Mạt Thế Trọng Sinh: Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 55: Tiếp tục xé

Cố Cửu nhìn Diệp Uyển Nguyệt cười nói: “Bà không phải là mẹ của tôi, bà chỉ có một đứa con gái tên là Cố Huyên. Nhiều năm qua bà có từng quan tâm đến tôi một chút nào không, bà để tay lên ngực mình tự hỏi tôi ở trong mắt bà có phải là người nhà không? Thử nghĩ lại xem bà đã làm gì với tôi, bà dám nói tôi là con gái ruột do bà sinh ra sao? Nghe đến cách xưng hô của bà, ở trong mắt bà chỉ sợ là chỉ có một đứa con gái là Huyên nhi đi, từ nhở ở nhà tôi đã như là một thứ thừa thãi.”

Lời nói của Cố Cửu khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều phải thay đổi sắc mặt.

Hoắc Tường, Lôi Kiệt, Tiểu Thất, những người đang đứng sau lưng cô càng trở nên phức tạp hơn khi nghe những lời cô nói.

Bọn họ không nghĩ tới sẽ được nghe Cố Cửu sự thật về thân thế của cô.

Khuôn mặt Diệp Uyển Nguyệt lóe lên tia tức giận trước lời nói của Cố Cửu.

Cố Quảng Bình cũng có chút xấu hổ, nhìn về phía Cố Cửu với ánh mắt có chút áy náy.

Thậm chí trong mắt Cố Huyên còn hiện lên lửa giận.

Họ không hiểu tại sao Cố Cửu, một người đã chịu đựng hơn hai mươi năm, vì sao không thể chịu đựng được nữa.

Nhưng đồng thời, họ cũng khó hiểu, không hiểu làm thế nào mà Cố Cửu lại biết sự thật về thân thế của cô.

Bọn họ trong lòng đều biết về thân thế của Cố Cửu, nhưng họ chưa bao giờ đề cập đến.

Diệp Uyển Nguyệt lúng túng cười nói: “Cố Cửu, con đừng nghe lời nhảm nhí của người khác, chúng ta đã sống cùng với nhau hơn hai mươi năm, chẳng lẽ so ra còn kém hơn so với người ngoài kɧıêυ ҡɧí©ɧ sao?”

Nghe được lời nói của bà ta, Cố Cửu bật cười chế giễu, nhưng cũng không có nhìn bà ta, cô nhìn về phía cha mình, Cố Quảng Bình.

Người đàn ông này chính là cha ruột của cô, nhưng ông ta quá yếu đuối.

Mỗi lần cô bị Diệp Uyển Nguyệt ức hϊếp, người đàn ông này chưa từng đứng ra vì cô.

Một câu khuyên nhủ giải vây cho cô đều không có.

Cố Cửu không hận người đàn ông này, nhưng cô cũng không còn tình cảm gì nữa.

Người đàn ông này đã cho cô sinh mệnh, nhưng lại không cho cô tình cha con, không để cô vào trong mắt.

Từ nhỏ đến lớn, Cố Huyên là đứa con gái duy nhất trong mắt ông ta.

Còn cô luôn là một thứ tồn tại không cần thiết.

“Ba, mẹ ruột của tôi là ai?”

Nghe được lời nói của cô, Cố Quảng Bình khinh ngạc lùi lại hai bước, giông như nhớ tới hồi ức cũ nào đó, sắc mặt tái nhợt.

Diệp Uyển Nguyệt cuối cùng cũng không thể che giấu được nữa.

“Cố Cửu, cho dù con không phải là con gái ruột của mẹ, nhưng mẹ đã nuôi dưỡng con hơn hai mươi năm, con đối xử với gia đình mình như thế này sao?”

Nói xong, bà ta nhìn về phía Cố Quảng Bình đang tái mặt, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, bà ta hung hăng đẩy ông ta một cái.

Cố Quảng Bình mất cảnh giác bị bà ta đẩy một cái, không tự chủ được bước chân đυ.ng vào chiếc lọ trang trí bên cạnh thang máy.

“Cạch cạch cạch cạch….”

Cố Quảng Bình va chạm với chiếc bình, cả người và bình đều té ngã trên mặt đất.

Dù vậy, Cố Quảng Bình vẫn chìm đắm trong ký ức của chính mình, đôi mắt đờ đẫn, gương mặt thì đầy đau thương.

Nhìn thấy bộ dạng này của Cố Quảng Bình, khuôn mặt của Diệp Uyển Nguyệt hiện lên một tia tức giận.

Bà ta biết Cố Quảng Bình lại nghĩ đến người phụ nữ kia, lại nghĩ tới đoạn tình cảm hơn hai mươi năm trước.

Cố Huyên nhìn Cố Quảng Bình ngã trên mặt đất, cũng không có đem người đỡ dậy.

Cô ta vội vàng đến chỗ Cố Cửu, chỉ tay về phía cô, “Cố Cửu, cô là một con sói mắt trắng. Cố gia đã nuôi dưỡng cô hơn hai mươi năm, đây là cách cô trả ơn bọn họ? Lương tâm của cô có phải là bị chó ăn rồi không?”

Nhìn Cố Huyên đang khua tay múa chân trước mặt mình, Cố Cửu dường như đã nhìn thấy lại sự sỉ nhục của mình ở kiếp trước.

Cố Cửu khóa miệng nhếch lên nụ cười quái dị, nhìn về phía Dương Tử Hoa cách đó không xa.

“Haha…hai mươi năm qua tôi có từng làm việc gì có lỗi với các người không? Đi học thì tự tay tôi làm kiếm tiền, tiến vào công ty Quân gia tiền lương toàn bộ cũng đều giao hết cho các người, các người có từng quan tâm đến tôi một chút nào không?”