Sở Phan choáng váng bị rót vào một ngụm máu, nàng hoảng hốt nhìn hắn, vẫn vùi đầu vào vai hắn như cũ, giọng điệu vẫn lưu luyến vô cùng.
“A huynh, Phan Phan đau…..”
Tử Vi dường như cứng người lại, thở dài, hỏi, “Đau chỗ nào?”
Sở Phan chủ động cầm tay hắn lên, đặt ở trên cổ bản thân, mơ mơ màng màng nói: “Chỗ nào cũng đau, xương cũng đau, thân thể cũng đau, nơi bị cắn cũng đau….”
Bộ dáng hiện tại của nàng ngây thơ thực sự, cùng ngày thường không giống nhau, ngay cả âm cuối cũng mang theo ý mềm mại, “Huynh đến rồi thật tốt, nhưng mà vẫn đau, xương cốt rất ê ẩm.”
Nàng vẫn cho rằng hắn chính là vị huynh trưởng kia của mình………..
Tử Vi biết nàng không tỉnh táo, rõ ràng có thể khiến nàng thanh tỉnh nhưng hắn lại không làm như vậy, ngược lại nhẹ nhàng chậm chạp hỏi, “Là ai cắn?”
Sở Phan trong mơ hồ vẫn cho rằng đây là a huynh, đúng sự thật trả lời: “Một người coi ta là lô đỉnh, nhưng cũng là một vị đạo trưởng rất tốt…..”
Tử Vi thoáng sửng sốt, khoé môi cong lên, “Hắn cắn ngươi, còn đem ngươi làm lô đỉnh, sẽ thật sự là một người tốt sao.”
Thần sắc nàng nghiêm túc: “Nhưng mà hắn có thể cứu huynh…..”
Nụ cười của Tử Vi chậm rãi thu lại: “Ngươi khen người khác tốt bởi vì hắn có thể cứu ta sao?”
Âm thanh này nghe ra có chút lạnh lẽo, Sở Phan nâng đầu nhỏ lên, giống như tự hỏi một phen, cuối cùng nói.
“Đuôi của hắn cũng rất mềm…..”
Tử Vi cảm thấy có chút đau đầu.
Hắn thầm than một tiếng, viên ngọc lả lướt bên cạnh tai đột nhiên xuất hiện, phát ra một luồng ánh sáng xanh, Tử Vi cúi đầu, đoạn ánh sáng kia liền chậm rãi bị đẩy vào giữa trán Sở Phan.
Tiếng nói của hắn giống như hàn tuyền (suối lạnh), thẳng tắp truyền vào trong não Sở Phan, “Tỉnh rồi sao?”
………
Tỉnh.
Sở Phan yên lặng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ hồng thấu một mảng, lỗ tai cũng hồng— — nàng không chỉ tỉnh mà còn cái gì cũng nhớ rõ.
Nàng đã nói cái gì vậy. Lá gan nàng đúng là to như trâu, dám nói đuôi đạo trưởng mềm……
Sở Phan sắp đem đầu chui vào trong đất.
Tử Vi cầm lòng không đậu, bàn tay xoa xoa tai nàng, cười nói, “Ta không tức giận.”
Sở Phan rũ đầu xuống càng thấp, không biết trả lời như thế nào, đành nói, “Cái kia, cảm ơn đạo trưởng không tức giận.”
Tử Vi lại cười.
Sở Phan vẫn sợ như cũ.
Nàng vốn là nửa dựa vào trong ngực Tử Vi, bởi vậy khi thân thể run bần bật, hắn có thể nhận thấy rất rõ ràng. Tử Vi cúi người ôm chặt nàng, tay đặt trên vai nàng, trấn an nói, “Thật sự không có việc gì.”
Ngoại trừ huynh trưởng của nàng, dường như ai nàng cũng sợ.
Tử Vi đem nàng ấn vào trong l*иg ngực mình.
Hắn cúi người dán ở bên tai nàng, âm thanh cực nhẹ: “Còn có, ta cũng không coi ngươi như lô đỉnh. Pháp quyết hôm qua nói cho ngươi vốn là bí pháp song tu, lấy nguyên âm nguyên dương của nam nữ tương dung mới thành công.”
“Nhưng mà ngươi lại rửa sạch mấy thứ kia……” Tử Vi dừng một chút, tiếp tục nói, “Ta chỉ có thể lấy huyết tinh thay thế, giúp ngươi không phải chịu thống khổ do bí pháp phản phệ.”
Hắn giải thích ân cần như thế, đúng là hao hết tâm tư.
Nàng lại không thấy cảm kích.
“Đạo trưởng……Ngươi không cần vì ta làm nhiều như vậy, cũng không cần phải nói nhiều như thế.” Sở Phan vặn vẹo cơ thể, từ trong l*иg ngực của hắn thoát ra, thái độ nghiêm túc, lời nói khẩn thiết, “Ngài không cần chiếu cố ta, bởi vì cho dù như thế nào, ta cũng sẽ không oán hận nửa câu.”
Tử Vi đúng là có chút không hiểu nàng.
“Sẽ không oán hận nửa câu…..” Tử Vi lặp lại một lần, hắn tiêu hoá câu chữ có chút chậm, giọng nói hơi khàn khàn, “Ta hiện tại có chút tò mò vị huynh trưởng kia của ngươi.”
Sở Phan mím môi, nhỏ giọng nói, “Huynh ấy đã cứu ta rất nhiều lần, bọn ta là người có huyết thống gắn bó chặt chẽ với nhau nhất trong thiên địa này.”
Tử Vi bình tĩnh nói, “Đây đúng là chuyện mà một người huynh trưởng nên làm.”
Không giống, Sở Phan biết là không giống.
Tình thân của Hoàng thất vốn đạm bạc, Sở Du càng như thế, trong vô số công chúa, hắn chỉ coi nàng như muội muội.
Giống như lúc Hoàng thành tan biến, Hoàng hậu lấy thân mình dẫn ánh mắt địch, cuối cùng mới để lại cho hắn một đường lui, Sở Du lại mang theo một gánh nặng là nàng, tiến vào mật đạo chậm một bước, giữa bụng trúng một mũi tên.
Khi đó bọn họ mới làm bạn hai năm, Sở Phan chẳng qua mới chỉ tám tuổi, Sở Du vừa mười lăm, bốn phía đều là lưu dân, nàng đỡ Sở Du vào một cái hẻm hẻo lánh, lần đầu tiên cởi bỏ y phục của hắn.
Thân thể thiếu niên mảnh khảnh, có loại ốm yếu trắng xanh, máu tươi tràn ra, cực kỳ chói mắt, trừ bỏ mấy thứ này còn có những vết sẹo dài phía trên, vết thương đã cũ, tích lũy qua từng năm tháng.
Sở Phan không hiểu, những vết sẹo này ở đâu ra.
Là vết roi, cũng giống như nàng, roi mềm làm từ gân trâu.
Không trách được, mỗi lần Sở Du đi thỉnh an lão hoàng đế trở về, nàng cảm thấy hắn yếu ớt hơn rất nhiều, xa xa còn có thể nghe thấy tiếng khóc của Hoàng hậu.
Khi nàng nhìn thấy những vết sẹo đó mới hiểu ngày hôm ấy Sở Du chọn nàng bởi vì bọn họ là cùng một loại người. Nàng không có mẹ, hắn không có cha.
Tử Vi gập ngón tay, gõ gõ cái trán của nàng, “Suy nghĩ cái gì vậy, nghĩ tới huynh trưởng của ngươi sao?”
Sở Phan hồi phục tinh thần, lùi lại phía sau vài bước, ngượng ngùng ừm một tiếng.
Tử Vi chống tay trên mặt bàn, tóc trắng lộ ra chút ánh sáng mỏng manh, giống như ánh trăng, không chói như lưu ly, lại cố tình toả ra một vẻ biếng nhác, “Trên người còn đau không?”
Thật ra còn đau, nóng lạnh luân phiên trong bụng, từng cơn từng cơn, nhưng mà đã đỡ rất nhiều, có thể nhịn.
Sở Phan lắc đầu, “Không đau.”
Lại nói láo.
Sau một trận trầm mặc, nàng lặng lẽ ngẩng đầu, thấy mấy cái đuôi tuyết trắng từ dưới lam bào duỗi tới, tuỳ ý hạ xuống trên ghế, đuôi nhọn cong lên ve vẩy.
“Thế thì qua đây đi, Sở Phan cô nương.” Đôi mắt màu xanh lam của Tử Vi trở nên thâm thuý, lần đầu tiên lộ ra đôi tai hồ ly màu tuyết trắng, bên tai có sợi tóc bạc xoã ra, cực kỳ mê người.
Hắn cười nhạt nói, “Một lần không đủ.”