Dịch giả: ND Uất Kim Hương
Thẩm Thu Bình nhìn vào nồi, nói với Triệu Thúy Hoa: "Mẹ, cơm chín rồi đấy ạ, con lên nhà bảo cánh đàn ông dọn bàn ghế đây!”
Bữa cơm luôn là một việc “đại sự” trong nhà, hai mươi mấy người nên một cái bàn không đủ chứa hết. Nhà họ Diệp xưa giờ ăn cơm đều cần đến hai cái bàn, đến giờ ăn thì ghép lại, ăn xong thì cất bớt một cái đi.
Triệu Thúy Hoa gật gật đầu: “Đi đi, lên bê bàn ghế ra chuẩn bị dọn cơm!”
Thẩm Thu Bình “vâng ạ” rồi đi rửa tay, sau đó lại tất tả lên gọi mọi người: “Ai đó giúp ra đây kê bàn đi!”
Nghe thấy tiếng gọi, cậu con lớn của bác cả là Diệp Đông Hải, con thứ hai Diệp Đông Thanh cùng với cậu thứ ba Diệp Đông Cao vội thả sợi dây thừng trong tay xuống.
Thoáng cái đã bày biện xong bàn ghế.
Thẩm Thu Bình không thấy Thu Thu và Đông Đông nhà mình đâu liền hỏi: “Sao không thấy Thu Thu và Đông Đông nhỉ?”
Diệp Đông Hải trả lời: “Lúc nãy bà nội bảo nhà nhiều tỏi ngâm nên định làm món rau cần trộn, Thu Thu dẫn theo Đông Đông ra sau vườn hái rau rồi ạ!”
Đông Hải là cháu đích tôn nên luôn là người tỉ mỉ và cẩn trọng nhất nhà.
Thẩm Thu Bình gật gật đầu, liền cất tiếng: "Vào phòng bếp bưng hết đồ ăn lên đi con, sắp mở cơm rồi!” Nói xong liền đi ra mảnh đất trống sau nhà.
Đang lúc hai cô cháu nói chuyện thì Thu Thu và Đông Đông vừa mới nhổ ra một đống rau non mơn mởn. Thu Thu dẫn em cẩn thận tránh sang ven đường, sợ giẫm lên hạt giống rau dưới chân.
Đông Đông ngửi ngửi xung quanh: “Chị, em ngửi thấy mùi gì thơm lắm, bữa trưa hôm nay bà nội nấu món gì có tóp mỡ ấy!”
Cách cả cái sân rộng thế mà cậu nhóc vẫn ngửi thấy mùi thơm, nhóc ta vừa ra sức ngửi vừa nuốt nước miếng.
Thu Thu bỗng cảm thấy xót xa: “Đông Đông, em muốn ăn thịt không?”
Đông Đông gật đầu thật mạnh, vừa nuốt nước miếng vừa nói: “Nhà mình hết thịt rồi!”
“Chị chắc chắn sẽ nghĩ ra cách để em được ăn thịt!”
Thu Thu vừa dứt lời thì bỗng cảm thấy có gì đó vừa đâm vào đầu khiến cô đau nhói. Thu Thu giơ tay sờ lên đầu, bỗng chạm vào một thứ mềm mại thì vô thức siết chặt tay... nó còn có lông xù. Thu Thu hết cả hồn, đang tính ném thứ đó ra khỏi người mình.
Đông Đông lại vui vẻ hô to: “Chị đừng ném, đó là chim sẻ... chim sẻ!”
Thu Thu ngẩn người, cô trợn tròn mắt nhìn chim sẻ ngất xỉu trong tay mình rồi lắp bắp: “Chim sẻ đâu ra vậy?”
Đông Đông gãi gãi đầu: “Chị, nó rơi xuống từ trên đầu chị ấy!” Cậu nhóc nghĩ một lát rồi bỗng reo lên rất to: “Chị, trên đầu chị mọc chim sẻ!”
Khóe miệng Thu Thu giật giật, cô ngước lên nhìn trời. Ngay trên đầu hai chị em là một cây hòe già với tán lá tươi tốt, ước chừng tên nhóc này rơi từ trên đó xuống rồi nện trúng đầu cô. Cô nói với Đông Đông: “Đi nào, chị cho em ăn thịt!”
Mặc dù chim sẻ chỉ có chút xíu nhưng cũng là thịt.
Đông Đông cười đến híp cả mắt, tiếng cười của nhóc trong trẻo như tiếng hót: “Chị, ăn thịt, ăn thịt, thịt chim sẻ ngon lắm!”
Thu Thu dẫn Đông Đông quay lại nhà, một tay cầm một nắm cần tây, một tay xách chân con chim sẻ, nhìn thấy Triệu Thúy Hoa liền khoe với bà: “Bà nội, cháu với Đông Đông nhặt được một con chim sẻ này, bà nướng giúp cháu với!”
Trong ấn tượng của Thu Thu, trong nhà chỉ có mình bà nội là biết cách làm món thịt chim sẻ.