Côn Luân kiếm xuất hiện cực nhanh, một đạo kiếm khí sáng như tuyết cắt ngang bầu trời, gần như để lại tàn ảnh, vững vàng đem ly hoả của Tất Phương chặn lại.
Sở Phan thừa dịp chạy đi, vừa mới xoay người đã rơi vào một vòng ôm ấm áp mang theo hương thơm thanh dịu.
Là đạo trưởng.
Tử Vi kéo nàng ra phía sau, ngón tay lưu chuyển, phi kiếm ra khỏi vỏ, lại không công kích Tất Phương mà hướng về hư không phía sau hắn chém vào thứ gì đó.
Không trung quang đãng đầy sao trời nháy mắt tầng mây chồng chất, tiếng sấm nổ vang như luyện ngục.
Bầu trời đổ mưa máu, bị cơ quan của phi thuyền chặn ở bên ngoài, Tử Vi tay trái thi quyết trói chặt Tất Phương, hắn chạm vào trán Tất Phương, từ huyệt thái dương lôi ra một đạo tơ máu.
Là một con trùng rất nhỏ.
Nó bị ném trên ván gỗ, chẳng qua ngay lập tức, nhuyễn trùng phá kén thành điệp, vỗ vỗ cánh, ập vào trước mắt Tử Vi.
Kiếm quang chém xuống thành đường cong, con bướm rách nát.
Tử Vi ngửa đầu, tay áo rộng tung bay, giọng nói mát lạnh trầm tĩnh, như nước chảy dập dờn, “Thiên Ma, đừng ẩn nấp nữa.”
“Ngươi vẫn không thú vị như vậy……Lại còn rất đáng ghét.” Giọng nói kia rất quái dị, dính nhớp như là ngậm máu, mang theo một tia châm chọc, “Côn Luân Tử Vi, thế mà lại co đầu rụt cổ trong thuyền.”
Sắc mặt Tử Vi đạm nhiên, “Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ không lộ diện sớm như thế.”
Thiên Ma nắm tay, nhìn trường kiếm trong tay hắn, xương ngón tay siết chặt, cười lạnh, “Ngươi vẫn như cũ cho rằng……Bản thân có thể tính hết thiên mệnh, không gì không làm được?”
Giọng nói hắn tất cả đều là hận ý.
Tĩnh Xu biết, Thiên Ma người này, oán hận nhất là thiên tài, ghen ghét cường giả.
Đối với Tử Vi càng là như thế.
Việc làm thời trẻ của hắn mọi người đều biết. Bởi vì Thiên Ma sinh ra không phải đã là ma, hắn cũng là tạp huyết, một bán yêu. Cha mẹ hắn rất yêu nhau, đặt tên cho hắn là Giang Phùng, ý muốn kỷ niệm hai người họ lúc mới gặp đã nhất kiến chung tình.
Chẳng qua bọn họ vừa sinh hạ Giang Phùng đã bị Nhân - Yêu hai tộc phát hiện, bọn họ không phản kháng, dùng tính mạng của mình đổi cho hài tử một con đường sống.
Không có người quản giáo hắn, những người đó đem hắn vứt bỏ ở sâu trong rừng, hắn được sói mẹ nuôi lớn.
Cho nên nói, người càng bị kì thị, bị bỏ qua, càng có khát vọng về lực lượng cường đại. Sau khi hắn lớn lên, trở thành một kiếm tu.
Kiếm đạo, vĩnh viễn được coi là một đạo mạnh nhất, sở cầu cả đời của kiếm tu, trừ bỏ kiếm tâm, còn có thần kiếm nhận chủ. Là một loại vinh dự, cũng là sự tượng trưng cho sức mạnh tối cao.
Mười bốn châu Tam đại tiên kiếm, theo thứ tự trấn giữ ở Côn Luân, Không Chu Toàn, Thục Sơn. Hắn đều đi thử qua, 3000 bậc thang đều bị máu đầu gối hắn nhiễm đỏ, nhưng không có một cái nào chịu nhận hắn làm chủ.
Tính cách hắn tối tăm, tàn bạo vô độ, thế nhưng vẫn muốn chinh phục thần kiếm.
Khi đó quan hệ Nhân - Yêu vẫn chưa hoà hoãn, người khác chê cười hắn sao lại cứ chấp mê bất ngộ cũng vẫn không đả động được trời xanh, tạp chủng chính là tạp chủng, sao có thể có được ưu ái của thần kiếm.
Ai cũng đều cho là như thế, thẳng tới khi Tử Vi cầm lấy Côn Luân kiếm — — hắn thậm chí không phải là một kiếm tu, hắn sở học phần lớn là đạo thuật.
Nhưng hắn lại được thần kiếm nhận chủ.
Tao ngộ của bọn họ tương đồng như thế, lại đi lên hai con đường nhân sinh khác biệt.
Cuối cùng Giang Phùng đọa ma, phế đi toàn bộ công pháp, không thể chạm vào kiếm. Còn Tử Vi, dùng Côn Luân thần kiếm phong ấn hắn vào Sí Uyên.
Có lẽ đây chính là trời sinh đối địch.
Tử Vi đánh gãy hồi tưởng của Tĩnh Xu, hắn nhìn thẳng đôi mắt huyết sắc của Thiên Ma, “Ta chưa bao giờ cảm thấy bản thân không gì không làm được.”
Hai người trầm mặc giằng co.
Tất Phương hôn mê bất tỉnh, long nữ cùng tuỳ tùng cúi đầu trầm mặc, chỉ có Sở Phan ngẩng đầu nhìn hướng Thiên Ma.
Khuôn mặt hắn tiều tụy, sống mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài chứa con ngươi đỏ như máu. Người mặc áo đen, y phục to rộng, thân hình giấu trong mây mù, nhưng cũng nhìn ra hắn gầy gò trơ xương.
So với anh tuấn thì nói hắn cổ quái càng thích hợp.
Chính là hắn đã bắt huynh trưởng đi.
Sở Phan khống chế muốn hỏi hắn, cảm giác thị huyết như mạng đến tột cùng là như thế nào…….
Nàng cúi đầu xuống, nắm chặt góc áo bản thân.
Thiên Ma am hiểu nhất là nhân tâm, hắn nhìn bả vai rụt rụt của Sở Phan, tâm niệm vừa động, vô số huyết hồ điệp dũng mãnh bay qua, trào phúng nói, “Để ta nhìn xem, bây giờ đi bên cạnh ngươi, toàn là một đám phế vật.”
Tử Vi nhíu mày, tay trái cầm kiếm, tay phải quay cuồng Không Động ấn, đem huyết hồ điệp chặn ở bên ngoài phi thuyền.
Tĩnh Xu thu Tất Phương vào trong túi, nhanh chóng nói, “Tiên sinh, mấy con bướm này để ta tới đối phó.”
Tử Vi lại thi triển một đạo trận ấn, đem đám bướm vây ở bên trong, “Trông nó là được.”
Thân mình Thiên Ma hơi nghiêng, tay hoá thành trảo, hướng Sở Phan chộp tới. Lúc này Côn Luân Kiếm hàn mang trút xuống, đối đầu với trảo ấn của hắn, nổ ra một trận điện hoa.
Trong khoảnh khắc, Sở Phan ngửi thấy hương vị nhàn nhạt trên người Thiên Ma, mùi da thuộc cùng máu tươi.
Thiên Ma hiển nhiên cũng thế.
“Trên người của ngươi……Sao lại có hương vị hồ ly.” Hắn dường như phát giác ra gì đó chơi rất vui, hai mắt đỏ tươi như huyết hồ điệp, cười một cách bừa bãi, “Tử Vi, ngươi thế mà cũng có nhược điểm!”
Hắn lại lần nữa hướng Sở Phan chộp tới, chỉ thấy một kiếm bay tới, ánh kiếm lóe lên sát chiêu chiếu sáng cả bầu trời đêm, đem hắn đánh bay xa mười thước.
Thiên Ma triệt để lui về phía sau.
Hắn liếʍ máu không tồn tại trên đầu ngón tay, nhìn chằm chằm Sở Phan, ung dung nói, “Mặt của ngươi…….Nhìn thật quen mắt…..”
Đồng tử Sở Phan co rụt lại, sắc mặt tái nhợt: “Ngươi đã làm gì huynh ấy.”
Tầm mắt Thiên Ma dính trên mặt nàng, làm người khác cảm thấy không khỏe, giọng nói cũng mang theo đùa giỡn trào phúng: “Ngươi đâm Tử Vi một kiếm, rồi đi theo ta, hầu hạ bổn vương cho tốt, ta sẽ tự nói cho ngươi biết.”
Gió thổi tan mây đen, lộ ra ánh sáng rạng đông, mang đến rét lạnh tận xương.
Sở Phan lạnh mặt, nhẹ nhàng mở miệng, phun ra hai chữ.
“Ghê tởm.”
Thiên Ma cười lớn, đứng thẳng trên đỉnh cột buồm phi thuyền, xoay người một cái hoá thành vô số huyết điệp, hồng quang mờ dần, sau đó chậm rãi tiêu tán giữa không trung.