Nói Chuyện Với Hồ Ly

Chương 16: Móc ra dịch nhầy

Buổi sáng, Sở Phan bị cái gì đó đánh thức, vừa mở to mắt thì phát hiện một cái đuôi khẽ ve vẩy đập vào mặt nàng.

Nàng hơi sửng sốt, theo bản năng ngửa đầu, thấy Tử Vi vẫn còn nhắm mắt, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Hạ thân không còn cảm giác sưng to dính nhớp như ngày hôm qua, chắc là sau khi nàng ngủ hắn đã thu thập sạch sẽ. Nhưng mà vẫn rất đau, tê tê trướng trướng, gần như sắp không còn cảm giác.

Thấy nàng thất thần, mũi đuôi nhọn lại ngo ngoe, chọc nhẹ trên đùi nàng.

Những cái đuôi này đúng là so với Tử Vi đạo trưởng thì nhiệt tình hơn nhiều. Sở Phan dùng ngón tay sờ sờ lông tơ trên đuôi nhọn, trước mắt vài hư ảnh loáng lên, vài cái đuôi khác cũng cọ lại đây.

Sở Phan có chút không biết phải làm sao, chỉ biết sờ cả đám một lượt, đột nhiên phát hiện có chỗ không thích hợp…….

Sau một đêm, bảy cái đuôi lại thừa ra một cái thành tám cái. Công lực của hắn hẳn là khôi phục rất nhiều.

Sở Phan hạ quyết tâm, từ giường ngọc lặng yên bò xuống, nàng ở chỗ này chung quy vẫn thấy không được tự nhiên, vẫn là một người một chỗ tương đối tốt.

Chân nàng đã mềm nhũn, bước chân lảo đảo, gần như là vịn tường đi tới cửa, khi đi qua phòng khách, nghĩ một chút, lại sợ việc hôm qua xảy một lần nữa, liền ôm theo Côn Luân kiếm trên mặt bàn vào trong ngực.

Khi ra đến cửa, vừa lúc đυ.ng phải Tất Phương.

Tất Phương rõ ràng là ngây người cả một đêm ở đây, ngồi dựa vào góc tường, lông mi còn phủ một lớp sương tuyết, thấy nàng đi ra, lập tức đứng thẳng lên, “Tiên sinh sao rồi.”

Sở Phan nghiêng đầu, nghĩ đến một cái đuôi kia, nói: “Hắn rất ổn.”

Tất Phương yên lòng, lại trầm mặc một lát, trên mặt mang theo chút xin lỗi, “Trưởng lão tộc ta hôm qua đã đi lãnh phạt, thật xin lỗi ngươi.”

Sở Phan gật gật đầu, khuôn mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, đột nhiên mở miệng: “Hút máu cùng với trở thành lô đỉnh thì vế sau càng có ích đúng không?”

“Tuy là như thế…..” Tất Phương gãi gãi đầu, có chút xấu hổ, “Nhưng tiên sinh không mất khống chế sẽ không cưỡng cầu ngươi, hắn chắc chắn chưa bao giờ nghĩ đến dùng biện pháp này.”

“Có thể dùng.”

Tất Phương thiếu chút nữa cho rằng bản thân nghe lầm, ngẩn ra một lúc, lại nghe thấy nàng lặp lại một lần nữa, “Chỉ cần có thể khiến cho đạo trưởng mau chóng hồi phục một chút, đều có thể.”

Sở Phan nói rất thành khẩn, Tất Phương lại không nhịn được nhìn về phía cổ nàng.

Tím xanh một mảng lớn, thậm chí còn có dấu răng bén nhọn theo cần cổ tuyết trắng lan tràn, giống như hoa anh túc trải dài đến tận xương quai xanh, không biết bên dưới lại là phong cảnh gì.

Tất Phương có chút không biết nói gì, hắn thậm chí khó có thể tưởng tượng, thì ra đạo trưởng thanh phong tễ nguyệt …..dưới loại tình huống này, cũng chỉ là một nam nhân bình thường.

Thậm chí, so với người bình thường càng không biết tiết chế.

Tất Phương nói có phần thương hại, “Ngươi có cần cái gì không?”

“Hả?”

“Ví dụ như quần áo, hay đồ ăn gì gì đó….”

Sở Phan nhìn làn váy không ra hình ra dạng của mình, gật đầu nói, “Cảm ơn, ta cần y phục, thức ăn cũng cần, ta không kén ăn, mua ở tiểu lâu dưới núi cũng được.”

……..

Tất Phương cảm thấy đúng là rất dễ nuôi, so với nữ quyến trong tộc dễ hầu hạ hơn nhiều, hắn cũng không nhiều lời, tỏ vẻ bản thân đã biết, liền xoay người bay đi.

Sở Phan cuối cùng cũng có thể về nghỉ ngơi.

Nàng lấy tuyết đun thành nước, đem bỏ vào trong thùng tắm. Phần trong đùi tê xót trướng đau vô cùng, vách hoa gần như bị căng lớn, giống như vẫn còn ngậm đồ vật gì đó.

Sở Phan dùng ngón tay với vào trong, chậm rãi sờ soạng, theo vách thịt sờ vào sâu trong, móc ra một ít dịch nhầy trắng đυ.c, từng sợi từng sợi, dâʍ ɖị©ɧ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trộn lẫn với nhau, cực kỳ da^ʍ mỹ.

Nàng khép hờ lông mi, mặt vô biểu tình tiếp tục móc ra, thật lâu sau mới lôi ra sạch sẽ, có lẽ thời gian qua khá lâu, nước đã bắt đầu nguội lạnh, thân thể cũng ngày càng lạnh, nàng vội vàng bò ra khỏi thùng, chui vào trong chăn.

Đầu vùi vào giữa gối, nàng bắt đầu cảm thấy không thích hợp, trong thân thể như có hai đạo băng hoả tranh đấu, nửa người như rơi vào hầm băng, nửa người còn lại giãy giụa trong liệt hoả.

Gần như là thống khổ thâm nhập cốt tuỷ, nàng đau đến mồ hôi đầm đìa, không khống chế được quay loạn trên giường, ‘rầm’ một cái té ngã trên nền đá lạnh lẽo.

Nàng không khỏi cảm thấy sợ hãi, nền đá lạnh lẽo, đau đớn tận xương, làm nàng nhớ tới khi còn bé, bị đòn roi quất lên người.

Nàng cuộn lại thành một đoàn, giống một con thú yếu ớt, không tiếng động khóc thút thít, nước mắt từng giọt lớn đập lên sàn nhà.

Đau, thật sự rất đau, a huynh, ta đau quá.

Thần trí nàng không rõ, gắt gao ôm chặt Côn Luân kiếm, giống như ôm Bạch Trạch, thường thường khi nói chuyện với Bạch Trạch như vậy, a huynh sẽ lập tức tới cạnh nàng.

A huynh, đau……

Côn Luân kiếm xuất hiện một tia sáng lập loè.

Chỉ mất ba hơi thở, đã có người đạp cửa mà tới.

Tử Vi lướt qua thùng tắm, hướng về phía nàng.

Hắn đạp sương mù, một thân thâm y tay áo rộng, hoa văn màu xanh lá, thắt lưng đeo ngọc bội, rung động kêu leng keng.

Giống âm thanh của kiếm tuệ.

Sở Phan vươn tay về phía hắn, giọng nói mang theo sự ỷ nại cùng tiếng khóc non nớt, trong nháy mắt đã nhào vào l*иg ngực hắn, đem nước mắt bôi lên cổ áo hắn, miệng không ngừng gọi, “A huynh…..A huynh, Phan Phan đau……”

Người nọ giống như bất đắc dĩ cười cười.

“Ngàn năm nguyên dương của ta, vốn muốn bảo hộ ngươi khỏi chịu đau đớn do nguyên âm bị tổn hao, ngươi thế mà móc hết ra ngoài……..”

Hắn nắm lấy cằm Sở Phan, bóp má khiến nàng mở miệng, cúi người hôn xuống, đem máu tiến vào trong miệng nàng.

Khuôn mặt thâm thuý, ngay cả giọng nói cũng ôn hoà du dương.

“Còn nữa, ngươi mở mắt ra nhìn xem, ta rốt cuộc là ai.”