Xuyên Thành Hòn Ngọc Quý Ở Năm 70

Chương 32: Bao giờ được ăn cơm ạ

Dịch giả: ND Uất Kim Hương

"À há! Sao hôm nay cháu lại không khóc?”

"Hôm nay là ngày thứ hai cháu không khóc rồi ạ, cháu muốn tích thiệt là nhiều kẹo mạch nha, không thể lãng phí ngày nào được!”

Triệu Thúy Hoa nghe vậy nghẹn ngào đến nỗi không nói nên lời, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi, bà đưa tay sờ mặt Đông Đông: “Cháu là một cậu bé ngoan!”

Bà bỗng hạ giọng thì thầm với Đông Đông: “Trưa nay ăn cơm xong, đến giờ nghỉ thì cháu dẫn theo chị đến phòng bà nội nhé, bà nội cho hai đứa kẹo!”

Nhà này có thứ gì tốt đều được Triệu Thúy Hoa quản hết.

Chẳng biết mấy viên đường mạch nha mà Thẩm Thu Bình cho Đông Đông là tiết kiệm từ khoản nào nữa.

Nhưng Triệu Thúy Hoa cũng đoán được không có nhiều đâu, không thì sao lại khiến Đông Đông uống thuốc đắng suốt ba ngày mới cho thằng bé ăn được một miếng kẹo như thế, làm thằng bé nhịn sắp mếu đến nơi.

Nghĩ tới đây, Triệu Thúy Hoa lại càng thương Thu Thu và Đông Đông nhà lão tam hơn.

Nhà họ Diệp nhiều con trai thành ra cũng có mấy cô con dâu, họ cứ thay phiên nhau bận bịu bếp núc nên chỉ loáng cái là có cơm.

Mấy ngày nay vì bận chuyện đồng áng nên ai cũng mất sức, từ sáng đến tối không ngơi tay được lúc nào, thức ăn cũng phải ngon hơn bình thường mới có sức mà làm việc chứ.

Hôm nay nhà cũng có nhiều món. Củ cải thì nhổ ngoài vườn của nhà trồng được. Mỡ lợn thắng từ thịt hồi Tết ngoài thu được mỡ thì còn dư lại khá nhiều tóp mỡ. Đó giờ bà không nỡ ăn cũng lấy một muỗng lớn mang đi xào củ cải. Dù chỉ xào chay với mỗi củ cải thôi cũng đã là món có dầu có mỡ, sang hơn nhiều nhà rồi.

Chỉ riêng cái chậu củ cải xào tóp mỡ loang loáng mỡ lợn này thôi cũng phải làm cho bọn nhỏ trong nhà nuốt nước miếng ừng ực.

Lại hái mấy quả dưa chuột mới mọc từ trên giàn dưa sắp dỡ, mang ngâm trong giếng sâu một hồi cho thấm lạnh rồi cắt miếng, băm nhuyễn mấy củ tỏi cùng lá ngũ vị hương rồi để hết vào một cái tô, nhỏ vài giọt dầu mè, giấm rồi trộn chung với nhau. Món này thanh mát, ăn rất sảng khoái.

Nhất là lúc vừa đi làm đồng về, nóng đến ruột gan như sắp cháy mà được một miếng dưa mát lạnh vào miệng thì đúng là không còn gì tuyệt bằng.

Còn có một tô canh trứng nấu mướp. Triệu Thúy Hoa cũng chịu chơi, một hơi nấu hết cả bốn quả trứng vàng ươm. Một nồi canh mướp màu xanh mượt đầy ăm ắp, phía trên là những tảng trứng vàng như mây trôi, trông đến là ngon miệng.

Diệp Đông Hỉ lấp ló ngoài cửa lén nhìn vào bếp, nước miếng rơi xuống như mưa, chưa kịp lau đã í ới giục người lớn: “Bà nội, bao giờ được ăn cơm ạ?”

Đều là cháu trai, Triệu Thúy Hoa cũng chẳng tệ bạc với bất kì đứa nào, nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng đầu lên trả lời: “Cháu sang phòng củi cầm cho bà một nắm rơm về đây, sắp xong rồi đấy!”

Cơm đã chín rồi, thêm mấy thanh củi to thì phí lắm, dùng cũng chẳng hết, thế nên bà mới sai thằng nhỏ đi rút ít rơm về, cần tí lửa nữa thì canh trứng cũng xong.

Diệp Đông Hỉ giơ tay lau nước miếng rồi vội vã chạy ra ngoài.