Xuyên Thành Hòn Ngọc Quý Ở Năm 70

Chương 31: Hôm nay cháu không khóc

Dịch giả: ND Uất Kim Hương

Thu Thu ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, cũng tận dụng thời gian đó để tìm hiểu hết công năng của miếng ngọc bội.

Linh dịch bên trong ngọc bội có tác dụng với con người, hoa màu và cả động vật, nó có thể mang lại hiệu quả phi thường mà không để lại bất cứ phải ứng xấu nào cả.

Nhưng để chắc chắn thì cô vẫn dùng thử trên một dây dưa chuột đang leo ngoài bờ rào.

Dạo này trời nóng nực, mưa cũng ít, giàn dưa chuột trước cửa đã héo rũ, chỉ còn lại vài nhánh cây nửa chết nửa sống phơi mình dưới ánh nắng chói chang, có vẻ như sắp lìa đời.

Thu Thu rót một giọt linh dịch ra rồi pha loãng với một gáo nước thường, buổi tối trước khi đi ngủ thì thử tưới lên đó.

Sáng hôm sau, vừa thức dậy cô đã phát hiện dây dưa chuột hôm qua còn héo queo nay đã tươi tốt trở lại, ngay cả lá cây cũng xanh hơn ngày thường, còn nở thêm hai đóa hoa nữa chứ.

Dây dưa chuột này đã qua mùa kết quả rồi, nhà cô còn đang định dỡ giàn, xới lại đất để trồng thứ khác, không ai ngờ nó lại có khả năng mọc thêm quả.

Thật là kỳ lạ.

Buổi sáng Triệu Thúy Hoa ra cửa thấy giàn dưa chuột cũng phải liếc nó thêm mấy lần: “Dạo này ngày nào cũng tưới nước cho dưa chuột đấy mà có thấy nó sống được đâu, sao mà mình mới ngủ có một giấc mà đã thấy nó tươi tốt lại rồi?”

Trong nhà đang tính nhổ nó đi thì lại trở nên xanh tươi như mùa xuân về thế kia.

Có vẻ như lại được ăn thêm một vụ dưa chuột nữa rồi, đúng là chuyện lạ có thật.

Thu Thu nghe xong mím môi cười trộm, cô không nói với ai là mình đã tưới cho cây dưa chuột kia linh dịch pha loãng.

Chờ người trong nhà đi ra ngoài làm việc hết cô mới tiếp tục dùng phương pháp tương tự, đút linh dịch được pha loãng cho hai con gà mái già mấy ngày không đẻ trứng đang làm ổ trong vườn.

Ngay hôm đó liền thu được bốn quả trứng, không chỉ là loại trứng ngon có vỏ ngoài vàng tươi mà có thể nhận thấy nó lớn hơn mấy quả trứng thông thường.

Buổi trưa Triệu Thúy Hoa từ ngoài đồng trở về nấu cơm. Bà cũng ra chuồng gà sờ xem có được quả nào không như thường lệ, đến nơi rồi mới bất ngờ phát hiện trong ổ rơm đầy ắp trứng gà!

Trước kia có bao giờ gặp phải chuyện như thế đâu, ngày nào bà cũng ra xem mà mỗi lần được một quả đã là may phước lắm rồi.

Hôm nay đám gà mái này năng suất thế nhỉ, đẻ được tận bốn quả trứng, lũ gà này khá lắm. Triệu Thúy Hoa vui vẻ ra mặt, bà hí hửng la lên: “Trưa nay chúng ta có canh trứng gà đấy nhé!”

Câu nói của bà nội làm mấy đứa nhỏ nhà họ Diệp vui sướиɠ kêu gào. Đông Đông túm lấy góc áo của Triệu Thúy Hoa rồi dùng cái giọng đặc mùi sữa ngô nghê nói với bà: “Bà nội, con muốn ăn canh trứng gà nấu mướp!”

Nhà có trồng mướp hương ngoài đầu ngõ, dựng mấy cái giá cho cây leo dọc khắp tường. Tuy đã hết mùa mướp, cây cũng rạc hết rồi nhưng vẫn mót được vài ba quả mang vào nấu canh.

Mướp là thứ rất tốt cho sức khỏe, nhà làm nông có người thân sinh bệnh mà không nuốt được thịt sẽ hái hai quả mướp, nghèo khó thì cứ thế nấu lên, có điều kiện thì mang xào chung với trứng gà, vừa ngon vừa bổ dưỡng, có lợi cho việc phục hồi cơ thể.

Đến khi mướp già vẫn có thể để nó trên giàn như thế, đợi khô hẳn thì moi ruột làm miếng rửa bát, vừa rẻ vừa tiện.

Triệu Thúy Hoa thiên vị Thu Thu nên cũng thiên vị luôn cả cậu nhóc Đông Đông tuy hay ốm yếu nhưng được cái ngoan ngoãn này, bà xoa mặt Đông Đông, đồng ý nói: “Được, trưa nay bà nội sẽ làm canh trứng gà với mướp hương nhé, cho cục cưng Đông Đông nhà mình ăn đến no luôn!”

Bà còn trêu Đông Đông: “Thế được ăn trứng gà rồi thì Đông Đông còn vừa khóc vừa uống thuốc không nhỉ?”

Đứa bé Đông Đông này chỗ nào cũng tốt, ngoan ngoãn, nghe lời, chỉ đến lúc uống thuốc là đau đầu thôi. Tiếng khóc của thằng bé như thể sắp cuốn bay cả nóc nhà họ Diệp đi ấy chứ.

Đông Đông nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lát, cậu nhóc bẻ ngón tay ra chiều suy nghĩ rồi nghiêm túc hứa với bà nội: “Hôm nay cháu không khóc!” Hôm nay mà khóc thì uổng công ngày hôm qua cu cậu nín mãi à, xong rồi kẹo mạch nha cũng không có luôn.