Mạt Thế Trọng Sinh: Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 67: Dị năng hệ chữa khỏi

Vì vậy, ngay khi Cố Cửu bước vào không gian, khoảng đất trống trước mặt gần như bị chiếm bởi những viên đá mới được thêm vào đó.

Hơn nữa một trong số những viên đá chất đống này đã bị vỡ.

Những viên đá bị vỡ đó giống như trước đây trống rỗng ở giữa.

Cố Cửu nhướng mắt nhìn về phía dòng sông.

Hoa sen nở ở giữa lúc này đang hấp thụ khối ngọc thạch đang lơ lững trên không trung.

Có lẽ hoa sen đã hấp thụ những khối ngọc thạch nên những cánh hoa đó lúc này trông đẹp hơn.

Có ánh sáng lấp lánh trên cánh hoa, hương hoa trong không khí càng nồng đậm hơn.

Cố Cửu hít một hơi thật sâu, cảm giác thông suốt lan tỏa khắp cơ thể.

Cô nhắm mắt lại và cảm nhận có một nguồn năng lượng trào ra từ trong cơ thể mình.

Ngay khi cô hít một hơi thật sâu, cô đã cảm nhận được sự giao động của sức mạnh.

Lúc trước cô thức tỉnh dị năng hệ hỏa, nhưng năng lượng lúc này lại không phải là truyền từ dị năng hệ hỏa kia.

Cố Cửu cảm thấy năng lượng đó không hề có bất kỳ sức tấn công nào mà lại còn rất thoải mái.

Loại cảm giác này thật quen thuộc.

Cố Cửu đột nhiên mở mắt.

Cô lần nữa lại thức tỉnh dị năng, là dị năng hệ chữa khỏi.

Kiếp trước cô chính là song hệ dị năng, với dị năng hệ hỏa và dị năng hệ chữa khỏi cùng tồn tại.

Tuy nhiên, song hệ dị năng này của cô lại được thức tỉnh trước ngày tận thế.

Cố Cửu cảm giác được dị năng hệ chữa khỏi đã thức tỉnh, cô lấy ra một thanh chủy thủ từ trong ba lô của mình.

Cầm thanh chủy thủ cắt lên ngòn tay của mình, dòng máu đỏ tươi chảy ra.

Nhìn vết máu đó, cô đưa tay còn lại lên vết thương trên ngón tay.

Một tia sáng trắng mờ nhạt lóe lên từ bàn tay đang đặt trên vết thương.

Cố Cửu nhìn xuống những thay đổi trước mặt.

Vết thương trên ngón tay nhanh chóng biến mất, chỉ để lại vết sẹo mờ nhạt.

Dị năng hệ chữa khỏi thật sự đã được thức tỉnh rồi, tuy rằng năng lượng không nhiều lắm, nhưng nó đã được thức tỉnh và có thể sử dụng.

Cố Cửu ngước mắt lên nhìn hoa sen bên sông, lúc trước cô sử dụng được dị năng hệ chữa khỏi giống như thể nó có liên quan rất nhiều đến hoa sen này a.

Trước đây cô chỉ ngửi thấy hương thơm nồng nàn của hoa sen trong không khí.

Sau đó không biết tác động đến thân thể chỗ nào, có khả năng đã đánh thức dị năng từ trước rồi.

Cố Cửu nhấc chân đi về phía bên bờ sông, ngồi xổm xuống nhìn hoa sen đung đưa trong nước.

Những cánh hoa vẫn đang hấp thụ ngọc thạch.

Tiếng đá vỡ vụn cách đó không xa vẫn văng vẳng bên tai.

Cố Cửu không biết bằng cách nào hoa sen có thể đập vỡ được những viên đá đó mà vẫn giữ nguyên vẹn khối ngọc thạch để hấp thụ a.

Nhưng cô biết rằng hoa sen này thật sự rất khác thường.

Chỉ cần lấy việc dị năng hệ chữa trị của của thức tỉnh để làm ví dụ, hoa sen này chính là thứ hỗ trợ lớn nhất của cô trong tương lai.

Chỉ cần ngửi mùi hương này thật sâu là có thể thức tỉnh dị năng rồi, không biết hạt của nó sẽ mang lại tác dụng gì nữa.

Hoa sen vẫn đang hấp thu ngọc thạch, nhưng khi Cố Cửu xem hoa sen hập thụ một mảnh ngọc thạch xong, định xem nó tiếp tục thì đã không có động tỉnh gì nữa.

Cố Cửu nhìn về phía viên đá phía sau mình, mới chỉ hấp thu chưa được một phần ba chỗ đá lúc trước.

Dù là một phần ba những cũng không ít tiền a.

Ngay cả khối ngọc thạch kém chất lượng nhất mà hoa sen hập thụ được trước đó cũng có giá trị vài trăm vạn a.

Một phần ba này chính là mấy chục khối.

Đó cũng không phải là một số tiền nhỏ.

Trong đó lại có rất nhiều ngọc quý.

Mặc dù Cố Cửu không hiểu về ngọc thạch, nhưng màu sắc trong như pha lê của những viên ngọc thạch đó, đặc biệt là loại có đôi mắt sâu, cô biết rằng nó rất có giá trị.

Mặc kệ những ngọc thạch này có giá trị như thế nào đi nữa thì rất tiếc trong mạt thế chúng cũng không đáng một đồng, không hề có giá trị nào.