Dịch giả: ND Uất Kim Hương
Triệu Thúy Hoa cầm lấy con chim sẻ, lật lên lật xuống một hồi thì thấy phần bụng của nó vẫn còn ấm, có vẻ là mới chết không lâu thì ngạc nhiên lắm: “Bọn cháu nhặt nó ở đâu?”
Giờ đến cả lũ chim sẻ cũng thành tinh rồi, không dễ bắt như hồi trước. Người trong thôn cũng nghĩ tới chuyện bắt mấy con vật ngoài tự nhiên để cải thiện bữa ăn, nhưng con chạy dưới đất còn chẳng bắt nổi nữa là chim bay trên trời.
"Từ trên trời rơi xuống, bọn cháu nhặt được đấy!" Thu Thu cười đến cong cả mắt, mềm giọng nói: “Đông Đông đang thèm thịt bà ạ, trưa bà làm thịt con chim sẻ này nhé, coi như là thêm món cho Đông Đông ạ.”
Còn bản thân cô thì thôi, nguyên chủ ăn được chim sẻ đấy nhưng cô thì xin kiếu.
Triệu Thúy Hoa gật đầu: “Nhờ bà nội của cháu là đúng người rồi!” Trong nhà chỉ có bà là biết chế biến mấy món dân dã như này, lúc bọn trẻ còn nhỏ cũng được ăn không ít lần đâu.
Triệu Thúy Hoa là người thuộc phái hành động, bà lấy bùn bọc kín con chim sẻ kia lại rồi ném vào trong bếp, dùng lửa nhỏ đun liu riu rồi cứ để nó tự chín dần.
Một lát sau, bà bới cục đất đã bị thiêu cháy đen kia ra, chỉ kéo một cái là đi cả bùn cả lông, thứ còn lại là thịt chim sẻ màu vàng óng. Bà mời hai đứa: “Nào, Thu Thu, Đông Đông, hai đứa ăn luôn đi, còn đang nóng hổi đây này!”
“Bà nội ơi, chim sẻ ở đâu thế ạ? Cháu cũng muốn ăn!” Diệp Đông Hỉ cầm theo nắm rơm chảy nước miếng nói, Triệu Thúy Hoa mắng: “Đi ra nào, chim sẻ là do hai chị em Thu Thu nhặt được. Có con chim to bằng cái nắm tay ấy, mỗi tí thịt, hai đứa nó ăn còn không đủ chứ ở đó mà chia với chác!”
Diệp Đông Hỉ nghe xong liền hả họng gào khóc: “Bà nội, bà thiên vị, bà thiên vị, bà cho Thu Thu với Đông Đông ăn mà không cho cháu ăn!”
Lý Hồng Phân ở gần đó ngửi thấy mùi thịt kia, lại thấy con trai cưng nhà mình khóc đến đỏ mặt cũng nuốt nước miếng, cô ta thử tranh thủ: “Mẹ, me trông Đông Hỉ khóc ghê quá này, thôi thì mẹ cho thằng bé một cái chân cho nó biết mùi biết vị với!”
Triệu Thúy Hoa nhìn con chim sẻ vừa mới lột hết lông trong tay rồi cười lạnh: “Một con chim sẻ to cỡ nào, Đông Hỉ không biết thì cô cũng không biết à?”
Nói xong liền nhét con chim sẻ đã chín vàng vào tay Thu Thu, ý bảo: “Ăn nhanh đi!” rồi quay ra mắng người bên ngoài: “Trưa đến đít rồi còn chưa chịu vào ăn cơm, để bà già này phải đi hầu chúng mày mới chịu à?”
Mấy người còn đang bận việc vội vã buông đồ xuống rồi chạy vào bàn cơm. Đồ ăn hôm nay món nào cũng ngon mắt ngon miệng, chỉ thiếu người thưởng thức thôi.
Lý Hồng Phân bị mắng trước mặt mọi người thì xấu hổ muốn chết, càng nghĩ càng thấy mẹ chồng thiên vị quá đáng.
Một con chim sẻ không có bao nhiêu nhưng chia ra thì Đông Hỉ nhà bọn họ vẫn được nếm miếng thịt mà. Vả lại Đông Hỉ còn là đứa nhỏ nhất trong nhà nữa chứ, chiều nó một tí không được à.
Lý Hồng Phân thấy mẹ chồng thiên vị như thế lại càng ghét hai chị em Thu Thu và Đông Đông.
Nếu lúc nãy mẹ chồng sai Đông Hỉ đi hái cần thì có khi Đông Hỉ mới là đứa bắt được chim sẻ ấy, đâu có đến lượt con nhỏ xui xẻo Thu Thu với cái thân đầy bệnh tật như thằng nhóc Đông Đông kia.