Lâm Đạm đỡ Tề thị đi đến cửa ngồi xuống, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Nghiêm Lãng Tình, ánh mắt sắc bén: “Nghiêm cô nương, ta đã đưa cho ngươi thực đơn, ngươi có từng lật xem chưa?”
“Đương nhiên đã xem.” Nghiêm Lãng Tình đứng ở lối đi dẫn lên cầu thang tầng hai, từ trên cao nhìn xuống đối phương, thái độ có chút khó hiểu, còn có chút kiêu căng.
“Như vậy hẳn là cô có thể phát hiện, thực đơn Nghiêm gia có 60 trang, những trang giấy đó đều đã cũ xưa ố vàng, chữ viết cũng mờ nhạt, nhưng 388 trang phía sau đều là giấy trắng như mới, nét mực rõ ràng, tại sao lại thế?”
Nghiêm Lãng Tình thầm nghĩ không xong rồi, nhưng cũng không thể ngăn được miệng Lâm Đạm. Lâm Đạm tiến lên một bước, cao giọng nói: “Đó là bởi vì tất cả 388 trang sau đều là công thức phụ thân ta nghiên cứu sáng tạo ra, để bù đắp sự thiếu hụt thực đơn Nghiêm gia. Phụ thân ta hành nghề mấy chục năm, sáng tạo mấy trăm công thức, mấy chục loại kỹ xảo, đều ghi vào trong thực đơn Nghiêm gia, hiện giờ những món ăn được ưa chuộng nhất tại tửu lầu đều là công thức của phụ thân ta. Tiểu Hầu gia, món gân hươu nướng là do chính tay lão Hầu gia cùng phụ thân ta nghiên cứu sáng tạo ra, tổng cộng tốn thời gian hết mấy tháng, hươu rừng gϊếŧ mấy chục con, ngài còn nhớ không?”
Tiểu Hầu gia ngữ khí thận trọng xác nhận, “Đúng là như vậy.”
Bởi vì hôm nay tửu lầu thay bảng hiệu, là sự kiện vui mừng, Lâm lão nhị đã mời rất nhiều bằng hữu cũ đến ủng hộ, trong đó có một người có quan hệ rất tốt với Lâm Bảo Điền, không nhịn được la lớn: “Còn có món vây cá nấu vàng, là do ta cùng phụ thân ngươi nghiên cứu làm ra, mất hơn nửa năm, dùng hết mấy xe ngựa vây cá, mới có thể đưa vào thực đơn món ăn cung đình như bây giờ. Nhân phẩm phụ thân ngươi tạm thời không nhắc tới, nhưng tài nghệ nấu ăn của cha ngươi tuyệt đối không phải trộm được, đó là công phu thật sự được luyện ra từ khói lửa mịt mù!”
Lâm Đạm cung kính hướng tới người nọ cúi đầu một cái, cảm kích nói, “Đa tạ Lưu thúc bênh vực lẽ phải. Nhân phẩm phụ thân ta rốt cuộc thế nào, bằng những hành động của ông ấy những năm gần đây, trong lòng mọi người hẳn là phải hiểu rõ mới đúng.” Nói xong nhìn về phía Nghiêm Lãng Tình: “Phụ thân ngươi là nhi tử của sư công, mấy tháng sư công triền miên nằm trên giường bệnh, trong lúc đó đã gửi tin cho phụ thân ngươi rất nhiều lần, vậy mà ông ta cũng không gấp gáp trở về tiễn đưa, nguyên nhân chuyện này ta cũng không muốn truy đuổi, ta chỉ muốn nói… phụ thân ta giúp sư công an bài hậu sự mọi thứ đều thoả đáng, còn thay thế nhi tử ruột chôn cất, lập bia mộ, điểm này các người cũng không thể phủ nhận, đúng không?”
Nghiêm Lãng Tình theo bản năng nhìn về phía Nghiêm phụ, Nghiêm phụ đang muốn mở miệng phản bác, Lâm Đạm lại nói: “Năm đó người tham gia tang lễ không ít, nếu muốn tìm vài người làm chứng cũng rất dễ.”
Nghiêm phụ lập tức không dám nói tiếp nữa. Tang lễ kia quả thực là làm rất long trọng, bây giờ vẫn còn không ít người nhớ rõ.
Lâm Đạm liếc nhìn ông ta một cái, chậm rãi nói: “Phụ thân ta hầu hạ sư công suốt quãng đời còn lại, lại vì sư công xử lý hậu sự, việc làm cũng không kém nhi tử ruột là bao, tại sao lại trở thành hạng người khi sư diệt tổ? Năm đó ông cùng phụ thân ta đi theo sư công học làm bếp, nhưng đến nay thanh danh vẫn không nổi lên được, phụ thân ta lại vào Nam ra Bắc rồi đến Kinh thành, lập nên nền tảng ẩm thực của Nghiêm gia. Rốt cuộc là phụ thân ta trộm kim đao cùng thực đơn, mang tiếng khi sư diệt tổ; hay là sư công trách ông không tốt, chưa từng truyền thụ công phu bí kíp, nội tình trong đó ai biết được? Chính là ông làm nhi tử không cho phụ thân ruột được yên lòng, loanh quanh lòng vòng trong chuyện này ai có thể nói được rõ ràng? Còn không phải chỉ là do từ miệng ông nói hay sao?”
Trên thái dương Nghiêm phụ toát ra mồ hôi lạnh, tay nắm chặt rồi lại vội vàng buông ra, dáng vẻ có chút chột dạ chật vật. Bất kể bây giờ ông ta có nói gì, không lo được hậu sự cho phụ thân là đại bất hiếu, người đời chỉ dùng nước miếng mắng thôi cũng đủ cho ông ta chết đuối rồi.
Lâm Đạm quay đầu nhìn Nghiêm Lãng Tình, tiếp tục nói: “Ngươi muốn cùng ta thi thố nấu ăn, ai mạnh hơn thì có thể lấy được thực đơn cùng Kim đao, ta cảm thấy hợp lý cho nên đồng ý. Cuối cùng ngươi thắng, ta cũng đã mang thực đơn cùng kim đao trả lại, như vậy có phải cũng chính là một cách nói, chỉ có người mạnh nhất mới có tư cách kế thừa danh hiệu ‘Kim đao ngự trù truyền nhân’? Như vậy, năm đó có phải là phụ thân ta cũng nên cùng phụ thân ngươi so tài?”
Nghiêm phụ giống như bị chọc đến chỗ đau, lập tức gào lên: “So tài cái gì? Ta là nhi tử của phụ thân ta, đồ của ông ấy đương nhiên là phải truyền lại cho ta, có chỗ nào cho phụ thân ngươi?”
Bên cạnh rốt cuộc có người nhìn không được nữa, bác bỏ nói: “Nghệ thuật nấu nướng không nói cái khác, có công phu hay không thử trên bếp một lần là biết, làm sao có thể giả bộ? Danh hiệu ‘ngự trù truyền nhân’ này không phải muốn cho ai là cho, ai nhận đều phải có năng lực! Làm đầu bếp coi trọng nhất chính là thanh danh và bí kíp, là ai cũng không thể phá vỡ hai điều này, thì ngay cả là nhi tử cũng không được!”
Lời này vừa ra, rất nhiều người đều gật đầu phụ hoạ theo. Trong kinh chỉ cần là đầu bếp có chút tiếng tăm, ai mà không thu nhận bảy tám đồ đệ? Nhưng có người có thể kế thừa lại trong ngàn vạn chỉ chọn được một người. Vì sao? Bởi vì tay nghề chân chính chỉ có thể truyền lại cho nhân tài có thiên phú chân chính, mới có thể phát dương quang đại.
Có một số việc không nói rõ ra thì còn đỡ, một khi nói toạc, những điểm đáng ngờ liên tiếp hiện ra. Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn phụ tử Nghiêm gia đều nổi lên biến hoá.
Lâm Đạm không nhanh không chậm nói: “Đúng vậy, ông là nhi tử của sư công, lời ông nói đều chiếm lý lẽ, phụ thân ta đã chết, tất nhiên là hết đường chối cãi. Hiện giờ, ta dựa theo cách thức của Nghiêm Lãng Tình, muốn khiêu chiến với ông, ta thay phụ thân ta, hoàn thành cuộc thi năm đó, ông và ta mượn phòng bếp của tửu lầu này mỗi người làm ba món ăn, mời những người đang ngồi đây làm chứng, ai thắng sẽ là chủ nhân của kim đao cùng thực đơn, như vậy có công bằng không?”
Nghiêm phụ sợ tới mức môi bắt đầu run lên. Bởi vì ông ta không muốn học nấu ăn khổ cực, mới năn nỉ mẫu thân đưa đến nhà ngoại đọc sách, biết nấu ăn chỗ nào? Ngược lại là Nghiêm Lãng Tình kế thừa thiên phú của Nghiêm Bác. Nếu không như vậy, ông ta cũng không xui khiến nữ nhi mình đi tìm Lâm Đạm so tài.
Nhưng đánh chết ông ta cũng không nghĩ tới Lâm Đạm sẽ gian xảo như thế, cùng đường tới mức lấy mình ra khiêu chiến, phải làm sao bây giờ? Trước mặt bao người, ông ta nhận hay không nhận? Không nhận thì giống như ông ta đang hoảng sợ chột dạ, nhận rồi lại không thắng được, đến lúc đó lại càng mất mặt!
Nghiêm Lãng Tình chỉ lớn hơn Lâm Đạm một hai tuổi, có chút lòng dạ, nhưng không sâu sắc, lập tức đứng ra nói: “Lâm Đạm, muốn so thì ta so với ngươi, ngươi tìm phụ thân ta làm gì!”
“Ta cùng với ngươi đã so rồi, hiện giờ trận này là ta thay phụ thân ta hoàn thành cuộc thi năm đó. Ta là do phụ thân ta cầm tay chỉ dạy, chỉ truyền được năm sáu phần, thua ta nhận, còn nếu thắng, mời các ngươi rút lại những lời nói bôi nhọ phụ thân ta. Thế nào, đấu hay không đấu?”
Nghiêm phụ đến cái muỗng còn không biết khuấy, lấy cái gì mà thi đấu, mồ hôi lạnh trên trán ròng ròng chảy xuống.
Mọi người thấy dáng vẻ này của ông ta, tự nhiên cũng đoán được tài nghệ nấu nướng của ông ta cũng không giỏi, vì thế lại bắt đầu thảo luận: “Chỉ là một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi cũng không thắng được, còn không biết xấu hổ mà lấy mình đi so với Lâm Bảo Điền, nếu ta là Nghiêm trù sư, ta cũng sẽ chọn Lâm Bảo Điền làm truyền nhân, mà không phải là đứa nhi tử không nên thân này.” Ban đầu, hướng dư luận còn vô cùng bất lợi đối với Lâm Bảo Điền, bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, còn có liên tiếp mấy người hiểu chuyện giục Nghiêm phụ mau nhận lời, muốn xem ông ta bị xấu mặt.
Lâm Đạm tuy rằng đã thua dưới tay Nghiêm Lãng Tình, nhưng lúc này là nàng thay phụ thân đã chết đứng ra khiêu chiến, mục đích cũng là giữ gìn danh dự của phụ thân nàng, ai cũng không thể đổ lỗi cho nàng, còn âm thầm tán thưởng một câu, “Người này thật có hiếu, sinh con thì nên sinh một đứa như thế...v.v..”
Vị giám khảo râu bạc lần trước nhìn Lâm Đạm liên tục gật đầu, tỏ ý rất tán thưởng.
Nghiêm phụ cả người đều luống cuống, một bên lau mồ hôi một bên rụt về phía sau.
Nghiêm Lãng Tình quay đầu nhìn về phía tiểu Hầu gia, vẻ mặt vô cùng đáng thương, dường như là có ý xin đối phương giúp đỡ. Tiểu Hầu gia là chủ tử của Lâm Đạm, chỉ cần hắn lên tiếng, Lâm Đạm nhất định sẽ không làm khó phụ thân nàng ta. Nhưng tiểu Hầu gia từ trước đến nay đối với nàng ta chuyện gì cũng đáp ứng thì lần này lại nghiêm mặt, không nói lời nào.
Lâm Đạm liếc tiểu Hầu gia một cái, bất đắc dĩ nói: “Thôi đi, xem như sư công ở trên trời linh thiêng, ta sẽ không dây dưa với các người nữa, ta chỉ có một điều cần làm sáng tỏ: Phụ thân ta tuyệt đối phải phải hạng người vong ân phụ nghĩa, khi sư diệt tổ, tất cả những gì ông có bây giờ đều là bản lĩnh tự mình đạt được. Năm đó ngự trù xuất cung không có mấy trăm cũng được mấy chục, nhưng chân chính làm nên tên tuổi bên ngoài cung được mấy người? Ta đếm đầu ngón tay, không quá năm người. Nếu không có phụ thân ta, ai biết đến ‘Kim đao ngự trù’? Ai biết đến thực đơn Nghiêm gia? Ban đầu thực đơn Nghiêm gia chỉ có 60 trang, được phụ thân ta bổ sung gần bốn trăm trang, trong đó tập hợp biết bao tâm huyết?”
Lâm Đạm nhìn thẳng về phía Nghiêm Lãng Tình: “Kim đao ta đã trả cho ngươi, thực đơn phụ thân ta nghiên cứu được cũng cho ngươi, coi như báo đáp ân tình sư công dạy dỗ phụ thân ta nhiều năm, mong rằng các người không còn hùng hổ ức hϊếp chúng ta nữa. Các món ăn trên thực đơn, ta có thể không làm, nhưng xin đừng phủ nhận tài nghệ và nhân phẩm của phụ thân ta, càng không cần phủ nhận những việc ông đã làm vì Nghiêm gia. Không có ông, hiện giờ cũng không có nhiều người ca tụng món ăn Nghiêm gia, ông không làm sư công thất vọng, cũng không làm Nghiêm gia thất vọng, xuống hoàng tuyền cũng không có gì phải sợ.” Nói xong nàng bước đến đỡ Tề thị đang lệ rơi đầy mặt, chậm rãi rời đi.
Bóng dáng hai người vừa biến mất, tiếng thảo luận trong tiệm lại bắt đầu, có người nói danh tiếng món ăn của Nghiêm gia có được ngày hôm nay, là do Lâm Bảo Điền có công, ông nói mình là truyền nhân của Nghiêm gia, đây là báo đáp công ơn, có chỗ nào là vong ân phụ nghĩa? Lại có người nói phụ tử Nghiêm gia thật không nói đạo nghĩa, không có Lâm Bảo Điền, có thể có danh tiếng Nghiêm gia hôm nay sao? Lâm Bảo Điền một lần nữa viết lại thực đơn Nghiêm gia, đó là một gia tài lớn biết bao? Người còn lại thì giỏi rồi, tất cả đều chiếm đi không nói, còn không cho con gái ruột của người ra nấu những món đó, đây là bức người đến đường cùng, quả thật là không có lương tâm!
Lúc trước có nhiều người đồng tình với phụ tử Nghiêm Lãng Tình, hiện giờ nhìn lại mới phát hiện, hai người này một người bịa đặt nói dối huỷ danh dự người ta, còn một người khắc nghiệt tàn nhẫn, triệt luôn đường lui của người ta, thật là hành vi tiểu nhân. Trái lại là phụ tử Lâm Đạm, quả nhiên là người tốt độ lượng!
“Không ăn nữa. Không có Lâm đầu bếp, đồ ăn ở tửu lầu này còn có gì đáng ăn đâu.” Lập tức sau đó có rất nhiều thực khách phất tay áo bỏ đi, đại sảnh đang náo nhiệt đột nhiên vắng tanh.
Lâm Đạm đỡ Tề thị lên xe ngựa vừa thuê được, muốn đi đến vùng ngoại ô tìm nhà trọ để ở tạm, 120 lượng bạc mới nghe thì có vẻ rất lớn, nhưng tiêu hết rất nhanh, ở trong tình huống không có thu nhập thì cần phải thật tiết kiệm mới có thể đảm bảo cuộc sống sau này.
“Đạm nhi, vừa rồi sao con không thi đấu với Nghiêm Nghiệp đến cùng? Năm đó ông ta đến cả nồi chảo đều không nắm được, sao có thể là đối thủ của con.” Tề thị nghi hoặc nói.
“Nương, người không phát hiện tiểu Hầu gia rất bảo vệ Nghiêm Lãng Tình sao? Có tiểu Hầu gia ở đó, chúng ta vẫn không nên trêu chọc Nghiêm gia đến cùng.” Lâm Đạm kéo chăn mỏng đỡ Tề thị nằm xuống nghỉ một lát. Nhưng chỉ có nàng mới biết được, không muốn trêu chọc Nghiêm Lãng Tình của tiểu Hầu gia chỉ là một lý do, còn một nguyên nhân khác, nàng chỉ có ký ức của Lâm Đạm, chứ chưa nắm giữ tài nghệ của nàng ấy, lời nói vừa rồi chỉ là đe dọa Nghiêm phụ, đâu thể thật sự so tài cùng ông ta. Nếu đấu, nàng cũng sẽ xấu mặt, không đấu, mọi người trong lòng lại tự suy diễn một chút, suy nghĩ về Nghiêm phụ lại càng khó coi. Đây mới là kết quả nàng muốn.
“Con nói là tiểu Hầu gia đối với Nghiêm Lãng Tình…” Tề thị nhớ tới Nghiêm Lãng Tình kia có khuôn mặt đẹp như hoa đào, lại nghĩ tới tiểu Hầu gia muôn vàn che chở nàng ta, liền thở dài một tiếng. Các nàng cô nhi quả phụ không nơi nương tựa, nào dám đối nghịch với người tiểu Hầu gia coi trọng, chuyện ngậm bồ hòn này không muốn chịu cũng phải chịu.
Không nghĩ tới khi các nàng đi rồi, tiểu Hầu gia cũng không nói lời nào rời đi, để lại Nghiêm Lãng Tình không biết xử lý tình huống đột nhiên chuyển hướng này như thế nào chỉ có thể đứng yên tại chỗ.