Nữ Phụ Không Trộn Lẫn

Chương 14: Trù nương (13)

Nói về Uy Viễn Hầu thích rượu như mạng, trong Đại Sở quốc không ai không biết, không ai không hiểu, ba bữa cơm mỗi ngày đều phải có rượu mới có thể nuốt trôi cơm, đêm tuyết say rượu thiếu chút nữa bị đông chết ngoài phủ, chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại vẫn là uống rượu, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Hắn ta từng chiến công hiển hách, cũng từng ba lần đã cứu mạng Tiên Hoàng, tuy rằng hiện giờ ở Kinh thành dưỡng bệnh, không biết khi nào có thể quay về nơi đóng quân ở Đông Nam, nhưng cũng là nhân vật chẳng ai dám trêu chọc. Hắn ta có một cây roi vàng trong tay, là do tiên đế lúc lâm chung ban tặng, trên đánh hôn quân dưới chém gian thần, vô cùng quyền thế.

Để gãi đúng chỗ ngứa, mỗi một người tới cửa bái phỏng đều mang theo một vò rượu ngon cho hắn ta, được uống rượu sảng khoái thì hắn ta nói chuyện cũng sảng khoái, nếu là rượu kém chất lượng, hắn sẽ đuổi người ra khỏi phủ ngay lập tức. Cách leo lên Uy Viễn Hầu nhìn thì đơn giản nhưng thật ra không hề. Năm tám tuổi hắn ta theo cha xuất chinh, chín tuổi lần đầu tiên gϊếŧ người, đêm đó uống rượu mạnh nhất trên đời cho say một trận ra trò, từ đó bị nghiện rượu, mặc dù chỉ có ba mươi tuổi đầu, nhưng có thể nói đã từng uống qua vô số rượu ngon.

Những loại rượu ngon bình thường hắn ta đã chướng mắt từ lâu, quỳnh tương ngọc dịch* cũng uống qua không ít, nếu muốn thỏa mãn sở thích ăn uống của hắn ta quả thực là khó như lên trời.

*Quỳnh tương ngọc dịch: Thành ngữ Trung quốc chỉ rượu hoặc nước trái cây ngon.

Gã râu quai nón vì lấy lòng Uy Viễn Hầu, ngầm chi không biết bao nhiêu vàng thật bạc trắng đi mua rượu nhưng mãi không có kết quả. Không ngờ tình cờ gặp được Lâm chưởng quỹ tay nghề kinh người, còn lời được một bình Thiên Nhật Tửu trong truyền thuyết, trong lòng mừng như điên không kiềm chế được. Gã vội vã lên đường suốt ba ngày mới đến Kinh thành, lúc đến cũng không tìm khách điếm sửa sang lại mà lập tức đi đến phủ Uy Viễn Hầu xin bái kiến.

Mỗi ngày người tới Hầu phủ tặng rượu không một trăm cũng mấy chục, quản gia sao có thể để tất cả bọn họ vào, chỉ nhận bình rượu rồi đuổi gã râu quai nón đi. Gã râu quai nón không quên dặn dò hết lần này đến lần khác, nói đây là Thiên Nhật Tửu, vô cùng hiếm có, mong quản gia nhất định phải tự mình đưa đến tận tay Hầu gia, quản gia ngoài miệng đồng ý, quay đầu là mang rượu nhét vào nhà kho chuyên dùng để chứa đựng rượu ngay.

Cái bình vốn dĩ cũng chỉ lớn bằng bàn tay, rượu còn không đầy, cầm ở trong tay nhẹ hẫng, đúng là người keo kiệt! Quà tặng càng ngày càng nhiều! Ra khỏi nhà kho, quản gia phỉ nhổ gã râu ria trong bụng một phen, quay đầu là quên mất tên râu ria này, vì thế bình rượu nằm im ắng ở trên phủ đầy bụi, không ai biết.

Ở đầu bên kia, đoàn xe Lâm Đạm tiếp tục đi dọc theo con đường chính, ba người nam tử trai tráng vì phòng lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, bảo vệ trước sau trái phải. Bọn họ ăn bữa sáng xong là muốn ăn cơm trưa, ăn cơm trưa mà trông mong chờ ăn bữa tối, ăn bữa tối lại chạy tới hỏi Lâm chưởng quỹ có bữa khuya hay không, cuộc sống quá thoải mái. Vốn nhiệm vụ ban đầu cực kỳ nguy hiểm, ba người đi đi về về mấy tháng, mệt đến sụt bảy tám cân không có dấu hiệu giảm, có điều giờ đã có Lâm chưởng quỹ khéo tay vỗ béo trở lại, sắc mặt ngày càng hồng nhuận.

Bốn ngày sau, đoàn xe đến lỗi rẽ vào Kinh thành, đi thêm nửa ngày nữa là có thể tiến vào cửa thành phía Tây. Lâm Đạm dừng lại ở một tòa trấn nhỏ, cùng từ từ biệt ba vị tráng hán. Mấy người họ không muốn đi, nói tiễn Phật phải tiễn tới Tây Thiên, giúp người phải giúp đến cùng, nhất quyết phải đưa Lâm chưởng quỹ đến Kinh thành nguyên vẹn, thật ra là tiếc tay nghề của nàng, nổi hứng vô lại đùa cợt.

Lâm Đạm dở khóc dở cười nhưng không thể từ chối, buộc lòng để bọn họ ở lại.

“Nương, con về rồi!” Lâm Đạm đưa một đám người đi vào một tiểu viện của gia đình nhà nông, trong viện trồng một ít rau dưa, nuôi một đám gà vịt, hoa hồng đỏ nở rộ trông rất ấm áp.

“Đạm nhi, cuối cùng con cũng về rồi!” Tề thị từ trong phòng chạy ra, nhìn người đã già đi nhiều, hai mắt đẫm lệ. Đầu năm nay bà còn có thể đi theo nữ nhi bôn ba khắp nơi học nghệ, sau sức khỏe không tốt nên trở về Kinh thành nghỉ ngơi. Kinh thành tuy lớn nhưng người nên gặp thì sớm muộn gì có một ngày phải gặp. Đột nhiên có một ngày, bà gặp phải gia đình lão Nhị ở trên đường, lão Nhị lại báo cho Chu thị và Nghiêm Thủ Nghiệp, hai người thuê lưu manh ngày ngày tới làm phiền, bức bà thiếu chút nữa nhảy giếng.

Tề thị không thể hiểu nổi tại sao những người này đã cướp đi đồ của trượng phu bà mà còn muốn ép chết hai mẹ con bà, chẳng qua lòng người thối nát không thể đoán được, không còn cách nào khác bà đành phải về đây định cư, vậy nên mấy năm nay mới sống yên ổn.

“Nương, nương thu xếp một chút, bọn con ở đây nghỉ mấy ngày, sau đó lại đi Kinh thành.” Lâm Đạm cầm lấy gáo hồ lô múc nước cho mọi người uống.

“Còn về Kinh thành nữa?” Tề thị có chút khϊếp đảm, bà thật sự bị Chu thị và Nghiêm Thủ Nghiệp dọa sợ, mất luôn tinh thần nhất định phải đoạt lại tài sản năm đó.

“Về, đương nhiên phải về.” Lâm Đạm thản nhiên nói, biểu cảm vô cùng kiên định. Nàng từng thề rằng, chắc chắn phải giúp nguyên chủ vực dậy Lâm gia lêи đỉиɦ với lại cũng muốn giúp Lâm Bảo Điền rửa sạch oan ức, làm sao có thể không thực hiện được? Trải qua mười năm đi qua nhiều nơi, nơi này đã trở thành quốc gia nàng, cuộc sống của nguyên chủ cũng là cuộc sống của nàng vậy nên trách nhiệm của nguyên chủ tự nhiên cũng là trách nhiệm của nàng.

“Được rồi, nương đi thu dọn đồ đạc ngay đây, gà vịt bên ngoài nương nuôi đã hơn hai tháng, các con muốn ăn thì bắt.” Tề thị xoay người trở về phòng ngủ, Lâm Đạm vén tay áo lên nói, “Buổi trưa hôm nay chúng ta ăn gà Đông An và huyết vịt Vĩnh Châu.”

Tất nhiên là mọi người nhiệt liệt hưởng ứng, rồi sau đó bắt đầu bận rộn.

Lâm Đạm làm gϊếŧ gà vịt xong thì bỏ vào thùng sau đó đổ nước sôi lên chuẩn bị nhổ lông. Nam tử tuấn tú đứng ở bên cạnh nàng, rũ mắt hỏi: “Ngần ấy năm ngươi và mẫu thân ngươi vẫn luôn phiêu bạc bên ngoài?”

“Đúng vậy.” Lâm Đạm nhổ lông gà và lông vịt bỏ vào sọt tre để giữ lại. Lông gà có thể làm chổi lông gà, lông tơ vịt có thể nhồi vào trong quần áo giữ ấm, đều là thứ tốt.

Nam tử nhìn chằm chằm vào búi tóc trên đầu nàng một lúc lâu, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Vậy phu quân ngươi đâu, sao không thấy hắn ở bên cạnh?”

Lâm Đạm kinh ngạc ngẩng đầu lên, có vẻ như không ngờ rằng nam tử sẽ hỏi chuyện riêng tư của mình. Thoạt nhìn hắn là kiểu người trầm mặc kiệm lời cũng là người lãnh đạm biết nhẫn nhịn, hẳn sẽ không cảm thấy hứng thú với việc riêng tư của người khác, chẳng qua chuyện này không có gì hay để giấu giếm, vì thế nàng thẳng thắn thành thật nói: “Ta vẫn chưa xuất giá, làm gì có phu quân, vì để tiện ra ngoài mới chải búi tóc của phụ nữ đã có chồng. Ngươi cũng thấy đó, ta chỉ có còn một người thân là mẫu thân ta, nếu gả đi rồi, bà không có nơi nương tựa phải làm sao bây giờ? Huống hồ quanh năm ta học nghệ bên ngoài, có thể nói là sống đầu đường xó chợ, không có chỗ ở cố định, kén rể cũng không có chỗ kén.”

Dứt lời nàng cười nhẹ, thái độ rộng rãi: “Như bây giờ khá tốt, ngày tháng khó khăn nhất đều chịu đựng được, ngày sau còn sợ cái gì nữa chứ? Chỉ cần ta dạy được mấy đồ đệ giỏi, nửa đời sau của ta không sợ không có người phụng dưỡng và lo ma chay cho ta.” Nói tới đây hình như nàng nhớ tới chuyện buồn gì đó, ánh mắt dần dần ảm đạm đi, cuối cùng buồn bã thở dài.

Nam tử cau chặt mày, dường như có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào. Hắn cầm lấy gà vịt lên, cẩn thận nhổ lông, thấy Lâm Đạm không có việc gì để làm muốn đi nhóm lửa, lập tức trầm giọng nói: “Ngươi vào nhà nghỉ ngơi đi, đi trò chuyện với mẫu thân cô một lát, việc ở bên ngoài giao cho bọn ta làm là được.”

Lâm Đạm nhìn vào trong nhà, phát hiện Tề thị nhìn mình tha thiết, mỉm cười đồng ý. Người này nhìn bên ngoài lạnh lùng, thực ra tâm địa lại mềm mại, là người tốt.

Ăn trưa xong, Lâm Đạm đưa Tề thị về phòng nghỉ ngơi, còn mình thì xách theo một hộp quà nhỏ đi ra ngoài thăm khách. Nam tử tuấn tú sợ nàng gặp nguy hiểm nên lập tức đi theo.

Lâm Đạm nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại nhìn, không khỏi nhoẻn miệng cười.

Nam tử nhìn chằm chằm cái miệng cười tươi của nàng, chớp mắt không ngừng.

Suốt đường đi hai người không ai nói chuyện nhưng không cảm thấy nặng nề xấu hổ, ngược lại cực kỳ thoải mái tự tại. Vòng qua mấy con đường vòng, rẽ vào một con đường, thấy ngay bên đường có một trạm dịch, ngoài trạm dịch có một gian lều tranh, trong lều có một người phụ nữ trung niên đang bận rộn đi ra đi vào, thô lỗ gào to đến ở xa còn nghe thấy.

Lâm Đạm đi đến gần, chắp tay hỏi thăm: “Vương đại tẩu, lâu rồi không gặp tẩu có khỏe không? Sao Vương đại nương** không có ở trong tiệm?”

** Bác gái.

“Cô nương là ai?” Người phụ nữ trung niên sửng sốt một chốc rồi mới nói: “Ối, ta nhớ ra rồi, ngươi là tiểu nha đầu từng làm công miễn phí cho nhà ta! Mười năm không gặp cô đã lớn thế này rồi!” Năm đó dáng người Lâm Đạm nhỏ bé nhưng chịu được cực khổ, có thể gánh một trăm cân đậu trên một vai, đã để lại ấn tượng sâu sắc với người phụ nữ trung niên.

Lâm Đạm vội nói là ta, lại kiên nhẫn dò hỏi thăm tình hình bà lão. Người phụ nữ trung niên trở mặt khinh bỉ, giống như rất khinh thường mẹ chồng mình, mặc kệ Lâm Đạm hỏi cái gì cũng không đáp, Lâm Đạm hết cách, đành phải mua hai chén đậu hũ viên ở đây và trả nhiều thêm năm văn tiền, lúc này mới dò la được bà lão bán ở phía trước cách đó không xa, đi hai khắc*** là đến.

***30 phút.

Đậu phụ viên vẫn là hương vị ấy, có thể thấy cuối cùng qua mười năm người phụ nữ trung niên đã học được tay nghề của mẹ chồng chẳng qua không biết vì lý do gì mà mở cửa tiệm khác.

Dọc đường đi Lâm Đạm dò hỏi tình hình từ người đi đường, trong lòng khó chịu nói không nên lời. Vương đại nương thật tình đối đãi với con dâu, thế mà con dâu lại trở mặt, sau khi học được tay nghề thì lập tức ra ở riêng, chẳng những để bà bà* và tiểu thúc** chưa thành niên ra ngoài sống một mình, còn cướp mặt tiền cửa tiệm, cướp đi kế sinh nhai của gia đình.

(*) mẹ chồng

(**) em chồng

Cửa tiệm cũ của Vương đại nương đã nổi tiếng từ lâu, hơn nữa còn mở bên cạnh trạm dịch, mỗi ngày đều có khách, hiển nhiên việc làm ăn rất tốt. Hiện giờ bà mở một cửa tiệm mới ở nơi hẻo lánh, dù có hương vị hay giá tiền giống nhau, đương nhiên khách sẽ chọn đến ăn chỗ quen, dần dà, con dâu bà hoàn toàn thay thế bà.

Hiện giờ thu nhập của Vương đại nương ít ỏi, nhi tử nhỏ tuổi của bà mấy năm trước bị té gãy xương đùi mà không có tiền chữa trị nên đã tàn tật, sinh hoạt thật sự rất khó khăn. Lúc Lâm Đạm đến đó nhìn thấy Vương đại nương đang gánh nước, nhi tử bà bước đi khập khiễng ra đón tiếp, định gánh đòn gánh nặng nề lên vai mình nhưng bị mẫu thân ngăn lại. Hai người ngươi tranh ta đoạt cãi nhau ồn ào, hốc mắt cả hai đều có chút phiếm hồng, trong mắt đều là thương tiếc và yêu quý lẫn nhau.

Thấy tình cảnh như vậy, trong lòng Lâm Đạm không khỏi khó chịu, không nói hai lời nhanh chân đi qua đó cướp đòn gánh, gánh thùng nước bước nhanh vào trong tiệm. Nam tử tuấn tú sửng sốt một chốc rồi mới bước nhanh chân lên xách thùng nước nặng đổ vào trong vại, sau đó giành đòn gánh, thấp giọng nói: “Nguồn nước ở đâu, ta đi lấy, ngươi nghỉ ngơi đi.”

“Ở ngay chỗ chân núi kia, đi thẳng theo đường mòn này.” Lâm Đạm ở đây ba tháng, mỗi ngày đều gánh mấy trăm gánh nước, tất nhiên là biết nguồn nước ở đâu.

Nam tử gật đầu, đi ngay không nói tiếng nào. Vương đại nương vô cùng ngạc nhiên, lúc này khó khăn lắm mới hoàn hồn, giọng điệu vui mừng: “Con là Tiểu Đạm? Đứa trẻ ngoan, ngần ấy năm con chạy đi đâu thế, ta tìm con khắp nơi mà không thấy!”