Khi Tất Phương tỉnh lại, Tử Vi đang ngồi ngay ngắn phía trước hắn, ánh mắt dừng trên hồng điệp trên ngón tay, lam bào hoa văn mây khói phủ xuống thành hình cung hoàn mỹ.
Hắn nhớ tới việc bản thân dùng phép với Sở Phan, vội vàng xuống giường hỏi: “Sở cô nương đâu!”
Tử Vi đem con bướm thu vào trong tay áo, trấn an nói: “Nàng rất ổn, ngươi cũng không cần tự trách. Ngươi tuy lộ ra sơ hở, nhưng cũng khiến Thiên Ma từ trong bóng tối kéo ra tới.”
Tất Phương cảm thấy tiên sinh dường như cái gì cũng xem thấu……
“Vậy thì tốt.” Tất Phương sờ sờ cái trán, suy tư một lát, lại nói: “Ngài biết Sở cô nương đã cùng người khác kết đạo lữ sao……”
Tử Vi khe khẽ thở dài, “Các ngươi không cần ở trước mặt nàng đề cập chuyện này.”
“Ta biết ngay vị ca ca kia của nàng ấy có vấn đề……” Tất Phương nhịn không được kêu lên.
Làm gì có kiếm tu bình thường nào sẽ đem kiếm của mình cả ngày giao cho người khác, lại đâu có muội muội nào sẽ ỷ lại huynh trưởng đến trình độ như thế.
Quan hệ của bọn họ từ chút mờ ám này liền đoán ra được, đúng là méo mó.
Thế tiên sinh phải làm sao bây giờ.
Tất Phương nhớ tới Tử Vi đem Sở Phan ôm vào trong lòng, nữ hài rúc vào trong ngực hắn, ánh mắt tiên sinh nhìn nàng, ái muội mơ hồ như vậy, hương vị lưu luyến triền miên……
Hắn có chút lo lắng.
“Tiên sinh……” Tất Phương thấp giọng.
“Không cần nhiều lời.” Tử Vi đứng lên, ánh mắt hơi trầm xuống, “Ta đều có suy tính.”
Tất Phương từ trước đến nay đều rất tin tưởng Tử Vi. Hắn cường đại như vậy, phảng phất như độc lập với thế gian bên ngoài, không có liên lụy ràng buộc, chưa bao giờ để bụng yêu ghét.
Nhưng, một chữ tình, thật sự có thể…… suy tính được sao.
Tất Phương không hiểu.
Lúc này, bên ngoài vang lên âm thanh gõ cửa.
Sở Phan ở ngoài cửa nhỏ giọng hỏi: “Đạo trưởng, Tất Phương thế nào rồi.”
Tất Phương mở cửa gỗ ra, cùng nàng nhìn nhau trong chốc lát, đột nhiên nói: “Thực xin lỗi.”
Hắn xin lỗi chuyện đã công kích nàng.
Sở Phan chần chờ nói, “Ta không có việc gì…… Ngươi có ổn không?” Thời điểm huyết trùng được lôi từ trong đầu hắn ra, kỳ thật cũng rất dọa người.
“Ta…… Cũng không có việc gì.”
Tử Vi còn ở trong phòng, Tất Phương không muốn ở lâu, nội tâm giãy giụa một đoạn thời gian, “Ta về sau sẽ đem lông chim tích cóp lên, toàn bộ cho ngươi.”
Nói xong, hắn liền đi rồi.
Sở Phan sững sờ ở tại chỗ, giơ tay gãi đầu, nghĩ tới bộ dáng biệt nữu của Tất Phương mới nãy, không tự giác bật cười.
Đây được gọi là bạn bè sao?
Nàng vừa mới định thần lại, đã thấy Tử Vi đứng trước mặt, dáng người cao ngất, tóc bạc như sương tuyết, ánh sáng đèn đuốc nhàn nhạt phủ xuống, cả người hắn nửa sáng nửa tối, cảm giác có chút trống rỗng.
Sở Phan bước tới, lại không biết nên nói cái gì, liền nhỏ giọng gọi một tiếng, “Đạo trưởng……”
Tử Vi nhìn nàng, cười, “Sao lại mãi không đổi như thế.”
Đạo trưởng, đạo trưởng.
Trên giường gọi như thế, dưới giường…… Cũng luôn là gọi như thế.
Sở Phan không rõ đổi cái gì.
“Không có gì.” Tử Vi ý bảo nàng ngồi xuống, hồng điệp trong tay thuận thế bay lên, đậu trên bàn cờ ngọc thạch, cánh khẽ động, hữu khí vô lực.
“Ngươi muốn, nhìn thấy huynh trưởng của mình không?” Tử Vi hỏi.
Sở Phan liên tục gật đầu, kích động đến mức tay cũng run run, “Nhìn……..Nhìn thấy bằng cách nào?”
“Lại đây.” Tử Vi buông ngữ khí, âm sắc mềm nhẹ, “Đến gần ta một chút.”
Gần đến mức nào? Sở Phan dịch ghế, tới gần bên cạnh hắn, ngón tay sắp chạm tới góc áo lành lạnh của hắn.
“Lại gần chút nữa.” Hắn thở dài, không chờ Sở Phan tự mình động, trực tiếp đem nàng ôm lên, ôm ở trong ngực, cằm dựa vào đỉnh đầu nàng.
“Là gần như thế này.” Hắn nói.
Sở Phan chống tay lên ngực hắn, sờ tới cơ bắp cứng rắn, không biết có phải vì sắp có được tin tức của huynh trưởng không, hay bởi vì thân thể của đạo trưởng nóng rực, mà cơ thể nàng bỗng nóng đến kinh người.
Sở Phan dựa người vào Tử Vi, khi nói chuyện hơi thở không cẩn thận phun lên cổ hắn, rất ấm áp, “Ừm.”
Tử Vi kéo tay nàng qua, đầu ngón tay dán sát bên nhau, dừng ở phía trên cánh bướm, “Đây là ảo cảnh của Thiên Ma, sau khi ngươi bước vào, nhớ kỹ không được phát ra âm thanh.”
Hắn dừng lại một chút, tiếp tục nói, “Cũng không cần sợ hãi, có ta ở đây.”
Sở Phan gật gật đầu, khẩn trương lại thấp thỏm, theo lực đạo bàn tay Tử Vi, cùng nhau đem đầu ngón tay lại gần, sờ đến cánh khẽ run của con bướm.
Trong một cơn mơ mơ hồ hồ, nàng cảm giác giống như bước vào mộng cảnh.
Trong mộng có một mảnh rừng phong, còn có ao hồ mênh mông vô bờ, đàn bướm dày đặc, đều là màu đỏ.
Toàn bộ tầm nhìn đều đỏ.
Sở Phan nhớ rõ bản thân không được phát ra âm thanh, cúi đầu nhìn về phía mặt nước, phát hiện bản thân cũng hoá thành một con hồ điệp, nàng hoảng sợ thiếu chút nữa ngã xuống.
Một con bướm lớn khác vỗ cánh bay đến, dừng dưới thân nàng.
Sở Phan biết đây là đạo trưởng, lập tức cảm thấy an toàn hơn nhiều, nàng đậu lên con bướm này, được hắn chở bay về chỗ sâu trong ao hồ.
Mặt hồ nổi gió nhẹ.
Nàng loáng thoáng nhìn thấy có bóng người, bị đặt chính giữa ao hồ, vóc người cao gầy, tóc đen rũ trên mặt nước, trên sống lưng cắm một thanh kiếm, áo bào trắng nhiễm máu.
Bọn họ tiến lại càng gần, Sở Phan vẫn luôn không chớp mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm hoa văn góc áo người nọ, họa song bạch ngọc, ý chỉ nhất phan nhất du.
Tim nàng như chìm đáy cốc, như lạc vào hầm băng.
Sở Phan gian nan ngẩng đầu, nhìn về phía sau lưng hắn, thứ trên xương sống hắn không phải là kiếm, mà là xương cốt của hắn.
Sở Du lấy thân làm vỏ, lấy xương làm kiếm, đó là kiếm cốt của a huynh, bị tách ra ngoài.