Tất Phương xuống núi một chuyến, ngoại trừ mua chút đồ ăn cho Sở Phan, còn đi tìm hiểu một ít tin tức.
Trăm năm trước, sau khi Tử Vi phong ấn Thiên Ma, lấy Thục Sơn làm cơ sở, Nam Hải Long tộc làm ấn, một tả một hữu, tương đương với song trận trấn áp, vô cùng kiên cố, lẽ ra hắn không thể thoát ra sớm như thế.
Long tộc ngăn cản ma vật Sí Uyên, theo tính toán cũng đã qua mười ngày, nhưng đều chỉ là một ít tiểu lâu la, mấy ngày liền ngay cả mặt con ma vật cũng chưa thấy qua.
Thời trẻ Thiên Ma hành sự bừa bãi vô độ, những nơi đi qua đều thành vạn mộc điêu tàn, vạn cốt khô mục. Bây giờ bị trấn áp trăm năm, cũng học được phải ẩn nấp tu luyện.
Tất Phương nghe người trong trà lâu nói câu được câu không, chung quy cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như thế. Có lẽ có liên quan đến việc Nam Hải nội loạn, phải đi mới biết.
Vừa lúc hôm qua Long tộc truyền tới tin tức, đã phái sứ giả tới Côn Luân, đến lúc đó có thể bàn bạc cẩn thận lại.
Trước khi đi, hắn đóng gói chút điểm tâm mà các cô nương thích ăn, toàn bộ cất vào túi trữ vật.
Hắn đi tới Lui Hàn cư trước, không gặp được Tử Vi, rồi sau đó lại cầm đồ vật hướng tới trúc xá Sở Phan ở.
Đỉnh Côn Luân nối liền với bầu trời, ngày trôi qua thật mau, bốn phía một mảnh đen nhánh, chỉ có đường mòn chỗ sâu trong trúc xá lộ ra một vòng ánh sáng đỏ ấm áp.
Hắn bỗng dừng lại bước chân.
Cửa sổ không đóng, nhìn vào chỗ sâu bên trong, trên bình phong thấp thoáng lộ ra hai bóng người gần sát nhau, vị có dáng người nhỏ xinh kia hình như vẫn luôn động, muốn nâng eo lên trên.
Cái gì hắn cũng chưa nghe rõ, một đạo ấn quyết đã đánh ra, trước mắt một mảnh đen nhánh, Tất Phương đứng ước chừng một nén nhang mới cảm thấy mặt đất truyền đến một trận gió nhẹ.
Tử Vi đứng trước mặt hắn, nói: “Ngươi tới có chuyện gì sao?”
Hắn y quan chỉnh tề, khuôn mặt như tuyết, sắc môi ửng đỏ, đuôi hồ ly tuyết trắng phía sau vờn quanh, gió thổi qua, giống như hoa quỳnh dưới trăng, lay động rất tự nhiên.
Đôi mắt Tất Phương khôi phục thị lực, thấy vậy lui về phía sau một bước, áp xuống khϊếp sợ trong lòng, khom lưng hành lễ: “Tiên sinh…..”
Này vẫn được coi là ban ngày nhỉ……
Hắn không dám nghĩ nhiều, đem đồ vật lấy ra, ý nói: “Cô nương còn chưa tích cốc, đây là y phục cùng thức ăn ta mua dưới núi.”
Tử Vi gật đầu, vươn tay, “Đưa cho ta được rồi.”
Hắn mấy ngày gần đây không có dạy cho Tất Phương thuật pháp gì, thấy hắn vẫn thần chí thanh minh, lâu rồi không lộ hung tướng, liền khen nói: “Mấy ngày gần đây vất vả cho ngươi, làm rất tốt.”
Tất Phương gãi đầu, ngượng ngùng ‘ừ’ một tiếng, im lặng một lát, hắn cảm thấy cứ đứng ở đây lại có chút xấu hổ, liền cáo từ với Tử Vi.
Trên đường trở về, Tất Phương nghĩ, Tử Vi đạo trưởng đúng là có chút không giống.
Hắn là hung thú, sinh ra đã mang theo sát khí ly hoả. Khi còn nhỏ hắn không khống chế được bản thân, vừa xuất hiện ở đâu là ở đó sinh ra hoả hoạn. Lúc đó quan hệ Nhân - Yêu vừa hoà hoãn, trong tộc sợ hắn lại tạo ra thù oán liền đem hắn tới Côn Luân.
Tử Vi thiện tâm, dạy hắn Thanh Tâm Thuật pháp, hàng năm giúp hắn áp chế ly hỏa.
Tính hắn lỗ mãng dễ giận, không hiểu quy củ, có lần ở chính sảnh đợi quá lâu, không kiên nhẫn trực tiếp tiến vào động phủ bế quan của Tử Vi đạo trưởng, lập tức hắn nhìn thấy rất nhiều trận đồ phong ấn.
Mà đạo trưởng ngồi ngay chính giữa, phía sau vươn ra rất nhiều đuôi hồ ly, sắc bén như roi dài, từng cú đập mạnh vào vách tường, khuôn mặt tái nhợt, thoạt nhìn vô cùng thống khổ.
Khi đó hắn mới biết được, thì ra Tử Vi đạo trưởng danh trấn thiên hạ lại là tiên yêu thân thể. Nhưng hắn cũng không dùng yêu pháp, vì để chấn áp yêu tâm, thậm chí không tiếc phong ấn tu vi của bản thân.
Tất Phương lặng lẽ nghĩ trong lòng, giống như hắn chán ghét ly hoả trong cơ thể, tiên sinh hẳn là cũng chán ghét huyết mạch xuất thân của mình, chán ghét yêu phách trong cơ thể.
Mặc dù là Thiên Sơn hồ cao quý.
Bởi vì hắn chưa bao giờ chủ động hiển lộ yêu hình trước mắt ngoại nhân.
*
Sở Phan cuối cùng cũng biết đêm qua vì sao lại không thể rút ra, phải ngậm theo đi ngủ.
Cái thứ kia sau khi bắn tinh, phần đỉnh vậy mà bành trướng lên rất nhiều, chặn cứng cửa tử ©υиɠ, nơi non mịn như vậy nếu muốn mạnh mẽ kéo ra, chắc chắn sẽ bị thương.
Nàng chui vào trong chăn, vách hoa phảng phất như còn tồn tại cảm giác khi Tử Vi chậm rãi nghiền ép rút ra.
Hắn xoa mông nàng kêu nàng thả lỏng, côn ŧᏂịŧ ở trong vách hoa cọ xát tới lui, khó khăn nhúc nhích. Thời điểm người nọ thở hổn hển rút nó ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn theo đường đi chậm rãi chảy xuống.
Quá xấu hổ.
Tử Vi vừa mới vào cửa, đã thấy thân thể trần trụi của nàng vùi trong chăn, chỉ lộ ra cần cổ cùng cái đầu, cổ trắng như tuyết, bên tai một mảnh đỏ bừng.
Hắn rũ mắt, đem y phục cùng đồ ăn Tất Phương đưa tới đặt lên mặt bàn, ho nhẹ một tiếng nói, “Cô nương đứng lên đi, ăn chút gì đó.”
Sở Phan hít hít cái mũi, không quay đầu lại, ậm ừ nói: “Ta không đói bụng……”
Cả ngày chưa có gì vào bụng, lại hoạt động lâu như thế, sao lại không đói được. Nhưng mà nàng không muốn đứng dậy. Sở Phan bọc mình thành một quả cầu, bi phẫn nói: “Đạo trưởng đi trước đi….”
Tử Vi bưng chén đi đến mép giường ngồi xuống, “Ta đây đút cho ngươi nhé?”
Thật lâu sau, Sở Phan cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Nàng lộ ra cái đầu, nhìn thoáng qua, trong chén sứ trắng có cháo, bên trên có rải chút hoa quế mật, nhìn qua vừa ấm áp lại ngọt thanh.
Tử Vi định lấy muỗng đút cho nàng, lại thấy hốc mắt Sở Phan đỏ lên, lông mi nháy mắt đẫm nước mắt, từng giọt lăn xuống, chóp mũi đỏ bừng, thần sắc mê mang lại trống rỗng.
“Cháo quế mật, a huynh thích ăn nhất.”