Mạt Thế Trọng Sinh: Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 66: Sói trắng

Tại ngọn núi này lại nghe được tiếng súng, thật sự khiến Cố Cửu có chút ngạc nhiên.

Rốt cuộc lần trước khi cô tới ngọn núi này nó vẫn là một ngọn núi hoang vu vắng vẻ.

Nhưng lúc này có tiếng súng cho thấy có người ở đây.

Những người này có súng trong tay trong xã hội hiện nay chắc chắn cũng không phải là một thợ săn tốt lành gì.

Khi Tiểu Thất nghe thấy tiếng súng, cậu ấy lập tức đi đến bênh cạnh Cố Cửu.

Đôi mắt thờ ơ của cậu cảnh giác nhìn xung quanh, như thể sẽ có ai đó đột ngột xuất hiện gây bất lợi cho bọn họ khi cậu không chú ý vậy.

Cố Cửu cúi đầu nhìn người thanh niên trước mắt, trong mắt cô có một sự phức tạp đối với hành đầu đầu tiên sau khi nghe tiếng súng của Tiểu Thất.

Làm sao cô không hiểu được hành vi của đứa nhỏ này a.

Những kiếp trước đã trãi qua những chuyện đó, làm sao cô có thể buông lỏng cảnh giác mà chấp nhận một người cô chưa từng quen biết được chứ.

“Bang………”

Tiếng súng lại lần nữa vang lên, Cố Cửu nhìn về hướng đó, đôi mắt híp lại không nhìn ra được cô đang nghĩ gì.

Cô cúi đầu nhìn Tiểu Thất trấn an: “Không sao đâu, chúng ta tăng tốc nhanh chóng rời khỏi đây đi.”

Tiểu Thất nghe Cố Cửu nói, cậu ta gật đầu nhưng không quay lại vị trí cũ, thay vào đó cậu luôn đi theo phía sau cô.

Cố Cửu tiếp tục làm việc trước đó của mình, cũng nhanh chóng thu thập những viên đá xung quanh.

Lần này cô quyết định thu thập tất cả các viên đá trên mặt đất vào không gian.

Không biết về sau còn có cơ hội trở lại hay không, những đồ vật lấy được tới tay này tuyệt đối không thể lãng phí được.

“Bang…….”

Tiếng súng vẫn còn vang lên, nhưng động tác của Cố Cửu vẫn không dừng lại.

Vừa đi cô vừa vẫy tay với những viên đá trên mặt đất, những viên đá trên mặt đất mà cô đi qua cũng nhanh chống biến mất.

Không đến nữa giờ, Cố Cửu đã thu thập toàn bộ số đá vào không gian.

Quay đầu nhìn Tiểu Thất đang theo sát phía sau, cô cười nói: “Được rồi, chúng ta quay về đi.”

Nhìn thấy tâm tình thoải mái thả lỏng trong mắt của Tiểu Thất sau khi nghe cô nói, Cố Cửu cười nhẹ.

Cô biết đứa nhỏ này đang căng thảng vì tiếng súng trước đó.

Nhưng nói mới nhớ, nãy giò cũng lâu rồi còn không nghe thấy tiếng súng a.

Không biết ở đó đã xảy ra chuyện gì.

Cố Cửu đưa Tiểu Thất xuống núi, mặc dù cậu bối rối vì tiếng súng trước đó, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều về nó.

Ở đầu bên kia, những tù nhân chạy trốn từ đầu kia đã vứt xác khắp nơi.

Những vết máu dài trên mặt đất cũng không rõ đó là của ai.

Con sói trắng đã chiến đấu với bọn họ lúc này cũng đã biến mất.

Nhưng trên đường từ đây xuống núi, lại có một số vết máu tuyệt đẹp.

…….

Cố Cửu mang theo Tiểu Thất lên xe ở lưng chừng núi lúc trước họ đến.

Cách chiếc xe năm mét, cô nói với Tiểu Thất, người đang đi phía sau cô: “Đợi tôi ở đây trước, lát nữa tôi sẽ kêu cậu lên xe.”

Đối với lời nói của cô, Tiểu Thất không hề do dự gật đầu.

Cậu đứng tại chỗ quay lưng lại, cảnh giác nhìn xung quanh.

Tiểu Thất không ngốc, cậu biết Cố Cửu khẳng định có việc muốn làm, hơn nữa cũng không thể để cho cậu biết.

Khi Cố Cửu nhìn thấy hành vi ngoan ngoãn của Tiểu Thất, cô thấy rất vừa lòng cũng rất hưởng thụ.

Đứa nhỏ này rất thông minh, lại không bao giờ vượt qua giới hạn của cô.

Cũng không biết thời gian lầu rồi liệu cậu còn có thể vẫn như cũ duy trì đứng mực như vậy hay không.

Cố Cửu không muốn nghĩ nhiều về việc đó, mọi thứ nên để tự nhiên.

Cô bước đến trước chiếc xe, mở cửa nồi vào.

Lúc này, Tiểu Thất đang quay mặt ra khỏi xe, cậu ta hoàn toàn không nhìn thấy cạnh tượng bên trong xe.

Cố Cửu tâm niệm vừa động, lắc mình tiếng vào không gian.

Mặc dù trước đó đá vụn trong không gian đã được dọn sạch, nhưng những viên đá mới lại được thêm vào.