Mạt Thế Trọng Sinh: Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 54: Xé rách da mặt

Diệp Uyển Nguyệt đợi hơn nữa ngày, cũng không có đợi Cố Cửu quay lại, điều này khiến bà ta không thể chấp nhận được.

Trước đây mỗi khi tức giận, Cố Cửu luôn là cẩn thận dè dặt dò hỏi.

Bây giờ bà ta đang rất tức giận, nhưng Cố Cửu lại vẫn như cũ quay lưng về phía bà ta, không hề nhúc nhích.

Bà ta không có phát hiện Cố Cửu có gì bất thường, cũng không có để ý tới ba người Hoắc Tường, Lôi Kiệt cùng Tiểu Thất.

Trong mắt bà ta chỉ có Cố Cửu là người mà bà ta đã nắm trong tay hai mươi năm.

“Cố Cửu, mẹ kêu chị quay lại, đây là thái độ của chị sao?”

Diệp Uyển Nguyệt không có lên tiếng, mà ngược lại Cố Huyên lại nhịn không được mà lên tiếng.

Cố Cửu nghe thấy giọng nói của Cố Huyên, sự kiêu ngạo trong giọng nói đó khổng thể che giấu được.

Cố Cửu chạm rãi xoay người lại với nụ cười xán lạn.

Nhìn người một nhà phía sau, bao gồm cả người đàn ông cặn bã kia, nụ cười của cô vẫn tiếp tục.

“Ồ!, Mẹ? Chẳng lẽ không phải từ nhỏ đến lớn bà ta không phải là mẹ của một mình cô sao?”

Cố Cửu bất ngờ xoay người lại hỏi, làm cho Cố Quảng Bình, Diệp Uyển Nguyệt cùng với Cố Huyên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Bọn họ cùng lúc nhìn về phía Cố Cửu, suy nghĩ của từng người cũng khác nhau.

Cố Quảng Bình trong lòng có chút hoảng loạn, ông ta nhìn vẻ mặt của cô con gái lớn.

Mặc dù lúc này Cố Cửu đã nở nụ cười trên môi, nhưng ông ta cảm nhận được sự khác biệt của cô.

Diệp Uyển Nguyệt cùng Cố Huyên cũng đang cố đoán xem có phải Cố Cửu đã biết điều gì đó hay không.

Có phải là do cô đã biết, nên hai tháng trước mới có phản ứng như vậy.

Diệp Uyển Nguyệt trước đó còn có vẻ mặt tức giận, nhưng lúc này bà ta đã thay đổi thái độ.

Bà ta mỉm cười nhìn Cố Cửu, “Cố Cửu, con làm sao vậy, hai tháng rồi con không liên lạc với gia đình, bây giờ lại nói như vậy, từ nhỏ đến lớn mẹ đối với con cùng Huyên Nhi đều như nhau, nó là em gái con, con không cần cùng nó so đo những chuyện nhỏ nhặt không cần thiết”

Cố Cửu nghe được lời này của Diệp Uyển Nguyệt, ý cười trên mặt không giảm, nhưng cảm xúc không ánh mắt của cô cũng trở nên lạnh lùng hơn.

Từ trong xung hô của Diệp Uyển Nguyệt lúc nãy, cô có thể nghe thấy sự khác biệt trong cách đối xử giữa cô và Cố Huyên.

Từ nhỏ đến lớn Diệp Uyển Nguyệt vẫn luôn gọi cô là Cố Cửu, còn đối với Cố Huyên là Huyên Nhi.

Sự thân thiết như vậy đã từng là một phần khiến cô ghen tị.

Cố Cửu bỏ qua nỗi đau trong lòng, nhìn theo tầm mắt của Diệp Uyển Nguyệt, không có một chút cảm xúc nào, giống như cô đang nhìn một người chết vậy.

Từ nhỏ đến lớn, cô đã phải chịu quá nhiều khổ sở dưới bàn tay của người phụ nữ này.

Cô có thể thuận lợi vào đại học, tiến vào công ty chi nhánh của Quân gia, tất cả đều do sự nỗ lực của bản thân và sự giúp đỡ của học tỷ.

Ngay cả trước khi vào đại học, Diệp Uyển Nguyệt cũng làm mọi cách cản trở cô. Nói điều kiện trong nhà như thế nào như thế nào.

Khảng thời gian đó là những ngày khó khăn nhất của cô, cô vừa đi học vừa đi làm thêm, những năm đó gần như là những tháng ngày khó khăn nhất của cô.

Nhưng cô cũng cố gắng nhẫn nhịn vượt qua.

Cô không lấy một xu nào từ gia đình, tự mình trang trải cho bản thân đi học.

Sau khi vào công ty của Quân gia làm việc, người phụ nữ này lại tìm đủ mọi lí do làm cho cô cam tâm tình nguyện đưa tiền lương của mình cho bà ta.

Khi đó cô cũng không biết người phụ nữ này khôn phải mẹ ruột của mình, cũng không biết người phụ nữ này lòng dạ đen tối như vậy.

Vì vậy cô luôn ngoan ngoãn nghe lời vì tình cảm gia đình, vì để bọn họ quan tâm để ý đến cô nhiều hơn một chút.

Hiện giờ, cô đã được trọng sinh.

Cũng biết được những chuyện mà kiếp trước cô chưa biết, vậy tại sao cô phải tiếp tục giả ngu.

Đôi mắt lạnh lùng của Cố Cửu nhìn Diệp Uyển Nguyệt khiến bà ta cảm thấy hoảng hốt.

Đơn giản chỉ vì đôi mắt của Cố Cửu không có một chút cảm xúc nào, ánh mắt của cô thật giống như đang nhìn một người xa lạ vậy.

Ngay khi Diệp Uyển Nguyệt muốn nói cái gì đó, Cố Cửu đã lên tiếng.