Mạt Thế Trọng Sinh: Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay

chương 53 : Đối chọi gay gắt

Bởi vì hâm mộ với Cố Huyên, cũng mong muốn được đối xử như vậy.

Khi đó, vì muốn người phụ nữ này quan tâm đến mình, cô thậm chí còn tự làm cho mình bị bệnh.

Giờ nghĩ lại, Cố Cửu chỉ có thể dùng một chữ để hình dung bản thân mình lúc đó , một chữ ngốc.

Cố Cửu tiếp tục đi về phía trước.

Thấy cô đi tới, Cố Huyên dùng hai tay ôm chặt lấy cánh tay của Dương Tử Hoa.

Cứ như thể Cố Cửu đi đến để đoạt người với cô ta vậy.

Chính là Cố Cửu lại phớt lờ không để ý đến gia đình này, đi ngang qua họ bước vào thang máy.

Cố Quảng Bình vốn đang đợi con gái lớn của mình đi đến, trơ mắt nhìn Cố Cửu lướt qua bọn họ đi về phía thang máy.

Diệp Uyển Nguyệt cũng nhìn thấy động tác của Cố Cửu.

Nghĩ tới hai tháng nay Cố Cửu không liên lạc với gia đình, thậm chí không gửi tiền về cho gia đình nên bà ta liền tức giận sôi máu.

“Cố Cửu, cô đứng lại cho tôi!”

Một tiếng gầm giận dữ vang lên từ phía sau.

Cố Cửu nghe thấy âm thanh chói tay quen thuộc này, nếu là trước kia, có lẽ cô vẫn còn đang hoảng sợ, nghĩ rằng mình lại làm sai cái gì.

Nhưng mà bây giờ nội tam cô rất bình tĩnh, thực sự rất bình tĩnh.

Bởi vì hiện giờ cô đã không còn bất kỳ kỳ vọng nào đối gia đình này nữa, cũng không quan tâm đến nữa.

Cô đã sống lại một lần, không có khả năng buông bỏ mọi thù hận xuống, nhưng cô đã không còn thái độ thù địch mạnh mẽ như trước.

Cố Cửu đứng yên với tâm thê người không chạm ta, ta không phạm người khác.

Cô dừng lại tại chỗ nhưng cũng không có xoay người lại.

Bởi vì biết rõ hôm nay cô không dừng lại thì tương lai cô sẽ bị liên lụy.

Có một số điều, một số thứ, tốt hơn là nên nói cho rõ ràng.

Cô không thích rắc rối, cô cũng không muốn ở lại với một gia đình như vậy nữa.

Cô không có cái mạng thứ hai để cho họ phá hoại.

Diệp Uyển Nguyệt nhìn thấy Cố Cửu đứng đó thì ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường.

Từ nhỏ Cố Cửu đã nghe lời bà ta nhất.

Tuy rằng không biết trong hai tháng qua tính tình của đối phương đã thay đổi như thế nào, nhưng bà ta vẫn luôn có cách đối phó với cô.

Bà ta còn đang đợi cô xoay người lại xin lỗi mình vì đã nói sai.

Cố Quảng Bình thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô con gái lớn dừng lại.

Ông ta biết tính tình của vợ mình, nếu hô nay Cố Cửu bỏ đi với vẻ vênh váo như vậy thì chuyện này sẽ không dừng lại ở đây.

Đến lúc đó ông ta cũng sẽ bị liên lụy, ông ta cả đời này không có chủ kiến gì, cũng đã quen với việc chuyện gì cũng do vợ mình giải quyết.

Khi Cố Huyên nghe mẹ mình nới vậy, mắt cô ta sáng lên một tia kinh ngạc.

Cô ta biết người được gọi là chị này đã nghe lời mẹ, để ý đến tâm tình của mẹ đến nhường nào.

Cố Huyên nắm lấy cánh tay của Dương Tử Hoa, nhìn Cố Cửu cách đó không xa, trong mắt hiện lên vẻ oán hận, cùng một tia ghen tị không thể che giấu.

Phải, cô ta ghẹn tị với Cố Cửu, cũng hâm mộ đối phương.

Người được gọi là chị này tốt nghiệp liền đến công ty quân thị làm việc, một công việc với những đại ngộ cực tốt cho nhân viên.

Hơn nữa còn tìm được bạn trai lỳ tưởng với điều kiện ưu tú.

Cho nên cô ta luôn không kiềm được mà ghen ghét với cô, muốn đoạt hết tất cả những gì mà cô có.

Cố Huyên nhìn Dương Tử Hoa bên cạnh cô ta, người đàn ông này lúc này đã đem trái tim đặt lên người cô ta.

Cô ta đã làm được hơn một nữa.

Bây giờ cô chỉ muốn gương mặt của Cố Cửu hiện lên vẻ bị đả kích, cái loại biểu cảm đau đớn muốn chết đó nữa là đủ rồi.

Cô không muốn lúc nào cũng nhìn thấy khuôn mặt thanh tú xinh đẹp kia, có thể tan nát cỏi lòng, có thể lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.

Lúc này Cố Huyên có chút ma chướng, cô ta kéo chặt cánh tay của Dương Tử Hoa, nhìn Cố Cửu.

Giống như cô ta có thể nhìn thấy những gì cô ta mong muốn thấy qua tấm lưng đó.

Đáng tiếc cô ta cuối cũng không đợi được Cố Cửu quay lại.

Cố Cửu đứng đó thật lâu không quay đầu lại, cuối cùng Diệp Uyển Nguyệt cũng không chịu nỗi nữa.