Nữ Phụ Không Trộn Lẫn

Chương 13: Trù nương (12)

Nghe thấy tiếng động, nam tử vội trấn an: “Các cô tìm chỗ trốn đi, ta ra ngoài xem thử. Tiếng vó ngựa khá đều nhịp, hẳn là binh lính được huấn luyện, nơi này cách đại doanh Thương Sơn không xa, đi đi về về chừng nửa canh giờ, nói vậy Triệu Lục và Thiết Thủ không tìm thấy chúng ta nên đi gọi cứu viện.”

Lâm Đạm gật đầu, nhìn theo bóng nam tử đi ra ngoài, vì phòng ngừa bất trắc liền cùng hai tiểu nha đầu tìm chỗ trốn. Lát sau, cổng sơn trại từ từ mở ra, nam tử đi vào cùng một vị lãnh tướng dáng người cao lớn, để râu quai nón, còn Triệu Lục và La Thiết Thủ đi ở phía sau.

“Chết tiệt, hơn nửa đêm bị các ngươi lôi đến núi rừng hoang vu cứu người, kết quả còn là một chuyến tay không! Binh ta đưa tới đều là thân binh, làm tim ta đau đớn như bị dao cắt, tuy hôm nay không có đánh nhau, nhưng chúng ta cũng đã chuẩn bị ác chiến, các ngươi nên nhớ phần ân tình này!” Tướng lĩnh râu ria tức giận phàn nàn.

“Tướng quân, mấy người này chúng ta cứu ra ở phòng chứa củi, không bị thương.” Một nhóm binh lính chạy tới bẩm báo tình huống, đám người Tiểu Trúc đi ở phía sau ngàn vạn lần cảm ơn ân huệ.

“Chưởng quỹ đâu? Không phải các ngươi nói còn có một Lâm chưởng quỹ dù thế nào cũng phải cứu ra à?” Tướng lĩnh râu ria nhìn ngó khắp nơi, vẻ mặt mất kiên nhẫn.

“Ta ở đây, đa tạ các vị tướng sĩ đã đến cứu viện, Lâm mỗ bái tạ!” Lâm Đạm đi ra từ góc tối, cúi gập người chào, Thược Dược và Đỗ Quyên cũng lo sợ chắp tay thi lễ.

Người đàn ông râu ria cẩn thận đánh giá Lâm Đạm, phát hiện chẳng qua là dáng người nàng thướt tha chứ không quá đẹp nên có chút mất hứng. Gã còn tưởng rằng vị Lâm chưởng quỹ Triệu Lục và La Thiết Thủ dặn đi dặn lại nói nhất định phải cứu người ra nguyên vẹn là một giai nhân khuynh quốc khuynh thành, hóa ra chỉ có thế này.

“Quên đi, đứng lên đi.” Gã râu ria không kiên nhẫn nữa, “Ban ngày các huynh đệ đã vất vả luyện tập, đêm khuya lại bôn ba đến đây, không biết ngày mai phải nằm gục bao nhiêu người. Sớm biết chỉ là mấy tên thổ phỉ nhỏ nhoi như vậy, bọn ta sẽ không tới!”

Triệu Lục và La Thiết Thủ có hơi ngượng. Nếu sớm biết đám thổ phỉ còn chưa làm được trò trống gì, bọn họ cũng không cần lo lắng không yên mà chạy xuống dưới chân núi đi tìm viện binh. Lão đại võ công cao cường, nhất định có thể tự bảo vệ mình, nhưng Lâm chưởng quỹ và hai tiểu nha đầu thì nguy hiểm. Trước giờ thổ phỉ không có nhân tính, bắt được nữ nhân là làm nhục, bắt được nam nhân thì cắt lưỡi bán tới mỏ than ở Tây Sơn, bọn họ nào dám dây dưa, vội tìm binh lính đánh lên.

“Thổ phỉ đâu, đều bị ngươi giải quyết?” Tướng lĩnh râu ria nhìn nam tử tuấn tú, không chút mảy may nghi ngờ thực lực của hắn.

“Đều bị Lâm chưởng quỹ xử lý.” Nam tử chỉ vào đại sảnh. Đoàn người vội vàng đi vào xem xét, sau đó kinh sợ.

“Chết tiệt.” Tướng lĩnh râu ria đi loanh quanh trong đám người vài vòng, lại chạy đi ngửi miệng vò rượu, sắc mặt càng ngày càng đen, “Đây là rượu gì vậy, cũng quá thơm con mẹ nó rồi?”

Tiểu Trúc kiêu ngạo đáp, “Đây là Thiên Nhật Tửu, do chưởng quỹ bọn ta ủ.”

“Thiên Nhật Tửu? Là Thiên Nhật Tửu Lưu Huyền Thạch uống?” Giọng tướng lĩnh râu ria cao vυ't, vẻ mặt khϊếp sợ, sau đó không ngại bẩn mà cầm lấy chén rượu của một tên thổ phỉ, uống chút rượu còn sót lại trong đó, liên tục chép miệng nếm vị, phát ra âm thanh chóp chép.

“Rượu ngon, quả thật là rượu ngon khó gặp, mùi đủ thơm, rượu đủ trong, đủ mạnh, vào họng êm dịu, đến bụng nóng rực, trong cay có ngọt, giữ vị lâu…… Đây là rượu ngon nhất lão tử từng uống, không hổ là Thiên Nhật Tửu trong truyền thuyết!” Tướng lĩnh râu ria một bên thở dài một bên lấy từng chén rượu uống, một hai giọt đọng lại cũng không buông tha.

Thân binh mà tướng lĩnh kia mang đưa đến đa số đều giống gã cùng thích rượu như mạng, ai ai cũng sôi nổi nhìn vào vò rượu, hy vọng có thể tìm được chút rượu thừa. Tiếc là đó giờ tính tình thổ phỉ tham lam, đồ tốt nào cũng bị bọn họ xâu xé không sót thứ gì, làm sao có dư được đây?

“Không có, mẹ nó, lại không có, uống ít một chút các ngươi sẽ chết hả?” Tướng lĩnh râu ria không tìm thấy rượu nên trút giận lên đám thổ phỉ say như chết, bỗng nhiên nhớ ra rượu là Lâm chưởng quỹ ủ, vội vàng quay đầu lại nhìn Lâm Đạm, hai mắt mở to như chuông đồng còn muốn sáng hơn cả đuốc.

Lâm Đạm tiếc nuối chắp tay, “Bẩm Tướng quân, này rượu rất khó ủ, ta tốn ba năm cũng chỉ ủ được một vò, không có dư.”

Nháy mắt đôi mắt sáng ngời của tướng lĩnh râu ria vụt tắt, tiện tay cầm vò rượu lên, cố gắng quơ vò, sau đó mừng rỡ nói: “Bên trong còn một lớp rượu mỏng, mau mau mau, mau lấy cho ta một cái bình rỗng lại đây!”

Nam tử tuấn tú bất đắc dĩ nhanh chóng lấy một cái bình đựng rượu rỗng cho gã. Tướng lĩnh râu ria vỗ vỗ vò rượu nhưng rượu vẫn chỉ có một chút, không đầy một bàn tay to, thật sự là ít ỏi đến đáng thương.

Tướng lĩnh râu ria hết nhìn cái bình nhỏ trong lòng bàn tay lại nhìn vò rượu vốn đầy ắp, sau đó nhìn sang đám thổ phỉ uống đến sung sướиɠ say như chết, nhất thời giận sôi máu, liên tục đá vào một tên thổ phỉ, chửi rủa trong miệng: “Con bà nó, dám cướp ở địa bàn của lão tử! Đợi các ngươi tỉnh, xem lão tử chỉnh chết các ngươi!”

Tên thổ phỉ bị gã đá đến hộc máu không ngừng nhưng vẫn không tỉnh lại, có thể thấy rượu mạnh cỡ nào.

Lâm Đạm đúng lúc chắp tay khuyên giải: “Đa tạ các vị quân gia đêm khuya tới cứu giúp, trong bếp còn một chút thức ăn, ta mang lên cho mọi người lót bụng nhé? Cả đường bôn ba nhất định rất mệt mỏi, vừa vặn các vị nghỉ ngơi dưỡng sức một chút.”

Triệu Lục và La Thiết Thủ nhìn bàn đồ ăn thừa trước mặt mà chảy nước miếng, nghe thấy Lâm Đạm nói vậy sáng mắt lên, nam tử cao lớn tuấn tú cũng lặng lẽ nuốt nước bọt. Tướng lĩnh râu ria chưa thử qua tay nghề của Lâm chưởng quỹ, phản ứng hết sức bình thường, binh lính gã mang đến làm sao mà không gật đầu cho được, sau đó lấy dây thừng trói đám thổ phỉ lại.

Lâm Đạm cười khẽ, đi vào bếp với hai tiểu nha đầu. Đám thổ phỉ chỉ lo uống rượu, chẳng ăn bao nhiêu thức ăn, hiện giờ vẫn còn ở trên bếp.

Lát sau, thức ăn đều được mang lên, một chậu to thịt bò hầm rượu, một chậu to canh xương bò viên, một đĩa gân kho, một đĩa thịt bò xào hành, còn có một thùng cơm tẻ, lượng thức ăn đủ cho hai ba chục người ăn. Thức ăn vẫn còn nóng, có khói trắng bốc lên, mùi thịt và mùi rượu hòa quyện thơm không thể tả được ở đại sảnh từ từ tỏa ra.

Ừng ực, tướng lĩnh râu ria nuốt một ngụm nước bọt.

Ừng ực, ừng ực…… Mấy binh tướng liên tiếp đứng lên, một bên nuốt nước bọt một bên che bụng, cảm thấy trong bụng mọc đầy sâu tham ăn, đang điên cuồng quấy nhiễu.

“Các vị quân gia đã vất vả đến cứu giúp ta, trên người Lâm mỗ không có gì đáng giá, chỉ có tay nghề khá ổn, hôm nay mượn bữa cơm này bày tỏ lòng biết ơn, mong các vị quân gia đừng ghét bỏ.” Lâm Đạm lại nói cảm ơn lần nữa, giọng điệu chân thành tha thiết. Tôi tớ của nàng đã dọn chén bát bừa bộn trên bàn lại gọn gàng, phục vụ từng người một.

Tướng lĩnh râu ria gân cổ lên, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó liên tục xua tay, “Không ghét, không ghét, tất nhiên rồi, tất nhiên rồi.” Vừa nói vừa cười nhưng vẫn có chút mất kiên nhẫn. Thân binh của gã cũng đã vây lại xung quanh, ngo ngoe rục rịch.

“Ăn đi.” Nam tử cao lớn tuấn tú nói, mọi người lập tức cầm lấy bát đũa.

“Thịt bò này hầm với Thiên Nhật Tửu?” Tướng lĩnh râu quai nón ăn một miếng thịt bò, đôi mắt chuông đồng mở to, sau đó tăng tốc tốc độ gắp thức ăn vào chén mình như gió cuốn mây tan. Mọi người cũng không kém cạnh, một hai ăn đến miệng bóng nhẫy, mặt ai cũng lộ vẻ thán phục.

Các món hầm được nấu bằng năm loại thịt bò, thịt nạc xen lẫn mỡ trắng như tuyết, chín mềm vào miệng là tan; thịt viên làm bằng não và cổ đầu, dùng gậy gỗ lớn đập liên tục cho nát rồi vo thành viên, sau khi nấu chín hương vị mịn màng, bên trong thịt viên có một lỗ trống tự nhiên, thấm đẫm nước hầm xương, cắn nhẹ cái nước bắn ra sền sệt tươi mát thơm ngon, mùi vị làm người ta phải đập bàn khen ngon; gân bò đầu tiên là chiên qua dầu, sau đó hấp mười lăm phút, cuối cùng cho vào nồi xào, nước sốt màu đỏ bao lấy từng miếng gân, khi cắn vào trong miệng đầu tiên là cảm thấy mềm mại, sau là giòn dai, vị tuyệt không thể tả.

Một bàn đồ ăn này, mùi cực kỳ thơm, cực kỳ mềm, cực kỳ nhiều và vô cùng thơm ngon, hương vị do Lâm chưởng quỹ làm quá tuyệt! Mọi người tranh nhau ăn cũng chỉ ăn được lửng dạ, trách cứ đêm khuya xuất binh hoàn toàn biến mất, chỉ có điều là chưa đã thèm. Chuyến đi hôm nay quá đáng giá, thật sự quá đáng giá!

Lâm Đạm biết bọn họ không ăn no, nên mang xương bò chặt khúc hầm hai canh giờ, nấu một nồi canh tủy bò. Hầm nhừ tủy bò trong xương ống, dùng miệng hút nhẹ một cái là tủy xương vào miệng ngay, mùi vị tươi ngon vô cùng, chẳng những gột rửa nụ vị giác trên lưỡi mà ngay cả lỗ chân lông cũng được gột rửa.

Tướng lĩnh râu ria cầm một cây xương bò bằng cả hai tay, vui vẻ mυ'ŧ, hết sức ân cần nói: “Lâm chưởng quỹ, sao tay nghề của ngươi tốt thế? Nghe bọn Triệu Lục nói ngươi muốn vào Kinh thành mở tiệm đúng không? Nếu mở tiệm ngươi nhất định phải nói cho ta một tiếng, ta gọi các huynh đệ của ta đến ủng hộ cho ngươi.”

Lâm Đạm múc cho nam tử tuấn tú một muỗng canh, lại gắp thêm một cây xương bò, khiêm tốn nói, “Tay nghề của ta có gì đáng khen đâu, Tướng quân quá khen. Ngày sau nếu các ngài tới Kinh thành, hãy đến chỗ ta…”

Không đợi Lâm Đạm nói hết, nam tử trầm giọng nói: “Ủng hộ thì ủng hộ, tiền cơm vẫn là phải trả, Lâm chưởng quỹ mở tiệm cũng không dễ dàng.” Dứt lời lạnh lùng liếc tướng lĩnh râu ria một cái. Tướng lĩnh râu quai nón bất giác rùng mình, vội nói chắc chắn sẽ trả tiền, một phân cũng không thiếu.

Lâm Đạm nhìn hai người mắt đi mày lại, trong lòng biết thân phận nam tử này nhất định là không đơn giản, nhưng cũng không hỏi nhiều. Đi lại bên ngoài kỵ nhất là nói nhiều, nhìn nhiều, làm nhiều, dễ gặp phải phiền phức, dù sao thì vào Kinh rồi bọn họ sẽ không gặp lại nữa, thật sự không cần tra cứu chi.

Chờ mọi người cơm nước xong xuôi, Lâm Đạm dẫn bọn họ đi tìm xe ngựa của mình, thuận tiện thu tang vật của thổ phỉ. Nam tử tuấn tú không biết rốt cuộc nàng dùng cách gì mà biết được chỗ cất giấu tang vật, nhưng cũng có thêm một chút hiểu biết về sự thông minh của nàng.

Lúc tướng lĩnh râu râu quai nón giúp Lâm Đạm sắp xếp lại hàng hóa cẩn thận kiểm tra qua một lần, chắc chắn rằng nàng thật sự không còn rượu dư mới nuối tiếc quay về doanh trại. Đêm đó tướng lĩnh râu ria mang bình rượu Thiên Nhật Tửu vào Kinh thành, đi tìm cấp trên mình là Uy Viễn Hầu. Nếu nói về việc thích rượu như mạng, tướng lĩnh râu quai nón không bì kịp vị Hầu gia này, đối phương và Vĩnh Định Hầu một người trấn thủ Đông Nam, một người trấn thủ Tây Bắc, đều là nhân vật quyền lực số một Đại Sở, được một câu của Hầu gia này, là có thể một bước lên trời ngay trong tầm tay.