Sở Phan ngây người, có chút do dự nói, “Bây giờ sao?”
Tử Vi rũ mắt, thần sắc gần như không hề thay đổi, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Sở Phan nhìn bốn phía, muốn đi lên khép cửa sổ lại, bỗng nhiên bên hông bị siết chặt, một cái đuôi nhung mao tuyết trắng cuốn lấy eo nàng, đem nàng trực tiếp kéo lại đây.
Nàng kêu nhỏ một tiếng, hết sức hoảng loạn, tay vung lung tung túm lấy được một cái đuôi xù xù.
Tử Vi lại một lần nữa kéo nàng vào trong ngực.
Hai người đối diện trong chốc lát, mắt phượng của Tử Vi hơi nghiêng, nhìn cái đuôi trong tay Sở Phan, đột nhiên cười lên, “Mềm không?”
Lông xù xù, rất bông rất dài, ở trong tay nàng vô cùng mượt mà, thật sự là mềm tới tận trong lòng.
Sở Phan theo bản năng mở miệng đáp, “Rất mềm…..”
Nói ra xong mới cảm thấy không đúng.
Nàng bị bản thân làm cho khϊếp sợ, tim đập bùm bùm, lặng lẽ nhìn sắc mặt của hắn, không phát hiện ra biểu hiện chán ghét nào, mới yên lòng.
So với phỏng đoán của Sở Phan thì ngược lại, tâm tình của Tử Vi hình như rất tốt, đuôi mày khẽ nhếch, “Vậy ngươi sờ nhiều một chút.”
Sở Phan cầm cũng không phải, thả ra cũng không đúng, chỉ xấu hổ mà cúi đầu xuống.
Nàng vừa mới tắm gội, trên người là mùi hương thơm mát của dược liệu cùng với hương vị độc nhất của nữ nhi, ngòn ngọt thoang thoảng. Bụng nàng vô cùng mềm, Tử Vi xoa một lúc, hỏi nàng, “Nơi này thật sự không đau sao?”
Sở Phan bị hắn sờ đến ngứa, chung quy cảm thấy hắn có gì đó không thích hợp, trầm mặc một lát, nàng thành thật nói, “Thật ra vẫn hơi đau…..”
Động tác trong tay hắn không ngừng, ngón tay từ eo sờ xuống dưới, xoa xoa bụng nhỏ, “Chỗ này có đau không?” Một cái tay khác cũng sờ lại đây, nhẹ nhàng bóp chặt eo nàng, rồi lướt lên trên, giọng nói khô khốc: “Hay là nơi này……”
Ngón tay Sở Phan cuộn lại, thân thể hơi run.
“Đạo trưởng…..” Áo tắm dài bắt đầu rời rạc ra, Sở Phan hít sâu một hơi, kéo một cái, cổ áo lập tức buông lỏng, lộ ra xương quai xanh tinh tế, nhũ thịt trắng nõn như ẩn như hiện, “Nếu muốn, không cần chậm chạp như thế…..”
Nàng muốn nói với hắn, trực tiếp tiến vào là được.
Tử Vi nghe hiểu nhưng cũng không thèm để ý. Vẫn như cũ thưởng thức da thịt của nàng, ở bên ngoài nhẹ nhàng xoa bóp sau đó vuốt ve lên trên, sờ sờ vết tím xanh trên xương quai xanh của nàng.
Hắn thi pháp, chân khí theo ngón tay truyền vào trong cơ thể nàng, độ linh khí tinh khiết so với dùng máu càng tốt hơn. Như một dòng nước ấm ào ạt, nháy mắt đã áp chế phản phệ trong cơ thể nàng xuống, ngay cả dấu vết ái muội trên cổ cũng biến mất.
Sở Phan sờ sờ cổ, lại nhíu mày, nàng thấp giọng khuyên nhủ, “Đạo trưởng không cần lãng phí chân khí.”
Chân khí khác với linh khí, khó tích luỹ hơn, khó tu luyện được, Sở Phan không biết hắn khôi phục được bao nhiêu, tóm lại không muốn hắn hao tổn công lực vào những việc vô dụng.
Tay đang vuốt xương quai xanh của hắn hơi cứng lại.
Hắn cúi người hôn lên nơi đó, âm thanh khàn khàn, “Sao ngay cả chuyện này ngươi cũng quản…..Lần sau không được đi nhanh như thế.”
Lúc nàng xuống giường hắn đã tỉnh chỉ là không biết cản nàng lại như thế nào.
Cổ Sở Phan đột nhiên bị mυ'ŧ lấy, thân thể không chống đỡ được, hai tay ôm lấy bờ vai hắn, trong lúc lảo đảo, cằm vừa vặn chạm vào đôi tai mềm mại đang dựng lên kia, chóp mũi chạm vào nhung mao tinh tế.
Tinh tế như mỗi sợi lông đều được tuyển chọn kỹ càng, trong sáng như tuyết, một mùi hương tuyết tùng ập vào mặt nàng, nàng không nhịn xuống, ma xui quỷ kiến, hướng về lỗ tai của hắn hít một ngụm.
Mềm quá.
Cơ hồ là cùng một thời điểm, Tử Vi phát ra một tiếng thở dốc.
Oanh một tiếng, cả khuôn mặt Sở Phan đều đỏ. Nàng thật sự không biết vì cái gì bản thân lại làm như vậy, vội vàng nói, “Đạo trưởng, ta, ta không cố ý…..”
Tử Vi đem mặt chôn trong ngực nàng, thở gấp gáp, côn ŧᏂịŧ dưới thân càng cương cứng bành trướng, áo bào rộng thùng thình bị đẩy lên. Côn ŧᏂịŧ giật giật chống lên bắp đùi nàng.
“Ngươi….” Hắn giống như cười lại giống như đang tức giận, “Ngươi học được từ khi nào.”
Có cái đuôi đã vươn lại đây, cuộn lấy cổ tay nàng, đem tay nàng kéo vào chỗ sâu, ngay sau đó, đầu ngón tay liền chạm vào côn ŧᏂịŧ thô to nóng bỏng.
Nàng muốn rụt lại, lại bị Tử Vi cầm chặt tay, “Đừng nhúc nhích. Sờ sờ nó…..”
Cảm giác mềm mại quấn quanh thân không thể bỏ qua được, trong lòng xấu hổ lại càng nhiều.
Nàng đỏ mặt vươn tay, cách quần áo cũng có thể cảm nhận được thứ kia đang đứng thẳng, Tử Vi thở dốc một tiếng, không cởi bỏ áo choàng, dẫn theo tay nàng càng tiến vào sâu trong.
Nàng lần đầu tiên sờ nam nhân như thế, theo cơ bụng cứng rắn sờ xuống dưới, sờ đến chút lông thô ráp uốn khúc, sau đó là côn ŧᏂịŧ cực đại đang căng trướng, phía trước chỗ nhô lên hình như rỉ ra chút chất lỏng, có hơi trơn.
Sở Phan thử dùng tay quệt lấy vệt nước đi xoa xoa, nơi đó mặt ngoài bóng loáng, có một loại cảm xúc rất kỳ quái, thân gậy thịt vòng đầy gân xanh, thình thịch nhảy lên, giống như đang nảy lên trong tay nàng.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy cổ họng hơi ngứa.
Sở Phan ngồi khóa trên đùi hắn, giữa hai chân không thể tránh né mà cọ sát với cơ đùi rắn chắc, không biết vì sao, dường như phía dưới của nàng cũng ngứa, Sở Phan muốn khép chân lại.
Lại bị Tử Vi ngăn cản.
Hắn đem chân nàng hơi tách ra, cởi bỏ đai lưng, ở chỗ hoa huyệt nhẹ nhàng xoa nắn, khe hở hồng nhạt kia gắt gao mấp máy, chảy ra một chút dâʍ ɖị©ɧ.
Ngón tay thon dài ở nơi yếu ớt nhất khẽ tách ra, lộ ra cánh hoa mềm mịn, thịt non bao bọc một viên hạt châu, hồng nhuận cứng rắn, giống một cái nhuỵ hoa nho nhỏ.
Hắn dùng bàn tay có vết chai do cầm kiếm, từ từ ma sát nơi này.