Theo như lời nói lúc trước của Tử Vi, quả nhiên không sai.
Đây là loạn thế, nhưng cũng là thời điểm kiêu hùng xuất hiện lớp lớp, thiên tài lấp lánh thời đại.
Ngắn ngủn mấy chục năm, có Giao nhân gặp được nước thánh Nam Hải, tu thành linh thể; có hung thú xuất thế, lại hiểu được tự quy huấn bản thân, ức chế ly hỏa; lại có trời sinh kiếm cốt, thân có kiếm tâm tuyệt đối chính là thiên tài.
Đừng nói tới phương xa còn có Bồng Lai, Phương Chư, Không Chu Toàn……chúng tinh lóng lánh. (chúng tinh - những vì sao)
Mặc dù Thiên Ma hiện thân, cũng không đáng ngại, đây chính là một thế hệ tân sinh thịnh thế.
Rốt cuộc thì thiên hạ này, vĩnh viễn đều thuộc về người trẻ tuổi.
Mặc dù bọn họ còn yếu, song cũng là người trẻ tuổi.
Sở Phan dùng sức vỗ cánh, hướng về phía Sở Du bay tới, muốn đậu trên tóc hắn, nhưng lại không chạm vào được thực thể, lúc này mới phát hiện đây chỉ là một ảo cảnh.
“Là ký ức.” Giọng nói Tử Vi truyền tới não nàng, mặc danh có chút lãnh đạm.
Sở Phan không để ý này đó, nàng run cánh bay quanh người huynh trưởng, cơ hồ muốn rơi lệ.
Công tử mảnh khảnh, ba thước bạch y bị máu nhiễm đỏ, xương sống bị rút ra ngoài, còn dính thịt vụn, treo cao trên không trung, làm cho tim người ta lạnh lẽo……
A huynh….
Sở Phan cảm thấy bản thân đã lệ rơi đầy mặt.
Người nọ như cảm nhận được gì, ngẩng đầu, con ngươi màu hổ phách, lông mi đạm mạc, đáy mắt có mênh mông màu đỏ tươi, càng hiện lên mắt phượng phiếm ánh sáng mỏng, hỗn loạn một tia khinh mạn.
Tia khinh mạn này là dành cho người phía sau nàng.
Hắn trào phúng nói: “Thiên Ma, ngươi còn có thủ đoạn gì?”
Trong phút chốc một trận sương đỏ kích động, có bóng người chậm rãi từ giữa đi ra, Giang Phùng cười cười, hận ý cùng ghen ghét trong giọng nói không giấu đi được.
“Xương cốt của ngươi, còn thể cứng hơn một ít.”
Sở Du thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn, khóe môi đổ máu hơi nhếch lên, châm chọc nói, “Lão quái vật sống 800 năm ……Gϊếŧ không chết một kẻ hèn nhân tu 25 tuổi là ta?”
“Ta từ khi bắt đầu tu kiếm, liền biết, thế gian này không có thanh kiếm nào ta không thu được.”
Sống lưng hắn bị ép tới cong, xương cốt đều bị lột ra, lại rất ngạo mạn cười châm chọc, “Còn ngươi, chẳng qua chỉ là kẻ không được kiếm thừa nhận.”
“Phế vật.”
Sở Du thực sự biết cách chọc giận hắn như thế nào.
Giang Phùng vẫn luôn nghe hắn nói, đột nhiên cứng ngắc nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú, giơ tay ấn lên xương cốt Sở Du, đột nhiên kéo ra — —
Thân mình Sở Du run lên, nuốt khan một tiếng, đau đớn từ sống lưng truyền đi khắp người, hắn cắn răng nhịn xuống, hầu kết lên xuống dưới da thịt, ngay cả hô hấp cũng trở nên mỏng manh.
“Trời sinh kiếm cốt?”
Giang Phùng nắm lấy xương cốt như ngọc của hắn, lau sạch máu tươi trên mặt, tự mình lẩm bẩm, “Kiếm tâm của ngươi là cái gì?”
Sở Du nếu chết dễ dàng như thế thì từ nhỏ tới lớn hắn đã chết qua vô số lần. Như lời Bạch Trạch nói, trời sinh kiếm cốt, tận xương thành vỏ.
Kiếm là người, người là kiếm, hắn chỉ cần không mất đi kiếm tâm, không ai có thể gϊếŧ chết hắn.
Sở Du nhắm mắt lại, chịu đựng thống khổ dài dặc, khàn giọng nói, “Ngươi cái tạp huyết bán yêu, còn vọng tưởng, hiểu được kiếm tâm sao?”
“Ngươi có thể cứ giữ miệng lưỡi sắc bén như thế…..” Giang Phùng bóp chặt cổ hắn, mỗi chữ đều mang theo ghen tị rõ ràng.
“Ngươi tốt nhất đừng để ta tìm ra nhược điểm.”
Lúc này Sở Du, một đôi mắt huyết hồng đến làm cho người ta sợ hãi, giọng nói đứt quãng, lại có một cổ nhuệ khí làm nhân tâm chấn động.
Hắn nhịn xuống đau đớn, nhìn thẳng Thiên Ma.
“Ta nói cho ngươi biết, ta căn bản không có nhược điểm.”
Sở Phan nhìn thấy cảnh tượng này, tim như là bị người ta khoét lấy. Cảnh tượng tại một khắc này bắt đầu hư ảo, hết thảy trở nên hỗn độn, nàng phảng phất như rơi vào vực sâu, vẫn đang rơi xuống……..
Trong phòng trên phi thuyền, ngọn đèn dầu hơi lung lay, trên mặt nàng tất cả đều là mồ hôi lạnh, tóc đen một cụm lại một cụm dính bết trên má, thân mình không ngừng run, khớp hàm va chạm kẽo kẹt, cũng không biết là lạnh hay là nóng.
Tử Vi kéo nàng vào trong l*иg ngực ôm chặt, khẽ hôn lên trán nàng, sau đó đặt nàng lên giường, phủ chăn lên.
Đây là phản phệ sau khi vào ảo cảnh của Thiên Ma. Hắn đã mang Sở Phan vào một lần, lý trí nhắc nhở, nếu lại tiến vào lần nữa, hắn sẽ bị thương.
Hắn không muốn vì chuyện này mà lấy thân mạo hiểm.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ có giọng nói mê sảng nhỏ bé của nữ hài, mơ hồ, suy yếu, gọi huynh trưởng.
Huynh trưởng, huynh trưởng.
Tử Vi ở bên bàn cờ tĩnh tọa thật lâu, nhắm chặt hai mắt, môi căng chặt, sống lưng thẳng tắp, ánh trăng mạ một vòng sáng nhạt, đôi tay hợp lại trong áo.
Rõ ràng vẫn ôn lương như cũ, nhưng lại trầm mặc đến đáng sợ.
Hắn giật giật, từ trong tay áo lấy ra một con bướm.
Con bướm này trên thân tràn ngập hoa văn quỷ dị màu ánh kim, hai cánh như mọc ra con mắt, chỉ dùng mắt thường đánh giá đã cảm thấy nguy hiểm cực điểm.
Vẫn còn sống rất tốt.
Tử Vi than nhẹ, dùng thủ pháp y hệt, ngón tay hợp lại, đầu ngón tay nhẹ chạm vào cánh của nó.
Lần này hiển nhiên thay đổi một cảnh tượng khác, không có màu đỏ choáng ngợp tầm mắt, không gian rõ ràng hơn không ít, đây là hiện thực.
Lúc này đây, nam nhân bị đặt giữa hồ, rõ ràng tốt hơn rất nhiều, bởi vì Thiên Ma biết được tin tức Tử Vi rời đi, tâm tư đã không còn đặt trên người hắn.
Bạch Trạch kiếm xuyên qua hư không đã trở về, an trí nằm trong sống lưng hắn, uẩn dưỡng thần hồn, phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Sở Du yên lặng tu luyện tâm pháp, tinh thần vẫn luôn trong trạng thái căng chặt, hắn bỗng nhiên trừng mắt, nhìn mặt hồ không chút gợn sóng, lạnh giọng hỏi: “Ai!”
Hắn đầu tiên là nhìn thấy một thân đạo bào chiếu trên mặt hồ, thêu hoa văn mây khói, càng đến gần, màu sắc y phục càng đạm, gần như hoà thành một phần với màu nước.
Sở Du ngẩng đầu, thấy mặt người này.
Hắn cố hết sức thẳng sống lưng, trên trán ướt nhẹp, hàng lông mi dài dính vào nhau, hầu kết vừa động, thần sắc biến đổi.
Đã lâu không gặp. “Côn Luân Tử Vi.”