Sở Phan ngồi phía sau rèm, tay nắm thành nắm đấm, đầu rũ xuống, bả vai run rẩy, cực lực nhẫn nhịn tiếng khóc, nước mắt theo chiếc cằm thon gọn nhỏ giọt lên giường, khóc cực kỳ im lặng.
“Ca ca ngươi sẽ trở về.” Tử Vi hơi cau mày, vòng qua đầu vai, chậm rãi ôm lấy nàng, thả nhẹ âm thanh, “Ta bảo đảm với ngươi, được không?”
Khóe mắt Sở Phan lại chua xót, cảm giác phiêu bạt cô tịch tích tụ bao ngày đè nặng trong lòng giống như không tìm thấy đường ra.
Tử Vi cảm giác trên vai dần trở nên ướŧ áŧ, hắn dùng tay vỗ về đầu nàng, dùng tư thế này, ôm chặt nàng trong ngực.
Sở Phan vùi đầu trong ngực hắn, vẫn luôn im lặng, chỉ không ngừng rơi lệ.
Một cái đuôi hồ ly lặng lẽ cuốn lấy cổ tay nàng, nhung mao khẽ vuốt ve đồ đằng trên cổ tay Sở Phan, mấy cái khác vòng thành vòng, đem vai lưng nàng bọc lấy, có chút ngứa nhưng rất ấm áp.
Ở nơi Côn Luân băng thiên tuyết địa này là nguồn ấm áp duy nhất.
Nàng ngừng khóc, cằm cọ trên đuôi hồ ly mượt mà, giọng nói mang theo âm điệu khàn khàn: “Cảm ơn đạo trưởng…..Phiền toái đạo trưởng rồi.”
“Không phiền….”
Hai người đều im lặng, không tách ra.
Đèn dầu chưa châm, trong trúc xá chỉ có ánh trăng mỏng manh, còn có đuôi hồ ly vờn quanh phát ra ánh sáng xanh nhạt.
Sở Phan nhìn trong chốc lát, yên lặng dùng ngón tay xoa lông tơ mềm mại, nhỏ giọng nói, “Đạo trưởng……Ta có thể hỏi ngươi một chút không…….Sẽ mọc thêm mấy cái đuôi nữa sao?”
Tử Vi có chút kinh ngạc, ngây người một lúc, Sở Phan cũng cảm thấy câu hỏi này có phải có chút mạo phạm hay không, nàng đang bất an, bên tai lại truyền tới giọng nói hơi khàn khàn của hắn.
“Tổng cộng có chín cái, khi còn nhỏ gãy một, trăm năm trước khi đại chiến Thiên Ma cũng gãy một.” Hắn khụ một tiếng chậm rãi nói, “Hôm qua lấy nguyên âm của ngươi, một cái đuôi bị Thiên Ma đánh gãy đã mọc lại.”
Hiện tại có tám cái.
“Thế có phải là sẽ mọc thêm một cái nữa không?” Không biết vì sao Sở Phan lại có chút chờ mong.
Tử Vi sờ sờ tóc nàng, cười: “Không thể.”
“Vì sao?”
“Bởi vì một cái đuôi kia, khi còn nhỏ đã bị mẫu thân chặt đứt, còn chưa sinh linh khí, không thể khôi phục.”
Sở Phan lập tức sửng sốt, sau lại trầm mặc, không biết nói cái gì mới tốt.
Nàng nghiêng mặt, cảm nhận nhiệt độ trên người Tử Vi truyền đến, nhịn một lúc, mới thấp giọng nói, “Mẫu thân ngài…..”
“Đã qua đời.”
Trong lòng Sở Phan nhảy dựng, từ trong tim cảm thấy bản thân không biết nói chuyện phiếm, liền tiếp tục trầm mặc.
“Ngàn năm trước, mười bốn châu đúng là có tiên nhân.” Tử Vi hơi siết chặt bả vai nàng, thở dài nói, “Khi đó Yêu Vương tàn bạo, Tiên - Yêu hai tộc như nước với lửa, chiến tranh không thôi, mẫu thân là khôi thủ của Tiên đạo, bị ám toán, thân chịu trọng thương, bất đắc dĩ xông vào Côn Luân, được phụ thân cứu.”
“Phụ thân giúp bà ấy tránh né kẻ đuổi gϊếŧ, che giấu thân phận Yêu tộc, cùng bà ấy làm bạn.”
Nhưng tình yêu mang theo bí mật cùng lừa gạt, chú định là sẽ không có kết quả.
Giọng nói hắn nhẹ nhàng chậm chạp, trong mắt cũng nổi lên sóng ngầm tối tăm, “Trước khi mai danh ẩn tích, phụ thân thật ra cũng là đại yêu một phương, dưới tay có vô số vong hồn.”
Đây là chuyện Tô Sương khó tiếp thu nhất, cho dù ông ấy có ở trước mặt bà khiêm tốn nho nhã, cường đại nội liễm.
Bà ấy được xem như tiên khôi đời sau mà bồi dưỡng, trưởng bối ngày đêm đều dạy bà ấy lý luận “Ác yêu”, bà ấy không thể chấp nhận việc bản thân sinh ra một bán yêu.
Tử Vi vừa sinh ra đã có ký ức, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy là ánh mắt chán ghét của Tô Sương.
Hắn nhớ rất nhiều thứ.
Nhớ đến thanh kiếm nhiễm máu, mẫu thân cầm đoạn đuôi của hắn. Nghĩ đến lúc lộ ra yêu hình, phụ thân vì cứu hắn mà thét dài một tiếng.
Cuối cùng bọn họ đều chết.
Thì ra Yêu Vương đã sớm biết Tô Sương sinh hài tử, ẩn nấp đã lâu, chờ lúc nàng suy yếu nhất tiến công. Yêu tu tàn sát dân trong thành là lúc máu chảy thành sông, Tô Sương ngoan cố chống cự, trước khi chết cũng không chịu quay đầu nhìn ái nhân lấy một cái.
Phụ thân vĩnh viễn vẫn luôn ôn hoà của hắn, đem hắn giấu vào trong động huyệt, sau đó gần như là hiến tế thần hồn, chiến đấu ba ngày ba đêm mới hạ được đầu Yêu Vương.
Từ một trận chiến này về sau, mười bốn châu không còn tiên nhân, cũng không có Ác yêu thị huyết.
Hắn cũng không còn cha mẹ.
Trong phòng rất yên tĩnh, hô hấp hai người nhẹ nhàng chậm chạp.
“Tử Vi đạo trưởng.” Sở Phan đột nhiên lên tiếng.
Hắn hơi rũ mắt, thấy Sở Phan dùng tay sờ sờ mấy cái đuôi hồ ly, rồi lại ôm hai cái vào trong ngực, giọng nói hết mực ôn nhu, “Ta khi còn nhỏ ở Hoàng thành, sau đó lại cùng ca ca theo lưu dân đào vong, cuối cùng tới Thục Sơn, cũng hiểu rõ rất nhiều chuyện.”
“Có một số người, cho dù chịu rất nhiều đau khổ cũng không thể xem là quan hệ huyết thống.” Nàng nhẹ nhàng hôn một cái lên đuôi tiêm, nhìn chúng nó có chút thương tiếc, “Mà ngài, cho dù là huyết mạch hay đuôi, đều không có lỗi.”
Tử Vi ôm lấy nàng hơi run một chút, cũng không biết vì câu nói của nàng hay vì nàng hôn một cái lên đuôi tiêm.
Sở Phan bưng bát cháo quế mật trên bàn lên, đầu tiên là chính mình nếm một ngụm, “Thật ra ca ca đã không còn thích cái này, thời điểm bọn ta lưu vong bên ngoài, chính là nạn đói bùng phát, đói đến mức suýt chết trên đường…..”
Nàng có chút buồn cười nói: “Ca ca có thể là sợ đói, Thục Sơn rõ ràng có vô số công pháp, hắn cứ nhất thiết học tích cốc trước, từ đây về sau, không có ăn cái gì nữa.”
Cháo quế mật đã hơi nguội lạnh, nàng ăn một miếng, đầu lưỡi lăn một vòng mới nuốt vào bụng, vị ngọt thanh, vẫn giống trong trí nhớ.
Sở Phan múc một muỗng đưa tới bên miệng hắn, cẩn thận hỏi: “Ta cũng thích ăn cái này, thật ra là thích ăn ngọt…..Đặc biệt là lúc trong lòng khó chịu.”
“Đạo trưởng có muốn thử một chút hay không?”
Tử Vi không nói gì.
Ánh mắt hắn vẫn luôn dừng trên môi nàng.
Nàng mới vừa uống một ngụm cháo, môi no đủ mềm mại, đỏ bừng, khoé miệng dính một ít hoa quế. Khi nói chuyện, đầu lưỡi phấn hồng lúc ẩn lúc hiện, nhìn qua rất ngon miệng.
Muốn thử một chút hay không?