Sở Phan cảm thấy một đêm này chắc chắn không thể ngủ ngon.
Nàng bị hút máu, lấy nguyên âm, nhưng chưa học pháp thuật bao giờ, không biết phải điều trị như thế nào. Tử Vi lại sợ xảy ra sai lầm như ban ngày nên tối nay liền ở lại trong phòng nàng.
Giường đệm không được coi là quá lớn, nàng chỉ khẽ di chuyển đã đυ.ng tới thân thể hắn. Có khi là chân, có khi là ngực, nhất là mấy cái đuôi.
Những cái đuôi đó chậm rãi di động lại đây, vòng trên cổ chân nàng — — ấm áp, giống như nụ hôn của hắn đêm nay, mềm mại, lưu luyến lại ôn nhu.
Hiện tại hương vị này còn chưa bứt ra được.
Hô hấp của Sở Phan mạc danh có chút nặng nề, cảm thấy yết hầu khô khốc.
Qua thật lâu sau, khi mặt trăng đã lên cao, nàng mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, khi Tử Vi tỉnh lại, trên giường đã trống không. Trong cơ thể hắn, phong ấn tiên cốt đã dần dần rút đi, trong khoảng thời gian này sẽ phá lệ thích ngủ nướng.
Sở Phan ngồi cạnh bàn đá, mặt nghiêng đối diện với hắn, trong tay cầm một ít sợi tơ trắng muốt, đầu ngón tay tinh tế linh hoạt bện chúng lại.
“Sở cô nương?”
Hắn đến gần, thấy ánh nắng phủ lên mặt nàng, giống như mạ một lớp vàng, ngay cả lông tơ trên má đều lóng lánh ẩn hiện, giống một đám mây ấm áp.
Sở Phan nghe tiếng, hướng về phía hắn nhìn qua, đem đồ vật trong tay giơ lên, cười khẽ nói: “Kiếm tuệ, làm cho Côn Luân kiếm, đạo trưởng thấy đẹp không?”
Sợi tua trắng ở trong tay nàng lắc lư lay động, Tử Vi chỉ liếc nhìn hai cái, liền thu tầm mắt lại, mỉm cười gật đầu, “Đẹp.”
Sở Phan lại tự mình cẩn thận xem lại một lần, “A huynh thích kiếm tuệ, mỗi năm ta đều giúp Bạch Trạch làm một cái, tài nghệ hẳn là không tồi.”
Tử Vi nhận lấy kiếm tuệ, treo nó lên chuôi kiếm, Côn Luân kiếm thon dài, toàn thân lam nhạt, hoa văn cành quế bạch ngọc, phi thường ưu nhã.
“Ngươi giữ nó, nếu người khác hỏi ngươi, cứ nói ngươi là hầu kiếm giả của ta.” Hắn đưa thanh kiếm cho nàng, lại nhắc nhở, “Đừng bỏ quên không cầm theo.”
Sở Phan ừ một tiếng, có chút hổ thẹn nói, “Được.”
Côn Luân có khách tới, Tử Vi để nàng đi dùng cơm trước.
Hắn ra cửa sau, thu hồi đuôi hồ ly, đôi tay giấu dưới áo, mắt hơi đóng lại, lúc mở ra màu mắt đã trở lại thành đen, y phục màu xanh trắng dần đậm lên, giống như tranh thuỷ mặc, từng tầng từng tầng tối màu.
Người tới là một nam một nữ.
Nữ tử lụa trắng che mặt, khoé mắt có một lớp vảy mỏng xanh thẳm, đôi mắt thâm thuý, y phục khảm đầy trân châu, eo quấn roi dài, dáng người uyển chuyển ưu nhã. Nam tử cao lớn cường tráng, vẫn luôn đi phía sau nàng.
Khi nhìn thấy Tử Vi, khuôn mặt nữ tử hơi kinh ngạc cùng vui sướиɠ, “Thì ra Hiên Viên tộc nói Tử Vi tiên sinh xuất thế, lại là sự thật.”
Tử Vi hơi khom người đáp lễ: “Long nữ đường xa mà đến, vất vả rồi.”
Long nữ vội vàng khom lưng, nhất thời xúc động, nước mắt lăn xuống, tư thái nhu nhược đáng thương: “Tiên sinh không biết, chuyện Thiên Ma xác thật là bởi vì Nam Hải bọn ta gây lên. Giao tộc muốn đoạt quyền, hai bên giao chiến, Long châu (ngọc rồng) trấn thủ Thiên Ma trong lúc tình hình loạn lên mà bị trộm mất.”
Tử Vi nhíu nhíu mày, bình tĩnh nói: “Có nội ứng, hoặc có kẻ xấu.”
Chú ấn hắn tạo ra, bản thân hắn vô cùng quen thuộc, chỉ cần dính một tia ma khí, long châu sẽ lập tức khởi động đại trận, sao có thể bị lặng yên trộm đi.
Không phải Thiên Ma mạnh mẽ đột phá, vậy chỉ có thể là tu sĩ Nam Hải thả hắn ra.
Long nữ lau nước mắt, có chút lúng túng nói: “Đúng là như thế…… Cho nên trong tộc phái ta tới, là muốn khẩn cầu Tử Vi đạo trưởng, lại trấn áp Thiên Ma lần nữa.”
Tử Vi nhàn nhạt liếc mắt quét nàng một cái, nói: “Các ngươi những năm gần đây, lại tụt lùi.”
Long nữ không nói gì. Phóng tầm mắt mười bốn châu, cho dù là Không Chu Toàn, Phương Chư, hay là Hiên Viên, Thục Sơn, đều có người tài ba nối nghiệp, chỉ mỗi Long tộc bọn họ, nội loạn không thôi, thậm chí địa bàn đều sắp không giữ nổi.
Long nữ cúi người, giọng điệu rõ ràng: “Tĩnh Xu cầu xin tiên sinh……”
Tử Vi lui về phía sau một bước, âm điệu lạnh hơn một chút, “Ngày mai khởi hành, ta sẽ đi theo phía sau các ngươi. Long nữ, không cần phải thế.”
Tĩnh Xu quỳ trên mặt đất, lại vẫn bất động thật lâu như cũ.
Trong nhà một mảnh trầm mặc.
Tất Phương ở bên cạnh đổ mồ hôi lạnh, thiên hạ ai không biết công chúa Nam Hải từng cầu kết đạo lữ với tử Vi đạo trưởng, nhưng mà bị hắn cự tuyệt, cảnh tượng hiện tại lại xấu hổ như thế, nên làm sao bây giờ.
Cố tình đúng lúc này, Sở Phan lại đi ra.
Nàng ôm kiếm, từ trong trúc lâu thò đầu nhìn, nhìn nhìn Tử Vi, lại nhìn nhìn nữ tử quỳ trên mặt đất.
Nàng quan sát sắc mặt Tử Vi, đắn đo một lúc, đi qua nâng Tĩnh Xu dậy, an ủi nói: “Cô nương chớ có lo lắng, Tử Vi đạo trưởng đã đồng ý đi dẹp loạn rồi.”
Long nữ liếc mắt một cái thấy vệt đỏ trên cổ nàng, rũ mắt nghẹn ngào, “Cảm ơn cô nương.”
Tất Phương thiếu chút nữa cười lớn.
Tử Vi cứng đờ một lát, nhẹ giọng nói: “Sở Phan, ngươi lại đây.”
Sở Phan nghĩ nghĩ, buông cánh tay mảnh khảnh của mỹ nhân ra, theo lời lui đến phía sau hắn, “Đạo trưởng……”
“Không được chạy loạn.”
Sở Phan sờ sờ tua kiếm trên thân Côn Luân, nhỏ giọng, “Ừm.”
Tử Vi bất đắc dĩ, “Không phải mắng ngươi.”
Sở Phan nhìn long nữ Tĩnh Xu, nhỏ giọng nói: “A huynh nói, cũng không thể hung dữ với nữ hài tử khác…”
Tử Vi càng thêm bất đắc dĩ, nhưng vẫn nói một câu với nàng: “Ngươi từng thấy a huynh của ngươi nói chuyện với nữ hài tử khác sao?”
Sở Phan gãi gãi đầu, “Hình như cũng không có……”
Tử Vi thầm than, giọng điệu dịu lại, “Ngươi đi thu thập một chút, ngày mai phải khởi hành, tối nay ngủ sớm.”
Sở Phan kinh ngạc lại vui mừng, hỏi: “Không phải nói ngắn nhất là một tháng sao?”
Cuối cùng, Tử Vi nói, “Có người đã chờ không kịp.”
Tử Vi nhìn nàng trong chốc lát, xoay người đi. Sở Phan đi theo phía sau hắn, đột nhiên bị một giọng nữ gọi lại, thì ra là long nữ ở phía sau nàng nhỏ giọng hỏi: “Cô nương tên gọi là gì?”
Sở Phan dừng lại bước chân, nhìn liếc mắt nhìn Tử Vi ở phía trước, nhỏ giọng nói, “Ngươi muốn làm cái gì?”
Vốn tưởng là một muội muội ngốc nghếch, không ngờ tới cũng có chút đề phòng với mình, long nữ Tĩnh Xu khụ hai tiếng, cười nói: “Cô nương chớ có nghĩ nhiều, ta chỉ là cảm thấy ngươi rất giống một người.”
Sở Phan tùy ý đáp lời, “Ừm?”
Tĩnh Xu nhìn kỹ mặt nàng, đặc biệt là đôi mặt hổ phách nhạt màu kia, ý cười dần dần nhạt xuống, môi đỏ phun ra tám chữ, “Thục Sơn kiếm tu, họ Sở danh Du.”
“Hắn liên hợp với Giao nhân đoạt thuốc trường sinh bất lão của Long tộc ta, ngươi có biết không?”