Mạt Thế Trọng Sinh: Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 56 : Chia tay

Nói rồi, Cố Cửu vòng qua Cố Huyên đứng trước mặt Dương Tử Hoa, “Từ nhỏ đến lớn chỉ cần tôi có được thứ gì, cô liền cướp thứ đó, hiện tại ngay cả người đàn ông này cô cũng đã đoạt đi rồi, cô còn không hài lòng cái gì, cô còn muốn đoạt cái gì? Cô nói đi, có phải muốn lấy cái mạng này của tôi luôn không?”

Nói đến đây, giọng điệu của Cố Cửu đầy căm phẫn, kiếp trước đúng thật là Cố Huyên đã muốn mạng của cô a.

Dương Tử Hoa vẫn luôn đứng một bên xem, hắn ta dường như đã hiểu ra điều gì đó sau khi nghe người của Cố gia nói, nhưng lại có chút nghe không hiểu lắm.

Lúc này nghe được lời nói của Cố Cửu, hắn ta không chút suy nghĩ giải thích: “Cố Cửu, em hiểu lầm rồi, anh cùng Huyền Nhi không có việc gì, chúng tôi…”

“Câm miệng!”

“Anh Tử Hoa…”

Nhưng khi hắn ta vừa nói được một nữa, Cố Cửu cùng Cố Huyên đồng thời lên tiếng.

Cố Cửu lạnh lùng cắt ngang lời của Dương Tử Hoa, Cố Huyên cũng tràn đầy bi thương gọi hắn ta.

Dương Tử Hoa nhìn hai cô gái một cái, trong lòng có chút không xác định.

Cố Cửu làm sao có thể không nhìn ra tâm trạng của Dương Tử Hoa vào lúc này, cô liếc nhìn tên tra nam này với vẻ khinh bỉ.

Lúc này, cô càng chắc chắn kiếp trước mình thực sự mù quáng, nếu không làm sao có thể có hứng thú với loại đàn ông này.

Cố Cửu lạnh lùng nhìn Dương Tử Hoa, “Anh còn nhớ rõ tin nhắn hái tháng trước tôi gửi cho anh không?”

Mặt của Dương Tử Hoa tái mét khi nghe cô nói vậy, hắn ta nhớ tới hai tháng trước Cố Cửu từng gửi cho hắn ta một tin nhắn.

Tin nhắn có nội dung là bọn họ chia tay đi.

Hắn ta không tin nên đã gọi lại cho Cố Cửu, nhưng điện thoại lại không thể kết nối được.

Lúc sau hắn ta cho rằng Cố Cửu đang giở trò giận dỗi, qua một thời gia sẽ ổn thôi.

Những đã hai tháng ròi hắn ta không có liên lạc với Cố Cửu.

Không ngờ hôm nay đối phương lại nhắc lại chuyện cũ.

Dương Tử Hoa nhìn Cố Cửu bằng ánh mắt đau lòng, “Anh không đồng ý chia tay.”

“Anh Tử Hoa, vậy còn em?”

Cố Huyên vừa nghe thấy lời nói của Dương Tử Hoa , cô ta bước đến bên cạnh hắn ta, nắm lấy tay hắn ta rơm rớm nước mắt hỏi.

Dương Tử Hoa nhìn xuống cô gái “ngây thơ” bên cạnh với ánh mắt bất đắc dĩ.

Trong lúc này, trong đầu hắn ta hiện lên đầy những hình ảnh xen kẽ giữa Cố Cửu và Cố Huyên, trong lúc nhất thời hắn ta do dự.

Cố Cửu nhìn lại bộ dạng muốn níu kéo cái gì đó của Dương Tử Hoa, sau đó lại nhìn cảnh tượng kinh tởm của hắn ta và Cố Huyên nhìn vào mắt nhau mà suýt nôn.

Cô kiên quyết nói: “Dương Tử Hoa, chúng ta đã chia tay, dù anh có đồng ý hay không, sau này chúng ta sẽ là người xa lạ.”

Sau đó cô nhìn về phía Cố Huyên đang rơm rớm nước mắt bên cạnh, “Cố Huyên, nếu cô thích gã đàn ông này, vậy tôi liền tặng hắn ta cho cô, về sau nếu như còn muốn đυ.ng đến đồ vật của tôi, cô trước hết nên biết tự lượng sức mình, nếu như có lần sau tôi tuyệt đối sẽ không nương tay.”

Nghe Cố Cửu nói vậy khuôn mặt Cố Huyên liền biến sắc, ánh mắt càng thêm ác ý.

Tuy nhiên một chút biến đổi cảm xúc này của cô ta cũng không khiến Cố Cửu để tâm.

Cô đi về phía Cố Quảng Bình và Diệp Uyển Nguyệt cách đó không xa.

Lúc này hai người vẫn đang nhỏ giọng cãi nhau.

Không, đúng hơn phải nói chỉ có Diệp Uyển Nguyệt đang mắng mỏ người đàn ông kia.

Cố Quảng Bình ngồi bệch trên mặt đất, Diệp Uyển Nguyệt từ trên cao nhìn xuống ông ta mà chửi rủa.

“Cố Quảng Bình, tên khốn kiếp, tôi đã ở bên cạnh ông nhiều năm như vậy, vậy mà ông còn nghĩ đến người phụ nữ kia, tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy, ông đồ lòng dạ đen tối…..”

Đối với việc Diệp Uyển Nguyệt chửi rủa Cố Quảng Bình đã sớm là chuyện bình thường hằng ngày.

Ông ta đã quen rồi, ông ta không quay lại phản bác, cũng sẽ không quay lại phản kháng.

Nhìn thấy người đàn ông ngồi bệch trên mặt đất, trong lòng Cố Cửu có chút không nỡ.

Đối với người đàn ông này cho dù cô không có tình cảm gì nữa nhưng ông ta vẫn là cha ruột của cô.