Nữ Phụ Không Trộn Lẫn

Chương 3: Trù nương (2)

Khi Tề thị tỉnh lại thì đã đến buổi tối, thấy Lâm Đạm liền bắt đầu yên lặng rơi lệ, nghĩ đến có chút không cam lòng, trong miệng không ngừng nhắc mãi: “Từ lúc bảy tuổi con đã theo phụ thân con học nấu ăn, đến nay cũng đã có năm sáu năm rồi, gọi là đầu bếp cũng không quá, sao lại có thể thua nha đầu Nghiêm gia kia? Cũng không biết hiện giờ mọi người bên ngoài sẽ nói phụ thân con thế nào, chúng ta không thể bảo vệ thanh danh cho ông ấy, sau này gặp phụ thân con dưới suối vàng làm sao có mặt mũi đối diện với ông ấy đây? Bảo Điền, thϊếp thực sự xin lỗi chàng…”

Nhìn Tề thị không ngừng gào khóc, Lâm Đạm thầm nghĩ trong lòng: Nếu là Lâm Đạm trước kia, chắc chắn sẽ vô cùng tự trách. Nhưng người đã không còn nữa, mà nàng lại mang thân phận người ta, cho nên cái nhà này vẫn cần nàng chịu trách nhiệm.

Vốn dĩ nguyên chủ Lâm Đạm cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, vóc dáng nhỏ gầy, khuôn mặt non nớt, nhìn còn nhỏ hơn so với tuổi thật hai ba tuổi, sớm như vậy đã phải gánh vác trách nhiệm quan trọng, thật không dễ dàng. Nếu không phải Lâm Đạm bỗng nhiên thay thế, cũng không biết hiện tại nàng ấy muốn đi con đường nào.

Tề thị dường như cũng lo lắng vấn đề hướng đi sau này, tiếng khóc nhỏ dần, tiếng thở dài một tiếng lại nối tiếp một tiếng. Đúng vào lúc này, hai bà vυ' già đi vào, nói là thay Hầu gia chuyển lời, muốn Lâm Đạm và Tề thị tiếp tục ở lại Hầu phủ, nơi này cũng không thiếu cơm cho hai miệng ăn. Lâm Bảo Điền hầu hạ Hầu gia mười mấy năm, ra chiến trường cũng đều đi theo, tình cảm không thể so đo tính toán, người đã chết, Hầu gia tuyệt đối sẽ không làm khó người còn sống.

Vĩnh Định hầu là một ông lão tham ăn, đầu lưỡi so với đa số đầu bếp còn tốt hơn, làm sao nếm không ra sự tốt xấu của hai bàn thức ăn? Nhưng hắn cố tình nói hai món ăn không khác nhau lắm, đấy là muốn thiên vị Lâm Đạm, cũng là vì bảo vệ thanh danh cho Lâm Bảo Điền. Nhưng nhi tử của ông cũng là một tiểu tử tham ăn, cái lưỡi so với hắn còn nhạy bén hơn, tính cách lại ngay thẳng, lúc này mới buộc Lâm Đạm nhận thua.

Ngày tỷ thí, các lão gia sành ăn ở Kinh thành tới hơn phân nửa, quần chúng cũng tới không ít, thanh danh Lâm Bảo Điền dốc sức nhiều năm mới lập được xem như không giữ nổi nữa rồi. Hiện giờ bên ngoài đã truyền khắp nơi, mọi người đều mắng ông ấy là kẻ vong ân phụ nghĩa, tiểu nhân khi sư diệt tổ, nếu Lâm Đạm và Tề thị rời khỏi Hầu phủ, chẳng phải sẽ bị khi dễ đến chết sao?

Tề thị cũng sợ phải đối mặt với lời đồn đại vớ vẩn, vừa nghe nói có thể ở lại Hầu phủ, lập tức thở dài nhẹ nhõm.

Lâm Đạm là một người trầm ổn lý trí, cũng rất giỏi xem xét thời thế. Nàng biết cùng Tề thị tiếp tục ở lại Hầu phủ mới là sắp xếp tốt nhất, cho dù nàng có là Lâm Đạm trước kia, đối với thế giới bên ngoài Hầu phủ không hề có hiểu biết, nếu tuỳ tiện đi ra ngoài có thể không thể sống nổi, làm sao có thể chăm sóc thêm một Tề thị ốm đau như vậy? Nhưng lại có một trực giác mãnh liệt nói cho nàng biết, nếu quả thật ở lại Hầu phủ, sẽ có rất nhiều sự việc phát sinh. Tuy rằng nàng không nhớ rõ thân phận thật sự và ký ức đã trải qua, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng bản thân không chút do dự.

Chờ nhũ mẫu đi rồi, nàng kiên định nói: “Nương, chúng ta vẫn nên rời đi thôi. Người sợ bên ngoài đồn đãi linh tinh, nhưng lời đồn trong Hầu phủ này mới là đáng sợ nhất, mọi người đối với nhà chúng ta chướng mắt đã lâu, hiện giờ chúng ta gặp nạn, không tránh được việc sẽ bị xa lánh ức hϊếp. Trước đây, Hầu gia xem trọng phụ thân, chúng ta ở trong phủ đương nhiên có mặt mũi, nhưng bây giờ người đã nằm dưới bùn, ai cũng có thể giẫm một chân. Ta thua bởi Nghiêm Lãng Tình, đã không thể làm đầu bếp Hầu phủ được nữa, muốn ở lại phải làm nô tì nha hoàn, người cũng vậy. Hầu gia không đề cập đến chuyện này, chẳng lẽ người có mặt mũi lấy tư cách khách mời mà ở lại Hầu phủ sao?”

Trù sư Hầu phủ với nhũ mẫu hay nha hoàn không giống nhau, không phải khế ước bán mình, mà là khế ước lao động, địa vị so với quản gia Hầu phủ còn cao hơn. Cũng vì vậy, Tề thị và Lâm Đạm dùng thân phận gia quyến để ở lại Hầu phủ, xem như là ở tạm. Hiện giờ tình huống không giống vậy, không có Lâm Bảo Điền, hai người không thể có nha hoàn sai vặt hầu hạ giống như trước nữa, thế nào cũng phải đến lúc tìm việc để làm.

Tề thị là một phụ nhân tâm cao khí ngạo, nghe nói nếu muốn ở lại phải là việc như vυ' già, liền bắt đầu thu dọn hành lý. Dù sao bà cũng không muốn lưu lạc đến bước đường phải làm việc hầu hạ người khác.

“Phụ thân con ở bên ngoài có mua nhà, còn cùng với Nhị thúc và Tam thúc con hợp tác mở một tửu lầu, nghe nói làm ăn tốt lắm. Chúng ta ra ngoài tự sinh sống, không ở lại Hầu phủ này nữa.” Tề thị mở rương bắt đầu thu dọn đồ đạc, khuôn mặt buồn bã đã giảm đi rất nhiều. Thua thì thua, bà cũng không thể nặng lời quở trách nữ nhi của mình, nói ra thì nữ nhi mới là người khó chịu nhất.

Lâm Đạm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới kéo một cái rương làm bằng gỗ tử đàn mạ vàng giấu dưới giường ra, thấp giọng nói: “Con sẽ mang Kim đao và thực đơn trả lại Nghiêm Lãng Tình, tiện đường đến chỗ Hầu lão gia xin từ chức.”

Tề thị nhìn chằm chằm cái rương một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: “Đi đi.”

Lâm Đạm vẫn chưa mở cái rương kia ra xem Kim đao được ngự tứ và thực đơn trong truyền thuyết kia, trực tiếp đưa đến sân Hầu phủ. Hiện giờ Nghiêm Lãng Tình vẫn là nha hoàn bên cạnh tiểu Hầu gia, làm việc vặt trong nhà bếp.

Lúc Lâm Đạm đến đó, Nghiêm Lãng Tình đang cầu xin tiểu Hầu gia đi lấy kim đao và thực đơn về giúp mình, nàng ta lo lắng Lâm Đạm không cam lòng, huỷ hoại kim đao và thực đơn. Kim đao bị huỷ còn có thể sửa chữa, thực đơn mà bị đốt đi thì việc nàng ta trăm phương ngàn kế trà trộn vào Hầu phủ còn có ý nghĩa gì? Nếu không phải Tề thị ngất xỉu, Lâm Đạm nháy mắt liền biến mất không thấy tăm hơi, nàng ta nhất định sẽ khiến cho người phải lập tức giao đồ ra.

Tiểu Hầu gia đối với Lâm Đạm có chút hiểu biết, thầm nghĩ loại thủ đoạn trả thù ngọc nát đá tan này đối phương hoàn toàn có thể làm được, vì thế liền đồng ý vì nàng ta ra mặt. Hai người đang chuẩn bị đi tìm người, lại thấy một gã sai vặt khiêng một chiếc hòm đi vào, nói là Lâm cô nương đưa tới, vừa mở ra đúng là Kim đao cùng thực đơn, hai loại đồ vật khác nhau đều được dùng vải lụa hồng bao bọc tỉ mỉ, được cất giữ vô cùng hoàn hảo.

Tiểu Hầu gia theo bản năng nhìn lại Nghiêm Lãng Tình, gương mặt Nghiêm Lãng Tình đỏ lên, lộ vẻ khó xử. Vừa rồi những lời nói đó là chu đáo phòng ngừa, bây giờ xem ra lại đổi thành lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Hai người đi đến ngoài cửa, chỉ nhìn thấy một bóng lưng nhỏ gầy chậm rãi đi xa, bước đi ung dung.



Lâm Bảo Điền tuy rằng được Hầu gia trọng dụng, ngày thường được ban thưởng cũng nhiều, nhưng đưa đến cho hai huynh đệ mua sắm nguyên liệu quý để nấu ăn, không chừa lại bao nhiêu. Tề thị tìm hết trong nhà mới ra được 120 lượng bạc, có chút không biết nói sao. Cũng may các nàng ở bên ngoài còn có chút đất đai, cửa hàng và chút ngân lượng, cho nên về sau cũng không cần lo lắng vì chi phí sinh hoạt hằng ngày.

Sự lạc quan của Tề thị vẫn chưa lây sang Lâm Đạm. Trong trí nhớ của Lâm Đạm, hai người đệ đệ của Lâm Bảo Điền cũng không phải đèn cạn dầu, có gì khó thì tìm ca ca, có gì tốt thì lặng lẽ lấy làm của riêng, rất là ích kỷ. Bọn họ nói là thay Lâm Bảo Điền kinh doanh tửu lầu, nhưng hàng tháng không thấy đưa tiền lời tới, trừ khi tửu lầu làm ăn xuống dốc, yêu cầu nghiên cứu món ăn mới, mới ăn nói khép nép tìm tới cửa. Hiện giờ, thanh danh ‘truyền nhân của Kim đao ngự trù’ của Lâm Bảo Điền đã huỷ, cũng coi như đã gián tiếp hủy hoại chuyện làm ăn của tửu lầu, bọn họ cam tâm mới là lạ.

Quả nhiên, lúc Tề thị tìm được ngôi nhà mà chồng mình đã mua, mới phát hiện nhà cửa đã sớm bị nhị phòng và tam phòng chiếm mất, nói sao cũng không cho các nàng vào cửa, còn lấy ra giấy tờ nhà chỉ có tên của lão nhị và lão tam, bảo các nàng nhanh chóng cút đi.

Tề thị còn muốn nói vài câu lý lẽ, hai chị em dâu kia liền nói ra những lời khó nghe, cố ý ầm ĩ, nhân tiện phát tán chuyện mất thanh danh. Tề thị ngại thể diện không muốn náo loạn, lau nước mắt đi đến tửu lầu. Bà biết tửu lầu tám chín phần cũng bị hai người đệ đệ kia chiếm mất, nhưng không tận mắt chứng kiến thì còn chưa từ bỏ ý định.

Lâm Đạm yên lặng đỡ bà, vẫn chưa lên tiếng nói gì. Nếu muốn trách thì chỉ trách Lâm Bảo Điền quá tin tưởng hai đệ đệ, mua nhà, xây tửu lầu cũng không hỏi chi tiết hoặc là giấy tờ làm bằng chứng, hiện giờ có muốn đi nha môn thưa kiện cũng không thắng được. Huống chi sau khi phụ thân chết, thanh danh lại huỷ hoại, cũng đủ khiến tất cả mọi người từ chối giúp đỡ, ở đâu ra người sẽ vì góa phụ cô nhi của ông mà ra mặt?

Lâm Đạm vừa đi vừa tiếp nhận mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, trong lòng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Đi đến tửu lầu quả nhiên bị chưởng quỹ chặn ngoài cửa không cho vào, còn bảo các nàng lấy bằng chứng khế đất hoặc giấy tờ cổ phần ra, nếu không sẽ báo quan.

*chưởng quỹ: chủ quán, chủ cửa hàng.

Tề thị tức giận đến đôi mắt đỏ bừng, nhưng không tìm được lời để phản bác. Lâm Đạm xoa xoa sống lưng không ngừng run rẩy của bà để an ủi, ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện bảng hiệu tửu lầu đã thay đổi, từ “Lâm thị tửu lâu” thành “Tửu lâu Nghiêm gia”, bảng hiệu đế đỏ mạ vàng vô cùng khí phách.

Lâm lão nhị đi ra, chỉ vào bảng hiệu nói: “Đại tẩu, ca ca làm ra những chuyện khiến người ta gièm pha như vậy ta cũng thật xấu hổ! Hiện giờ ta cùng tam đệ đã tự làm chủ, lấy cổ phần thuộc về đại ca trả lại cho Nghiêm gia, là muốn chuộc tội. Đại tẩu tìm ta náo loạn cũng vô ích, là chúng ta nợ người ta. Đại ca tạo nghiệt, chúng ta thay hắn trả, cũng là tích chút âm đức, để đại ca kiếp sau đầu thai cho tốt. Nếu ngài thật sự suy nghĩ vì đại ca, suy nghĩ cho Lâm gia, thì ngừng lại đi.” Vừa dứt lời liền bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Người qua đường nghe xong lời này liền sôi nổi vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nói Lâm lão nhị và Lâm lão tam không giống đại ca bọn họ, có lương tâm, sống nhân nghĩa, vô cùng đáng quý, bọn họ sau này nhất định sẽ thường xuyên đến tửu lầu này ủng hộ.

Sắc mặt Tề thị trắng bệch, lung lay sắp đổ, Lâm Đạm cúi đầu cười lạnh: Hai người này tính kế thật hay, lấy cô nhi góa phụ của đại ca làm đệm, vừa có thể cắt đứt sạch sẽ mọi mối liên lụy lại vừa bảo vệ thanh danh cho tửu lầu. Nếu Lâm Bảo Điền có nửa phần khôn khéo của bọn họ, cũng không khiến vợ con lưu lạc đến mức này.

Nhưng người đã chết, hiện giờ nói gì cũng vô dụng, nghĩ cách sống sót mới là đúng đắn. Lâm Đạm vừa nói trong lòng vừa muốn mang Tề thị rời đi, lại thấy Nghiêm Lãng Tình ngồi xe tới, còn có tiểu Hầu gia cưỡi ngựa đi một bên, nhìn qua rất phô trương.

Lâm lão nhị cùng Lâm lão tam vội vàng chạy ra đón, khom lưng cúi đầu, thái độ nịnh nọt không thể chê vào đâu được.

Tiểu Hầu gia mặt vô cảm ghìm ngựa, thuận tay xốc màn xe của Nghiêm Lãng Tình lên. Nghiêm Lãng Tình gương mặt ửng đỏ, tươi cười thẹn thùng, thoáng nhìn Lâm Đạm đứng ở một bên, vẻ mặt có chút sửng sốt.

Lâm Đạm cũng không để ý tới hai người, đỡ mẫu thân rời đi. Có lẽ là vì thái độ làm như không thấy của nàng chọc giận tới Nghiêm Lãng Tình, đối phương tính tình thẳng tuột, không chút nghĩ ngợi mở miệng nói: “Lâm Đạm, nếu ngươi đã thua, sau này mong người đừng tự cho mình là ‘truyền nhân Kim đao ngự trù’, cũng chớ có làm đồ ăn của Nghiêm gia.”

Lâm Đạm tính tình điềm đạm, nhưng không có nghĩa là tự nguyện đứng yên để cho người khác muốn làm gì thì làm, bị đánh cũng không dám đánh trả. Lúc trước lựa chọn một sự nhịn chín sự lành là bởi vì nàng biết tình huống đối với nàng thật sự bất lợi, cũng không thể tranh đoạt với người ta, không bằng để dành sức lực tính xem sau này nên làm thế nào. Hiện giờ Nghiêm Lãng Tình muốn bức người đến đường cùng, nàng không thể nhịn được nữa.