Mạt Thế Trọng Sinh: Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 65: Thăm lại chốn xưa

Trước đây Cố Cửu và Tiểu Thất đã từng đến ngọn núi có ngọc thạch kia, nên họ cũng đã quen với lộ trình.

Lần này lái xe chưa đầy một tiếng đồng hồ đã tới nơi.

Dù nhìn thấy không ít hình ảnh chết chóc ở trên đường cô vẫn không hề dừng lại.

Ngày tận thế đã bắt đầu, chẳng qua đây chỉ là món khai vị mà thôi, không hề ảnh hưởng gì đến cô cả.

Còn Tiểu Thất vẫn luôn ở viện nghiên cứu Bác Ái, nhận sự tiếp đãi vô nhân đạo trong thời gian dài, nên khi cậu ấy nhìn đến những hình ảnh máu me bên ngoài cũng không phải là không thể tiếp thu được.

Lần này cũng giống như lần trước, Cố Cửu đậu xe ở lưng chừng núi, con đường phía trước gập ghềnh khiến xe không thể chạy được.

Cố Cửu đi phía trước, Tiểu Thất theo sát phía sau cô.

Họ đi bộ một lúc cuối cùng cũng đến nơi đã đến lần trước.

Ở đây vẫn còn rất nhiều những viên đá chưa được thu thập, Cố Cửu nhìn những viên đá tự hỏi không biết bên trong nó có ngọc thạch hay không a.

Bất quá, hoa sen trong không gian lại có thể tự mình phân biệt được và tự mình hấp thụ những ngọc thạch đó.

Cố Cửu đi đến một mảnh đất trống, đem những viên đá vụn trong không gian bỏ ra ngoài.

Chẳng bao lâu, mảnh đất trống đã bị lấp đầy bởi những viên đá vụn.

Tiểu Thất vẫn luôn đứng cách đó không xa, cậu ấy cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này, đôi mắt của cậu ấy bình tĩnh mà chấp nhận nó một cách thẳng thừng.

Dù sao thì thời điểm chạy trốn, lần đầu tiên gặp Cố Cửu, cậu ấy đã biết được chuyện này.

Cố Cửu chuyển đá vụn ra khỏi không gian, sau đó bắt đầu thu thập những viên đá còn nguyên vẹn ở bên cạnh.

Tiểu Thất không giúp được gì nhiều, nhưng cậu cũng không có nhàn rỗi, cảnh giác nhìn chung quanh.

Bọn họ ai bận việc nấy, hoàn toàn không biết cách đó không xa đang xảy ra cảnh tượng đẫm máu gì.

--------

Ngọn núi này tuy là một ngọn núi cằn cỗi, nhưng lại có một đoàn người ẩn sâu trong núi.

Đó là những phạm nhân đang lẫn trốn, bọn họ đáng lẽ phải bị xử bắn.

Trong khoảng thời gian này bởi vì nơi nơi đều là quái vật, ngay cả bên trong ngục giam cũng như vậy.

Cách đây không lâu, tại ngục giam thành phố A xảy ra hỗn loạn, những người này nhân cơ hội đó mà trốn đến đây.

Ở đây họ sống dựa vào những sinh vật sống trên núi.

Hôm nay những người này đã nhìn thấy được một đại gia hỏa.

Đó là một con sói trắng như tuyết, bọn họ liền đánh chủ ý lên con sói trắng này a.

Bọn họ muốn đem con sói trắng gϊếŧ thịt, dù sao con sói này cũng đủ để cho họ ăn được mấy ngày a.

Thật không may, con sói trắng này không phải là thứ họ có thể trêu chọc tới a.

Bởi vì thời điểm chạy trốn, những tên phạm nhân này đã thuận tay lấy luôn súng của cảnh sát trại giam.

Bọn họ căn bản không sợ sói trắng chút nào, hể thấy sói trắng phản kháng thì chúng cũng không nổ súng, bọn họ vậy mà còn trêu chọc nó suốt.

Lúc này, con sói trắng đang tấn công những phạm nhân này.

Con sói trắng rất thông minh, đương nhiên có thể nhìn ra được sự thâm độc của những người này.

Nó trực tiếp cắn đứt cổ một người trong số họ, hai mắt nhìn những người kia với vẻ tức giận.

Lúc này, bàn chân trước và miệng của nó dính đầy máu, bộ dạng đó nhìn thật sự rất ghê người.

Thấy đồng bọn đã chết, một số người đứng bên có ý định tấn công lần lượt dừng lại.

Bọn họ sợ hãi nhìn con sói trắng.

Lúc đầu đúng là bọn họ muốn trêu chọc sói trắng, nhưng bọn họ không nổ súng cũng có lý do riêng.

Bọn họ đều là tù binh trên đường chạy trốn, nếu nổ súng vào lúc này, nhất định sẽ khinh động tới những dân làng ở dưới chân núi.

Nhưng sau khi chứng kiến sói trắng thật sự gϊếŧ chết bạn đồng hành của mình, bọn họ mới biết chỉ số nguy hiểm của tên này quá kinh người.

Một trong hai người không thể chịu đựng được nữa, anh ta rút khẩu súng trong thắt lưng ra chĩa về hướng con sói trắng.

“Bằng….”

Tiếng súng vang lên làm cho những con chim duy nhất còn sót lại lập tức tản ra xung quanh.

Cố Cửu đang thu thập ngọc thạch ở ngọn núi này cũng nghe thấy tiếng súng bất thình lình vang lên này.

Cô dừng động tác trong tay, nhìn về phương hướng tiếng súng vang lên.