Nữ Phụ Không Trộn Lẫn

Chương 5: Trù nương (4)

Lâm Đạm vừa mới sắp xếp cho Tề thị xong, bên ngoài khách điếm đột nhiên có một đám người kéo đến, la hét ầm ĩ muốn tìm nàng. Chưởng quỹ* sợ những người này làm loạn sẽ phá hư cửa tiệm mình, sống chết ngăn không cho vào. Vào trong không được, những người này liền ở ngoài cửa gào khóc, khiến người qua đường sôi nổi dừng lại vây xem.

*chưởng quỹ: chủ quán, chủ cửa hàng.

Lâm Đạm mở cửa sổ ra xem, phát hiện người dẫn dầu là một bà lão, trên người mặc một bộ quần áo bạc phếch, trên đầu không có cả một cái trâm cài, bộ dáng vô cùng nghèo túng.

Nghiêm Thủ Nghiệp một bên đỡ bà ta, từng tiếng từng tiếng gọi “nương, cực kỳ thương tâm.

Xem ra đây chính là thê tử của Nghiêm Bác, sư nương của Lâm Bảo Điền, theo lý mà nói Lâm Đạm cũng phải gọi bà ta một tiếng sư nãi. Nhưng tôn xưng này thật sự Lâm Đạm không kêu nổi, chỉ vì hành động hiện giờ của bà ta, cũng đủ đem chuyện Lâm Đạm vất vả tẩy trắng thanh danh Lâm Bảo Điền lúc nãy rớt xuống vực sâu.

Chỉ thấy bà ta đấm ngực gào khóc, nói: “Lâm Bảo Điền đáng chết, ngươi khi dễ cô nhi quả phụ chúng ta còn chưa tính, đến cả con gái ngươi cũng muốn khi dễ chúng ta! Nữ nhi ngươi nói ngươi thay bà già này chăm sóc lão nhân gia lúc cuối đời, là hiếu thuận, ta khinh! Lúc nói lời này các người có thấy hổ thẹn không? Mấy tháng lão nhân gia nằm trên giường bệnh, Lâm Bảo Điền đừng nói là hầu hạ, đến cả chén nước cũng không bưng, tất cả đều là ta trong ngoài chuẩn bị. Ta bảo Lâm Bảo Điền đi báo tin cho Nghiêm Thủ Nghiệp, hắn là sợ con trai ta trở về tranh gia sản, ngoài mặt thì đồng ý, ra ngoài thì đem tin huỷ đi, làm hại con trai ta không kịp trở về nhìn mặt cha lần cuối, các người nói tâm địa hắn có độc ác hay không? Thân là con trai vốn nên kế thừa gia nghiệp, hắn có tư cách gì ngăn cản? Lão nhân đã chết, không có con trai ở đó, hắn liền lấy chuyện này uy hϊếp ta, bắt ta đem hết tiền trong nhà cho hắn, nếu không sẽ không hạ táng lão nhân gia. Ta không có nơi nương tựa còn có cách nào? Quan tài của lão gia còn ở trong nhà, ta không thể để ông ấy không có chỗ an thân, hu...hu...hu…”

Bộ dáng lão bà thương tâm muốn chết khiến người qua đường rơi nước mắt. Nếu còn để yên như vậy, thanh danh Lâm Bảo Điền mới vừa được Lâm Đạm tẩy trắng lại bị bôi đen.

Tề thị thật vất vả mới nhắm mắt lại bừng tỉnh dậy, căm hận nói: “Bà ta nói bậy! Tất cả lời bà ta nói đều là nói hươu nói vượn! Sư công con ngã bệnh, phụ thân con lập tức cho người truyền tin cho Nghiêm Nghiệp, nhưng sư nương sống chết ngăn cản không cho, nói là Nghiêm Nghiệp sắp có kỳ thi, không thể phân tâm. Bà ta đâu biết bệnh tình của sư công con lại phát triển nhanh chóng như vậy, chưa đến nửa tháng đã mơ mơ hồ hồ, tiêu tiểu cũng không thể tự làm, lúc này mới muốn báo tin cho Nghiêm Thủ Nghiệp, người ta đã ra khỏi nhà đi học, biết đi nơi nào mà tìm. Phụ thân con vì sư công phải dọn phân lau nướ© ŧıểυ, hầu hạ từng chén thuốc, xong rồi còn phải chăm sóc gia đình, tất cả mọi việc trong ngoài đều một tay phụ thân con làm, sư nương con ngại bẩn ngại mệt tránh thật xa. Lúc sư công chết, bà ta nói tất cả tiền bạc đều đã giao cho nhi tử đi học xa, không còn dư để phụ thân con lo tang sự, khóc lóc cầu xin phụ thân con nghĩ cách, cuối cùng phụ thân con lấy tiền tích góp được còn mượn thêm 50 lượng bên ngoài, lúc này sư công mới bình yên chôn cất. Vì trả nợ, phụ thân con không được nghỉ ngơi chút nào, vừa xong tang sự đã phải ra ngoài kiếm tiền, vòng đi vòng lại đi tới kinh thành, mấy năm nay vẫn luôn gửi tiền về không hề gián đoạn, chỉ tiếc là không có giữ lại bằng chứng, chúng ta có một trăm cái miệng cũng không cách nào nói rõ!”

Tề thị mở túi lấy ra hai cái bài vị, khóc lóc kể lể nói: “Phụ thân con là người tốt, nhưng người tốt sao lại không được báo đáp chứ!”

Tề thị cũng muốn chạy ra ngoài kia tranh cãi với lão bà một phen, nhưng đối phương dù sao cũng là sư nương của Lâm Bảo Điền, lại nuôi Lâm Bảo Điền từ nhỏ tới lớn, bối phận cùng ân tình đều là từ nơi đó, nếu bà càng cãi thì càng có vẻ bản thân không tôn trọng trưởng bối, chanh chua, kém cỏi. Đạo lý trên đời đều là như thế… làm trưởng bối thì muốn đánh muốn chửi đều tùy ý, là vãn bối lại không thể có nửa phần ngỗ nghịch, một chữ “hiếu” rơi xuống là có thể bức chết một người đang sống sờ sờ. Hơn nữa, miệng mồm bà ta cũng không lanh lợi, nói không chừng còn bị người ta nói đến đuối lý, cuối cùng càng khiến phu quân đã chết mang tiếng oan.

So với đám người ngoài kia, Lâm Đạm đương nhiên tin tưởng Tề thị. Huống chi trong trí nhớ của nàng, Lâm Bảo Điền thật sự là người tốt, chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm. Lâm Đạm đã gánh vác thân phận của nữ nhi hắn, tất nhiên phải nghĩ biện pháp giữ gìn danh dự của ông. Nhưng tranh luận cãi cọ là hạ sách, bất kể miệng nàng nói cái gì, thì chỉ một cái bối phận là đồ tôn thôi cũng đã thua một nửa. Cãi nhau với trưởng bối dù có thắng cũng không phải chuyện gì vẻ vang.

“Nương, người dọn dẹp tay nải một chút, chúng ta rời khỏi Kinh thành.” Lâm Đạm hạ quyết tâm, nói: “Người đưa bài vị cho con, con đem đưa bọn họ.”

Tề thị không chút nghĩ ngợi liền đem đồ vật đưa tới. Trong lúc không hề hay biết, nữ nhi đã sớm trở thành tâm phúc của bà.

Lâm Đạm dùng lụa trắng gói bài vị kĩ lưỡng, thật cẩn thận giấu ở trong ngực, đi xuống lầu.

“Tới rồi, tới rồi! Mẹ con Lâm gia tới rồi!” Có người nhận ra Lâm Đạm và Tề thị, vội vàng hô to. Vốn là người qua đường đối với chuyện này cực kỳ hứng thú, giờ phút này xúm lại muốn xem đến cùng.

“Tốt lắm, các ngươi rốt cuộc cũng chịu ra!” Bà ta lau sạch nước mắt xông lên trước, chuẩn bị túm hai người để nói lý, muốn hủy hoại thanh danh các nàng. Bà ta là sư nương của Lâm Bảo Điền, là sư nãi của Lâm Đạm, cho nên bất luận bà ta nói cái gì đều có lý, không sợ mẫu tử nhà này trở mình lật ngược.

Lâm Đạm giơ lên bài vị, nắm lấy bàn tay đang nắm cổ áo của mình, mở ra rồi thuận thế nhét bài vị vào tay bà ta, sau đó quỳ xuống dập đầu ba cái, từ từ nói: “Sư nãi, ta cùng mẹ ta sẽ rời khỏi Kinh thành, mong người bảo trọng. Đây là bài vị của sư công, mời người nhận lại, ta cùng mẫu thân không có tư cách tiếp tục thờ cúng sư công được nữa.”

Chu thị hận người một nhà Lâm Bảo Điền, sao còn có thể cẩn thận nghe nàng nói chuyện, không chút nghĩ ngợi đem đồ vật trong tay nện mạnh xuống đất.

Tề thị hoảng sợ hô lên một tiếng vội vàng nhặt lên, nhưng vẫn chậm một bước. Bài vị rơi xuống đất văng ra, mảnh lụa bọc bị mở ra, lộ ra mặt chữ được điêu khắc phía trên. Mọi người rướn cổ lên nhìn xem, phát hiện quả nhiên là bài vị Nghiêm Bác, cái bệ đã bị khói hun đen hơn phân nửa, nhưng lại không có vẻ dơ bẩn, ngược lại có một tầng sáng bóng, có thể thấy được ngày thường có người thờ cúng thắp hương, còn có người dùng vải bố chà lau tinh tế.

Nhưng bài vị được giữ gìn tốt như thế, bây giờ lại bị Chu thị quăng đến nứt ra một đường, thật sự là tạo nghiệt rồi!

Bên cạnh lập tức có người mắng: “Bài vị tổ tiên cũng vứt, không sợ trời sai thiên lôi đánh xuống sao?”

Bà ta nhìn thấy bài vị cả người cứng đờ, Nghiêm Nghiệp cũng có chút phản ứng không kịp.

Tề thị lại đi trước một bước nâng bài vị lên không ngừng dùng khăn lau sạch, bàn tay sờ đến khe nứt kia không ngừng run rẩy, có thể thấy được trong lòng có bao nhiêu chấn động.

Vẻ mặt Lâm Đạm vốn không có biểu tình gì cuối cùng cũng rơi nước mắt, nàng cùng nhẹ nhàng nhận lại bài vị, lại dùng tay áo cẩn thận lau chùi, sau đó cung kính đặt ở bậc thang, kéo lấy mẫu thân dập đầu ba cái, ngay sau đó tập tễnh rời đi.

Trán hai người đều chảy máu, ở trên bậc thang lưu lại hai vết màu đỏ tươi, nhìn thấy ghê người. Các nàng không nói câu nào, nhưng lại thắng bà ta thiên ngôn vạn ngữ kia. Người qua đường lúc trước lòng đầy căm phẫn bây giờ tất cả đều trầm mặc, không còn muốn giúp đỡ bà ta bắt mẫu tử Lâm Đạm lại dạy dỗ nữa. Trắng đen tốt xấu, ai trung ai gian, chỉ một khối bài vị này cũng đủ thấy được rõ ràng.

“Lão, lão gia!” Bà ta lúc này mới chậm rãi hồi phục tinh thần, chân mềm nhũn ngồi bệt dưới đất. Nghiêm Thủ Nghiệp đỡ bà ta, quỳ không được đứng cũng không được, khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ không tốt lắm.

Không ai phát hiện lão quản gia Vĩnh Định hầu phủ đang đứng trong đám người vây xem, mà tiểu Hầu gia đang ngồi ở quán trà đối diện, đem trò khôi hài này xem không sót chỗ nào. Nhìn theo hướng mẫu tử Lâm Đạm đang đi xa dần, hắn thở dài một tiếng, cuối cùng lấy ra ngân phiếu mất trăm lượng giao cho người hầu, kêu hắn ta đuổi theo.

Lâm Đạm đương nhiên từ chối sự giúp đỡ của tiểu Hầu gia. Trực giác nói cho nàng biết, chỉ có cách xa Nghiêm Lãng Tình và tiểu Hầu gia, mời có thể yên ổn sống qua ngày.

Nhìn thấy người hầu mang ngân phiếu còn y nguyên chưa động vào về tới, tiểu Hầu gia trong lúc nhất thời tâm tình phức tạp. Hắn luôn nghĩ rằng mình rất hiểu Lâm Đạm, nhưng cho tới bây giờ mới phát hiện, nàng lại quật cường như vậy, cũng mạnh mẽ như vậy, biết rõ con đường phía trước đầy chông gai cũng muốn để chân trần mà đi.

Lúc tiểu Hầu gia uể oải không vui về đến nhà, lão quản gia đang một năm một mười báo cáo tình huống với lão Hầu gia: “Lúc lão nô đến chỗ Chu thị náo loạn, thấy rất nhiều người vây xem, hắt nước bẩn lên đầu Lâm đầu bếp hết chậu này đến chậu khác, Lâm Đạm và Tề thị sợ tới mức không dám ra mặt. Thấy bọn họ càng nói càng quá đáng, lão nô định tiến đến ngăn cản, nhưng lúc đó Lâm Đạm và Tề thị bị buộc vào thế bất đắc dĩ phải ra ngoài, không giải thích một lời nào, đem bài vị của Nghiêm trù sư trả cho bọn họ, lại dập đầu với Chu thị và bài vị ba cái rồi rời đi. Chu thị biết rõ đó là bài vị của Nghiêm ngự trù còn hung hăng đập xuống đất, khiến bài vị nứt ra một đường lớn…”

Thật ra Chu thị vốn không biết đó là bài vị của Nghiêm Bác. Lúc ấy bà ta chỉ lo mắng chửi, lại thêm Lâm Đạm cố ý nói chậm, tiếng nói không lớn, bà ta phân biệt rõ ràng mới là lạ. Chỉ tiếc, người khác lại chú ý đến lý do Lâm Đạm đưa ra, cho nên đều biết đồ vật được gói trong khăn lụa kia chính là bài vị Nghiêm Bác, đương nhiên cho rằng Chu thị cũng biết.

Nghe đến đó, lão Hầu gia thở dài nói: “Bài vị của vong phu* cũng đập, có thể thấy được những lời Chu thị nói trước đó đều là nói xằng bậy! Thật sự, bà ta đối với Nghiêm ngự trù một chút tình ý cũng không có, làm sao có thể dốc lòng chăm sóc lúc ông ấy bị bệnh nặng được, càng đừng nói tới đứa con bất hiếu kia. Nếu không có Bảo Điền, làm sao có Nghiêm gia hôm nay. Nói đi nói lại cũng là vấn đề tiền bạc mà thôi, những người này thấy tiền sáng mắt, mất đi lương tâm.”

*người chồng đã chết.

Lão quản gia phụ hoạ nói: “Còn không phải sao! Không hắt nước bẩn lên Lâm đầu bếp, làm sao bọn họ danh chính ngôn thuận cướp được kim đao, thực đơn và tửu lầu? Lâm đầu bếp vất vả lắm mới gây dựng tên tuổi Nghiêm gia, bọn họ chỉ nghĩ đến thuận tiện ăn sẵn, còn xem người khác chỉ là đồ ngốc, không nhìn ra được mưu kế của bọn họ! Bất luận bọn họ bôi nhọ Lâm trù sư bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu đến thế nào, thì khối bài vị được thờ cúng hàng năm kia cũng khiến bọn họ ngậm miệng không trả lời được! Nếu thật là hạng người khi sư diệt tổ, Lâm trù sư có thể mỗi ngày thờ phụng bài vị sư phụ trong nhà sao? Ngược lại Chu thị và Nghiêm Thủ Nghiệp kia, vừa nhìn thấy bài vị đã sợ tới mức mềm chân, có thể thấy được đã làm không ít chuyện trái với lương tâm.”

“Bảo Điền là người như thế nào, bản Hầu gia hiểu rõ nhất, hắn tuyệt đối không làm ra những chuyện xấu đó. Kế thừa sự nghiệp không phải là kế thừa gia tài, cho ngươi thì là của ngươi, có thể tùy tiện tiêu xài, điều đầu tiên ngươi phải có là thực lực. Truyền nhân của ngự trù cũng không phải là dễ làm, có công phu thật hay không bước vào bếp là thấy ngay. Trừ phi Nghiêm ngự trù hồ đồ mới có thể đem sản nghiệp giao cho tên Nghiêm Thủ Nghiệp rắm chó không kêu kia, đó chẳng phải là vô duyên vô cớ đạp đổ thanh danh của mình sao?” Lão Hầu gia càng nói càng tức giận.

“Còn không phải sao! Nghiêm gia đây là nhìn thấy Lâm đầu bếp đã chết, không thể đứng ra đối chất với bọn họ. Chỉ đáng thương cho Lâm Đạm và Tề thị hết đường chối cãi, chỉ có thể ảm đạm rời đi.” Lão quản gia liên tục lắc đầu thở dài.

“Ngươi phái người tìm các nàng trở về đi, cô nhi quả phụ cũng không dễ sống.” Lão Hầu gia không đành lòng, cuối cùng xua tay nói.

Lão quản gia vội vàng đi ra, lão Hầu gia lúc này mới phát hiện con trai đang đứng ở cửa, nhíu mày nói: “Con đuổi Nghiêm Lãng Tình đi đi, Hầu phủ chúng ta không giữ hạng người đức hạnh bại hoại đó. Trù sư có trù nghệ tốt bản Hầu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, không thiếu một người này.”

Tiểu Hầu gia gật đầu, chắp tay, không nói lời nào rời đi.

Nghiêm Lãng Tình đang chuẩn bị ở lại Hầu phủ biểu diễn trù nghệ, nằm mơ cũng không thể tưởng tượng tổ mẫu và phụ thân náo loạn một hồi không những không thể cứu vãn danh dự gia đình, ngược lại còn khiến nàng ta mất đi công việc tốt.