đỏ ửng. Trưởng tử bỏ mặc bà, ngược lại một cô gái nhỏ chỉ từng học nghề bà mà đã đối xử với bà như người thân, cái này bảo bà sao mà chịu nổi!

Vương tiểu đệ hốc mắt đỏ ửng đi vào, nói bằng giọng khàn khàn: “Lâm tỷ tỷ, đa tạ ý tốt của tỷ. Hôm trước nhà Chu viên ngoại tìm một người ở, mỗi ngày giúp cho gia súc ăn, có thể nuôi sống nương và đệ, cũng không vất vả lắm, tỷ cứ yên tâm.”

Lâm Đạm xua tay nói: “Con nói phụng dưỡng không phải là cái kiểu phụng dưỡng này, sợ là hai người hiểu lầm rồi. Đại nương, năm đó người dạy con nấu một món, giờ con dạy người nấu ba món, sau khi học xong có thể mời chào thêm nhiều khách, quay trở lại những tháng ngày huy hoàng, người có đồng ý không?” Nàng vừa nói vừa xay sữa đậu nành rồi dùng băng gạc trở qua trở lại lọc sạch sẽ, đổ vào nồi to nấu.

Nam tử tuấn tú không nói gì mà tiếp nhận công việc xay sữa đậu nành, ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Đạm đang nói.

Lâm Đạm cắt rau thơm, hành lá, cải bẹ và các món phụ khác thành hạt lựu, dùng hạt mè, đậu phộng xào với dầu cho thơm, cho vào bát đâm vụn để qua một bên dùng sau, chậm rãi nói: “Quanh năm suốt tháng người chỉ bán có một món, khách ăn lâu sẽ ngán, việc làm ăn tất nhiên là vắng vẻ. Tay nghề nấu đậu hũ của người cực kỳ giỏi, sao không làm thêm nhiều món bằng đậu hũ? Bây giờ con dạy người món này là do con học được ở huyện Phú Thuận, gọi là tào phớ*, cũng được gọi là đậu hoa, là đậu hũ bán thành phẩm, nhưng mùi vị chẳng kém đậu hũ thành phẩm, có hai khẩu vị mặn ngọt. Cửa tiệm người ở gần đường lớn, khách từ trời Nam biển Bắc đều có, khách từ phương Bắc tới thì người mời bọn họ ăn mặn, khách phương Nam tới thì người mời bọn họ ăn ngọt, ba mùa xuân thu đông ăn nóng, mùa hạ đặt ở trong nước giếng ướp lạnh, ăn lạnh. Vốn tào phớ không có vị gì, gia vị toàn là nước sốt mà nước sốt này thì vô cùng phong phú về chủng loại, nước sốt mặn có vị cay tê, mùi cay nồng, vị chua cay… Nước sốt ngọt có vị đường mía, vị đường đỏ, vị kẹo mạch nha… Một chén tào phớ tương ứng với hai muỗng nước sốt, chỉ với món này người có thể tạo ra trăm ngàn loại mùi vị, dễ dàng đáp ứng yêu cầu của bất kỳ vị khách nào, không cần phải cạnh tranh với đậu hũ viên truyền thống đúng không? Huống hồ tào phớ đơn giản dễ làm, bán hết rồi không quá ba canh giờ là có thể nấu một thùng mới, ăn là làm ngay tại chỗ, bất cứ lúc nào khách cũng có thể ăn đến mẻ mới nhất, sao lại không thích?”

(*)Tào phớ là món ăn được làm từ đậu tương. Tào phớ có màu trắng ngà, vị bùi. Miếng tào phớ mịn tan như thạch rau câu là một trong những đồ ăn vặt ưa thích tại nhiều nước Châu Á. (Theo Wikipedia)

Nói đến nấu ăn là Lâm Đạm nói liên tục không ngừng, bất tri bất giác đã làm ra hai chén tào phớ, một chén vị cay tê, một chén vị đường đỏ và cẩu kỷ**, màu sắc đỏ au trông rất ngon miệng.

(**) Một vị thuốc.

Nam tử tuấn tú vô lặng lẽ cầm lấy tào phớ mặn ăn một ngụm, vị non mềm tươi mới lập tức chinh phục vị giác của hắn, mùi đậu nồng đậm hòa với nước sốt cay tê quay cuồng ở trong miệng, trôi xuống yết hầu, mùi vị ngon không thể tả. Đôi mắt hắn bừng sáng, lập tức cầm lấy tào phớ ngọt ăn một ngụm, vị ngọt hòa với tào phớ non mềm từ từ tan ra ở đầu lưỡi thêm vị chát của cẩu kỷ quả thực là tuyệt vời. Vị trơn mềm như thế, mùi vị có thể biến tấu nhiều như vậy, hắn múc một muỗng lại thêm một muỗng có chút không dừng được.

Vương đại nương và Vương tiểu đệ bán tín bán nghi nếm thử, lập tức sửng sốt đến kêu trời.

Lâm Đạm làm tào phớ và một món khác từ đậu hũ, cũng có nước sốt cho hai kiểu khẩu vị, ngọt, mặn đều có, nếu khách cảm thấy không hài lòng, mình hoàn toàn có thể phối nước sốt. Cuối cùng nàng cải tiến món đậu hũ viên của Vương đại nương thành bánh bao đậu hũ chiên, lúc vào nồi thì rắn chắc, sau khi ra khỏi nồi thì rỗng ruột, dùng tay nhẹ nhàng bẻ ra lớp vỏ giòn bên ngoài, nhưng vẫn còn một lớp sữa đậu nành thơm ngon đặc sệt, ăn vừa giòn vừa mềm kèm với nước sốt, hết sức thơm ngon, lại dùng tiêu đen, tỏi băm nhuyễn và hành lá làm nước sốt, ủ ở trong bánh bao đậu hũ chiên ăn cùng nhau, ngoài giòn trong mềm, vị cay tê, đừng cay quá không ngon! Nếu là không ăn cay được, thay nước sốt đổi thành bánh nhân đậu hoặc hạt mè, đậu phộng giã nát, mùi vị có thể nói là ngon vô cùng.

Ba món ăn có thể thay đổi linh hoạt, chỉ cần khách thích, làm mùi vị gì đều có thể, một khi học được cách làm, cả đời này không cần lo nghĩ. Vương đại nương và Vương tiểu đệ đều không phải kẻ ngu dốt, nếm món ăn, nghe giải thích xong, trong lòng vừa vui mừng vừa hổ thẹn, không biết có nên nhận lấy đại lễ này không.

Lâm Đạm chưa bao giờ nói suông, dạy nấu ăn xong lại chỉ cho một ít kinh nghiệm buôn bán: “Ba mùa xuân thu đông hai người có thể miễn phí trà nóng cho khách, mùa hè làm một ít thạch ướp lạnh, sau đó treo một tấm biển, trên đó viết ‘Có trà miễn phí’, tự nhiên sẽ có khách mỏi mệt dừng lại để uống, hai người nhân tiện đó hỏi bọn họ có muốn ăn luôn hay không, nhưng thế công việc buôn bán sẽ phát triển. Người biết chữ không nhiều, tiểu đệ có thể ngồi ở ven đường chờ, thấy thương đội đến thì rao lên mời chào họ. Tay nghề Vương đại nương ở đây, không sợ khách không vừa lòng, khách vừa lòng là có tiếng ngay, càng ngày càng phát đạt, hai người nói có đúng không?”

“Đúng đúng đúng!” Vương đại nương và Vương tiểu đệ liên tục gật đầu, hai mắt ướt đẫm. Bọn họ biết, Lâm Đạm là thật lòng muốn giúp bọn họ, nếu không sẽ không nói nhiều như vậy. Không thể ngờ được năm đó chỉ có chút ý tốt, hôm nay lại được phúc báo thế này, trên đời này quả nhiên vẫn còn nhiều người tốt.

Bận bịu đến tối, Lâm Đạm nhìn trời cao trên đầu, thong thả đi trên đường lớn, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Đó là trách nhiệm của nàng, nếu nàng nợ người khác nàng sẽ trả lại, nàng muốn sống thật sòng phẳng.

Nam tử tuấn tú yên lặng đi ở phía sau nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.

Học làm ba món ăn không phải một sớm một chiều có thể học được, Lâm Đạm bất đắc dĩ phải ở lại trấn nhỏ thêm mấy ngày, mỗi ngày đều đến cửa tiệm của Vương đại nương giúp đỡ. Vương tiểu đệ nấu trà nóng ngồi ở ven đường rao to, quả nhiên chào mời được rất nhiều thương đội và người qua đường. Vốn bọn họ tính là uống trà miễn phí xong thì phủi mông chạy lấy người, nhưng lại bị mùi thơm trong bếp truyền đến câu lấy, vì thế muốn nếm thử mấy chén tào phớ mới ra lò, có điều ăn mãi không ngừng được, ăn một chén không tính là gì, ăn liên tục bốn năm chén còn chưa đã thèm, khách Nam khách Bắc không có ai là không thích.

Chỉ có ba ngày cửa tiệm nhỏ của Vương đại nương từ cửa tiệm có thể giăng lưới bắt chim đến khách đông như mây. Ba ngày sau, Lâm Đạm rời đi, Vương đại nương đã có thể tự mình nghiên cứu một vài mùi vị mới để bán, hiệu quả cũng không tệ. Dần dà, lều rách nát biến thành nhà đất kiên cố, qua vài năm nữa xây dựng lại thành một dãy nhà gỗ, cuối cùng thế mà phát triển thành một cửa tiệm chuyên bán tào phớ, có thể nói nổi tiếng gần xa. Còn con dâu của Vương đại nương bị chèn ép đến không buôn bán gì được, mặt dày quay về dập đầu nhận sai, nhưng bị đuổi đi, bị trên làng dưới xóm chê cười.

Chuyện này nọ về sau Lâm Đạm không có biết, nàng đã đưa mẫu thân về Kinh thành, sắp xếp ổn thỏa trong tiểu viện, không kịp nghỉ ngơi lại đi thành Tây xem mặt tiền cửa tiệm. Lần hồi kinh mở cửa tiệm này nàng đã chuẩn bị hai năm, có thể nói là “Hết thảy ổn thoả chỉ thiếu gió Đông”.

Kinh thành có cách nói “Đông phú Tây quý, Bắc bần Nam tiện”. Trong thành Tây có nhiều quyền quý; thành Đông có nhiều là phú hào; người nghèo tập trung ở khu Bắc; khu Nam đều là lưu dân ngoại lai, dựa vào việc khuân vác kiếm sống, cho nên thấp hèn.

Lâm Bảo Điền rất am hiểu về các món Lỗ, mấy năm nay Lâm Đạm có nghiên cứu về các món Lỗ, trở về mở cửa hàng định tiếp tục nấu các món Lỗ. Mà trong giới trù sư có một cách nói thế này —— món Lỗ là đồ quan ăn, món Quảng Đông là đồ thương nhân ăn, món cay Tứ Xuyên là đồ dân ăn, món Hoài Dương là đồ văn nhân ăn. Đã muốn nấu đồ quan ăn, tất nhiên phải mở cửa tiệm ở thành Tây, như vậy mới có khách.

Trước đó, Lâm Đạm đã phái vài tôi tớ hồi Kinh tìm cửa tiệm mặt tiền, đợi hai ba tháng, quả nhiên tìm được một cửa tiệm tạp hóa trong hẻm Thanh Vân thành Tây chuẩn bị chuyển nhượng, mà đối diện cửa tiệm tạp hóa là tửu lầu Nghiêm gia.

Theo lý mà nói, Lâm Đạm đã an toàn đến Kinh thành, nam tử tuấn tú nên rời đi, nhưng hắn cứ khăng khăng không đi, cũng không nói lý do, chỉ lặng lẽ đi theo sau Lâm Đạm, giống một người thủ hộ. Cảm giác hắn không có ác ý, Lâm Đạm cũng không quản hắn, lập tức bàn bạc trao đổi giá cả với chủ tiệm tạp hóa.

Nam tử cao lớn tuấn tú đứng ở cửa chờ, ánh mắt chuyển sang tửu lâu Nghiêm gia, biểu cảm có chút vi diệu.

“Ngài định mở một tửu lâu, cũng nấu món Lỗ?” Chủ tiệm tạp hóa đảo mắt, sửa lời nói, “Lâm chưởng quỹ, không phải ta cố ý làm khó ngài, thật sự là nhà ta xảy ra chuyện cần một số ngân lượng. Tuy ngài ra giá hợp lý, không tính là cao, nhưng mấy hôm nay đã có liên tiếp vài người tìm tới cửa, ra giá đều cao hơn ngài. Ai ra giá cao thì được, đây là quy tắc buôn bán, chắc là ngài hiểu mà?”

Lâm Đạm nhíu mày nói, “Chưởng quỹ, ngài muốn giá cả thế nào không bằng nói ra cho ta biết đi, ta xem coi có hợp lý hay không, hợp lý thì ta chốt giá, không hợp thì thôi.”

Chủ tiệm tạp hóa ra một cái giá, cái giá đó hiện tại Lâm Đạm hoàn toàn không thể đảm đương được. Nàng tính sơ trong lòng, quyết đoán nói: “Chưởng quỹ, ngài chờ ta một ngày, ngày mai ta lập tức mang bạc đến, ngài chuẩn bị văn thư sang tên đi.”

Sau khi bàn bạc, Lâm Đạm cho tôi tớ trở về lấy tiền, còn mình thì đi dạo vài vòng trong hẻm Thanh Vân, xem tình hình.

“360 lượng bạc, cái giá này đủ mua hai cửa tiệm mặt tiền như vậy, cô sẽ chịu thiệt.” Nam tử tuấn tú nhắm mắt đi theo đuôi phía sau nàng, giọng nói nặng nề.

“Huynh không hiểu, ta muốn cửa tiệm mặt tiền đó.” Lâm Đạm xua tay nói với giọng điệu kiên định.

Nam tử quay đầu lại, nhìn tửu lâu của Nghiêm gia làm ăn quá phát đạt, khách đông như mây, lại nhìn cửa tiệm tạp hóa ở đối diện, không khỏi thầm than trong lòng: Lâm Đạm đây là chuẩn bị tuyên chiến với tửu lâu Nghiêm gia?