Sở Phan đương nhiên không biết.
Nàng ở nơi Sở Du an bài sẵn, ngoại trừ mỗi tháng bị lấy một ít máu thì gần như không cần lo lắng tới cái gì, không cần phải biết bất luận chuyện gì.
Sở Du cảm thấy muội muội nên sống dưới đôi cánh của hắn, để một người là hắn bảo bọc.
Giọng nói của Sở Phan có chút phát run: “Ta không biết.”
Ngón tay Tĩnh Xu chạm lên roi bạch ngọc, nhìn nàng một cái thật sâu: “Giao nhân lừa hắn, thuốc trường sinh bất lão của Long tộc là đồ giả.”
“Cho nên như thế nào?”
Tĩnh Xu dừng bước chân, giọng nói mang theo chút thương tiếc, “Sở cô nương, thuốc trường sinh bất lão của Long tộc sớm đã bị Thiên Ma đoạt đi.”
*
Sở Phan trở về phòng, ngồi trên giường, nghĩ thế nào cũng không ra, a huynh vì sao lại muốn trộm loại thuốc đó.
Người tu tiên, không gì ngoài mong muốn sống lâu. Nhưng hắn mới hai mươi lăm tuổi đã đạt được trình độ hiếm người đạt tới, cẩm tú quang huy, một đường bằng phẳng.
Hắn không cần loại đồ vật này.
Sở Phan đã mơ hồ hiểu ra, là ai cần loại đồ vật này.
Lòng nàng trầm xuống một chút, hô hấp nặng nề, tay đặt trên ván giường hơi phát run. Tim lại bắt đầu xuất hiện từng trận đau nhói, nhịp đập mãnh liệt cuồn cuộn.
Sở Phan phảng phất như trở về mười năm trước khi mới tới Thục Sơn, không thể hấp thu linh khí, mỗi một lần hô hấp, đều giống như có dao nhỏ cứa vào yết hầu, đâm vào phế phủ.
Nếu a huynh vì nàng mới rơi vào tay Thiên Ma, nàng làm sao có thể tha thứ cho bản thân?
Kẽo kẹt một tiếng, Tử Vi đẩy cửa đi vào.
Hắn vừa tiến vào đã nhìn thấy Sở Phan nằm ở trên giường, bả vai run rẩy, trên trán phủ một lớp mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, con ngươi không có ánh sáng.
Sao lại trở thành như thế này.
“Long nữ nói gì với ngươi?” Tĩnh Xu nói chuyện khi hắn làm trận pháp, bản tính nàng ta không xấu, hắn cũng không thèm làm ra chuyện như nghe lén này.
Sở Phan bị hắn ôm vào trong ngực, lắc lắc đầu, suy yếu nói, “Đạo trưởng, ta không rõ.”
Khi nàng nói chuyện, môi hơi lạnh không cẩn thận cọ lên yết hầu hắn, Tử Vi cứng người, giọng nói dịu lại, hỏi: “Không rõ chỗ nào?”
Sở Phan tiếp tục lắc đầu, không muốn nói nữa.
Hắn vỗ vỗ bả vai nàng, ngữ khí rất chậm, “Vậy ngươi biết vì sao Uyên hoa nhận ngươi làm chủ không?”
Sở Phan di chuyển tầm mắt lên cổ tay, nhìn chằm chằm, phì cười một tiếng, “Ta cũng không rõ.”
Tử Vi dùng tay miêu tả đồ đằng Uyên hoa, da thịt dưới tay rất tinh tế, hắn nhẹ giọng nói: “Ta khi đó không khống chế được yêu phách, muốn vĩnh viễn phong ấn bản thân dưới chân núi Côn Luân.”
Không muốn sống, không có sinh cơ, người khác tới đoạt Uyên hoa của hắn, nói muốn đi cứu người, hắn nghĩ, thế thì cứ cầm đi đi, về sau cũng không truy cứu nữa.
Chỉ là không ngờ tới Uyên hoa đã sinh linh trí, còn nhận chủ.
“Ta muốn sống.” Sở Phan thấp giọng cười, tiếng nói nghẹn ngào, “Nhưng huynh trưởng vì ta cướp đoạt các loại thiên tài địa bảo, hôm thì gãy tay, lúc lại gãy chân. Lúc ấy ta nghĩ, còn không bằng ta cứ như vậy chết đi.”
Tử Vi không nói gì, nhẹ nhàng chạm lên hoa văn trên tay nàng, nhuỵ hoa non mịn tràn ra bên ngoài, trắng thuần không tỳ vết, giữa nhuỵ còn có chút lam nhạt.
Dần dần, một ít đuôi hồ ly cũng tiến lại gần, vây quanh đóa hoa nhỏ, quấn quýt bên nụ hoa mới nở, giống như đang nhảy múa, lại tựa như triền miên.
Đuôi tiêm câu lấy đóa hoa quấn quanh, lông tơ đảo qua nhuỵ hoa, cánh của Uyên hoa bắt đầu run lên, nổi lên một ít sắc hồng.
Tử Vi hỏi, “Đẹp không?”
Nàng cảm thấy mình chính là đoá hoa kia, sắp bị huân đến say, năng lực tự hỏi cũng trở nên trì độn, chỉ có thể thì thầm nói theo bản năng, “Rất đẹp.”
Hắn cười cười, đầu tiến gần đến cổ nàng, càng lúc càng gần, chóp mũi dán lên cổ nàng, hơi thở nóng bỏng, giọng nói trầm thấp khàn khàn, “Sở Phan? Phan nương……Ta có thể gọi ngươi như thế không?”
Hắn ngậm lấy vành tai nàng, đuôi hồ ly tiếp tục xoa nắn cánh hoa trên cổ tay Sở Phan, cánh hoa đang run, nàng cũng run rẩy, cả người nàng như biến thành một bãi nước.
Sở Phan bị hắn mυ'ŧ đến thoải mái, lại có một loại cảm giác tội lỗi, cả người nàng mềm nhũn, xương cốt giống như bị xoa nát, nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn, “Ngươi biết không, đây mới là chân chính song tu….Độc nhất vô nhị…….Song tu giữa chúng ta.”
Hắn nói xong chữ cuối cùng liền hôn xuống.
Tử Vi ôm lấy nàng, đuôi hồ ly từng tầng bao lấy, đem nàng giấu dưới cơ thể hắn, hắn đưa đầu lưỡi thâm nhập khoang miệng nàng, kéo theo lưỡi nàng dây dưa, chất lỏng ngọt ngào chảy xuống khóe miệng hai người.
Nàng lúc này phá lệ ngoan ngoãn, đầu lưỡi triền miên theo hắn, bị hắn mυ'ŧ lấy, mùi hương trên người hắn nồng đậm lên, đặc biệt khi giao hoà như vậy, vừa nóng cháy vừa nồng nàn.
Vị của hồ ly.
Trong lòng Sở Phan suy nghĩ lung tung, đạo trưởng có mùi vị của hồ ly.
Tử Vi nắm chặt bả vai nàng, chậm rãi buông môi nàng ra, đầu ngón tay cách nội y xoa ngực nàng, đuôi nhọn vương vấn dưới thân nàng.
“Muốn không?”
Khoé mắt Sở Phan hồng hồng, có cảm giác ngứa ngáy từ cổ lan ra toàn thân, nàng không muốn trả lời vấn đề này, lông mi khẽ run.
Tử Vi tiến lại gần, liếʍ láp từ má nàng đến khoé mắt, giọng nói ướŧ áŧ, lại hỏi, “Muốn không?”
Sở Phan túm lấy một cái đuôi, nắm rất chặt, không cho nó chui xuống dưới làm loạn. Nhưng nàng chỉ có hai tay, những cái đuôi khác theo bắp đùi tiến vào chọc chọc hoa huyệt, lông tơ ẩm ướt cọ lên mép hoa, đuôi tiêm bị thịt non kẹp chặt.
Nàng bắt đầu hô hấp dồn dập, nuốt nước bọt, mỗi nhịp thở vừa mềm vừa mỏng, như là lông vũ cọ lên trái tim, càng làm cho cơ thể nam nhân nhiệt huyết quay cuồng.
Tử Vi cuối cùng hỏi, “Phan nương….Muốn không?”
Sở Phan dùng cánh tay ôm chặt cổ hắn, đầu lưỡi câu lấy lưỡi hắn, liếʍ láp răng nanh của hắn, đầu lưỡi đảo qua, trong miệng đều là hương vị tuyết tùng.
Đừng hỏi muốn hay không.