Tử Vi cảm thấy nàng quá gầy, có thể là trên đường tới Côn Luân quá mệt nhọc, ăn uống không đủ, vòng eo gầy nhỏ, lưng cũng thon gầy, một tay là có thể ôm hết.
Nàng nằm gọn trong l*иg ngực hắn, hơi ngửa đầu, đầu lưỡi mềm mại chậm rãi phác hoạ đôi môi hắn, như là đang mυ'ŧ thứ gì đó. Tử Vi khép hờ đôi mắt, tuỳ ý động tác của nàng.
Bầu không khí trở nên nóng bỏng, hương vị thanh thấu trên người hắn huân đầu óc nàng đến say. Sở Phan thở phì phò lui ra, môi bị cọ xát đến ướt hồng, lôi ra một sợi tơ bạc, thật dài thật nhỏ, đứt đoạn dính lên cằm.
Bộ dáng này, thật sự là dâʍ ɭσạи cực kỳ.
Ánh mắt Tử Vi tối sầm lại, xoay người đem nàng đè dưới thân, đuôi hồ ly chậm rãi giao triền, theo cánh tay cùng cẳng chân của nàng quấn vài vòng, giống như một loại giao phối khác.
Lông tơ từng tấc đảo qua da thịt nàng, càng quấn càng chặt, đem nàng hoàn toàn giam cầm. Đôi mắt Sở Phan mê mang, phiếm hơi nước, cứ như thế nhìn hắn.
Tử Vi thậm chí muốn dùng lực thêm một chút, lại thêm một chút, dùng cái đuôi đem nàng vòng lên, vòng thành một cái võng.
Thẳng đến khi ánh mắt Sở Phan nhìn hắn không còn tiêu cự, nói, “Đạo trưởng vì sao lại đối xử với ta tốt như thế?”
Nàng từ nhỏ tới lớn, không nhận được bao nhiêu thiện ý, không hiểu vì sao lại có người như Tử Vi, đối với một người có việc nhờ cậy, người có ý đồ như nàng cũng có thể đối tốt như thế.
Tử Vi cố nén du͙© vọиɠ đang bành trướng, cúi đầu cắn vành tai nàng, chậm rãi lột y phục nàng xuống, sau đó liếʍ quanh nhũ hoa, thấm ra một mảnh ướŧ áŧ.
Cô nương này vẫn còn nhỏ.
Cốt linh không đến hai mươi tuổi, da thịt non mịn, da mặt cũng mỏng, không cẩn thận dùng lực mạnh một ít sẽ để lại dấu vết hồng hồng, người cũng ngây ngô mờ mịt, cái gì cũng không biết.
Ngốc nghếch.
Giọng nói của hắn khàn khàn, đem hạ thân ấn lên bụng nàng, cọ cọ, qυყ đầυ nghiền ép thịt bụng, ướŧ áŧ, “Ngươi đoán xem là vì sao?”
Sở Phan lẩm bẩm, “Ngài đừng bảo ta đoán, ta không đoán được.”
Ngay cả huynh trưởng nàng cũng không đoán ra.
Tử Vi mỉm cười, tâm niệm vừa động, một cái đuôi đã duỗi lại đây, lông tơ gãi gãi cái mũi nàng, “Là ngươi hỏi ta.”
Lông tơ tế nhuyễn có một cỗ hương vị sạch sẽ, nàng không kịp phòng bị đột nhiên bị đυ.ng tới, hơi ngứa, lập tức đánh cái hắt xì, mơ mơ màng màng ừ một tiếng, vòng eo vặn vẹo về phía trước, giữa hai chân đã bị một đồ vật nóng cháy bắt lấy.
Côn ŧᏂịŧ thô dài, qυყ đầυ chặn lấy chân tâm lõm xuống của nàng, cách một lớp qυầи ɭóŧ mềm mại, cọ xát hoa môi, ở trên tầng tầng lớp thịt gấp thong thả ma sát.
Nàng cho rằng sẽ bị cắm vào như thế, kết quả không có, Tử Vi đem cả người nàng ấn lên giường, từ trên cao nhìn xuống nàng, kéo cao chân nàng lên, đẩy nàng đến trước mắt mình.
Hắn cúi đầu xuống, tóc bạc đổ như thác nước, có một ít tán loạn trên giường, phần lớn đậu trên bụng, đùi, cả cơ thể nàng, vừa mượt vừa lạnh.
Sở Phan run run một chút, “Đạo trưởng?”
Hắn cởi y phục của nàng, nhìn nụ hoa khép kín kia, cúi đầu liếʍ một chút.
Sở Phan lập tức phát ra tiếng rêи ɾỉ dồn dập.
“Đạo trưởng!”
Hắn vươn lưỡi đi vào, từ nhuỵ hoa thâm nhập vào vách hoa, vừa nông vừa sâu, từng chút thăm dò, huyệt khẩu của nàng vốn đã bị cái đuôi làm ướt, vô cùng dễ dàng tiến vào.
Ướt nóng trơn trượt, mật dịch từ trong vách hoa thấm ra, hắn chạm tới tiểu hoa hạch kia, dùng gai ngược trong lưỡi chậm rãi lại mạnh mẽ quét qua.
Mềm mại như đào, ăn một chút là dính đầy miệng nước.
Cả người Sở Phan đều nóng, nhưng lại có một loại thả lỏng không nói lên lời, làm loại chuyện này, giống như ngồi trên đám mây, có thể quên hết mọi phiền não trong đầu.
Tử Vi đem mặt chôn ở hoa tâm của nàng, liếʍ láp linh hoạt, Sở Phan không chịu nổi loại kɧoáı ©ảʍ dồn dập này, hông nâng lên, muốn chạy trốn lại bị mấy cái đuôi kéo trở lại, khiến cho hắn liếʍ láp càng sâu.
Sở Phan rêи ɾỉ một tiếng, bắp chân bị đuôi hồ ly căng đến thẳng tắp, toàn bộ bờ mông cũng đi theo run rẩy.
Không dừng lại ở đầu lưỡi, hắn còn dùng hàm răng khẽ cắn hoa hạch sưng to của nàng, ngậm tiểu huyệt của nàng trong miệng, đầu lưỡi ấm áp ra ra vào vào, gai ngược câu trên thịt môi, có một ít kɧoáı ©ảʍ lôi kéo đau đớn.
Sở Phan nắm chặt vải vóc, vẫn luôn miệng lẩm bẩm, “Đạo trưởng..….Không, không cần như vậy…….”
Nàng nói không cần, nhưng âm đế phía dưới lại cương cứng dựng thẳng, Tử Vi ngậm lấy nó liếʍ mυ'ŧ, cảm thấy như đang uống nước, một đợt lại một đợt, cũng không thấy dừng lại.
Hắn buông nàng ra, liếʍ nhẹ lên bắp đùi nàng một cái, khẽ thở dài một hơi, “Ngươi thật sự…….rất ướt.”
Sở Phan đem mặt vùi vào lòng bàn tay, mấy cái đuôi vươn lại đây, nàng quýnh lên, trực tiếp vùi mặt vào lông tơ.
Tử Vi bật cười, cái đuôi truyền đến từng đợt kɧoáı ©ảʍ nhè nhẹ, hắn dỗ dành, nói: “Thất tình lục dục…..Chỉ là nhân chi thường tình mà thôi, Phan nương.”
Giọng nói của Sở Pha nhỏ đến không thể nhỏ hơn, mơ hồ không rõ, nói: “Đạo trưởng không cần gọi ta là Phan nương……”
Phan nương…….Loại xưng hô này, thực sự là, quá ái muội.
Sẽ khiến nàng sinh ra ảo giác.
“Thế gọi ngươi là gì?”
Hắn đem chân nàng bẻ ra, hoa huyệt đóng mở, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng cọ xát giữa hai chân nàng, ướŧ áŧ nhầy nhụa, giống như ngã vào một chậu sữa đặc, mềm cực kỳ.
Trong lúc hành động, chỗ giao hợp dần trơn trượt, trứng dái va chạm tạo ra tiếng vang thanh thuý, hắn đỡ côn ŧᏂịŧ, dùng qυყ đầυ cọ cọ hoa hạch, sau đó chậm rãi theo lỗ nhỏ, trực tiếp cắm vào.
Hắn thở ra một hơi, cảm nhận kɧoáı ©ảʍ dâng lên, lúc cắm vào còn phát ra tiếng nước dâʍ đãиɠ.
Sở Phan ôm chặt vòng eo hắn, sờ cơ bụng cứng rắn của hắn, đầu óc trống rỗng.
Tử Vi ôm mông nàng, côn ŧᏂịŧ đâm tới chỗ sâu nhất, rùng mình một cái, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt lại phong phú truyền dọc sống lưng, hắn nhịn xuống xúc động, ngửi ngửi cổ nàng.
“Ngươi nói xem, ta có thể gọi ngươi là gì?”
Trong miệng Sở Phan chỉ có âm thanh nức nở, lông mi hơi ướt, giống như là không trả lời được.
Tử Vi cười cười, nâng cằm nàng lên, vệt đỏ giữa trán hơi loé, có loại hương vị mê hoặc nhân tâm, “Không phải ngươi nói, chúng ta có nhân quả sao?”
Hắn không cởi toàn bộ y phục, chỉ lộ ra một nửa đường cong cơ bắp mạnh mẽ, tóc bạc xoã ra như thác nước, trong đôi mắt lam tựa hồ như có ánh lửa nhảy nhót, giống yêu linh giữa núi rừng, đoạt đi tâm trí người khác.
Sở Phan nhìn gương mặt hắn, chỉ cảm thấy hồn phách sắp bị hút mất, nức nở nói, “Đạo trưởng có thể gọi ta là Phan Phan…..”