Nói Chuyện Với Hồ Ly

Chương 15: Duỗi thẳng hướng về phía nàng

Sở Phan nâng chiếc cằm nhọn gầy lên, trong mắt lộ ra sự mê hoặc: “Tử Vi đạo trưởng?”

“Là Uyên hoa.” Tử Vi che cổ tay nàng lại, nhẹ nhàng dùng bàn tay xoa xoa cánh hoa mềm mại mỏng manh, hắn thi pháp áp chế Uyên hoa quay trở lại trong cơ thể nàng, “Nếu nó dài thêm nữa ngươi sẽ có thể tụ linh trí lên Trúc Cơ, đừng để người khác nhìn thấy.”

Tụ linh tu pháp, đây là chuyện nằm mơ Sở Phan cũng không dám tưởng tượng tới, nàng rất kinh ngạc: “Ta không phải là cả đời này đều không có khả năng tụ linh khí sao?”

Tử Vi hơi nhíu mi, dò hỏi: “Ai nói với ngươi như thế?”

“Những người bên cạnh đều nói như thế….” Nàng vừa nói vừa cảm thấy dưới thân quá dính nhớp, rất khó chịu, muốn yên lặng rút ra, nhưng không ngờ chỗ sâu trong lại như bị thứ gì đó phình ra chặn lại, có loại lôi kéo rất quỷ dị.

Sao lại không rút ra được….

“Đừng…đừng nhúc nhích.” Tử Vi thật bất đắc dĩ.

Sở Phan lại ngây ngẩn cả người, ngây thơ mờ mịt, tư thế muốn lùi lại không dám, nơi kết hợp dưới hạ thân chảy ra nước sốt, nói không rõ là chật vật hay là xấu hổ.

Đuôi hồ ly phía sau theo thứ tự tiến lại đây lót phía sau lưng nàng, lại đem nàng kéo trở về một lần nữa, vừa vặn dựa vào trong l*иg ngực Tử Vi.

Lúc trước hắn lộ yêu hình, có bảy phần giống yêu, không chỉ có đuôi dài, đôi mắt mà còn có côn ŧᏂịŧ dưới thân — — có gân có xương chứ không giống thịt, hơn nữa……còn chậm rãi tạo kết ở bên trong.

Nàng cũng không tinh thông chuyện thế gian, cho nên mới không biết chút gì.

Tử Vi cũng hoàn toàn không muốn cho nàng biết, lá gan cô nương này nhìn qua thật sự không lớn, nếu để nàng nhìn thấy, không biết sẽ bị dọa đến mức nào.

Thôi bỏ đi.

“Sở Phan cô nương, tối nay nghỉ ngơi ở chỗ này đi…..” Hắn lau ngón tay, chỉnh lại quần áo một chút, ôm nàng lên, cùng nhau nằm xuống, “Ngươi ngủ trước đi.”

Sở Phan vốn đang đầu choáng mắt hoa, có hơi trì độn, cũng không biết có chuyện gì đang xảy ra, tóm lại rất nghe lời. Giữa hai chân gắng gượng ngậm chặt gậy thịt thô to, cũng không cảm thấy khó chịu, trong lòng ngực ôm hai cái đuôi, thật mềm mại.

Tử Vi đem mấy cái đuôi khác phủ lên người nàng.

Nàng bị ủ đến ấm áp dễ chịu, thân thể càng thấy mỏi mệt buồn ngủ, hô hấp càng lúc càng nhẹ nhàng, cuối cùng đã ngủ say.

Có lẽ là lâu rồi không cảm thấy ấm áp như thế, nàng lại mơ thấy ca ca.

*

Nàng cùng huynh trưởng thật ra cũng không có một cuộc sống tốt đẹp, số ngày vui vẻ ít đến đáng thương.

Mẫu thân Sở Phan là nô tì rửa chân — — loại người bị khinh thường nhất trong mắt người khác, thừa dịp hoàng đế say rượu, cầu chủ tử một đêm vui thích, lấy thân thể đổi vinh hoa, vọng tưởng một bước lên cành cao làm phượng hoàng.

Lão hoàng đế ngu ngốc vô năng, người thừa kế điêu tàn, chỉ còn lại một vị hoàng tử, mang thai không đủ tháng, sinh ra đã ốm yếu bệnh tật, ngự y nói hắn sống không quá mười lăm tuổi.

Ai cũng muốn sinh một đứa con trai cho hoàng thượng, đáng tiếc tất cả đều là nữ nhi.

Mẫu thân Sở Phan có thai, hoàng đế rất vui mừng, phong làm Thục quý nhân. Đáng tiếc bà ấy thô bỉ ngu xuẩn, tâm lại cao ngất, đoạn thời gian kia rất vênh váo tự đắc, đắc tội không ít người. Sở Phan cảm thấy những ngày đó bà ấy hẳn là rất vui sướиɠ, cho nên lúc sau mới hận nàng như vậy.

Bà ấy không có đầu óc, cảm thấy thời gian mang thai thích ăn chua vậy nên nhất định sẽ sinh con trai.

Nhưng mà bà ấy vui vẻ suốt chín tháng lại sinh ra một nữ nhi.

Lão hoàng đế hoang da^ʍ vô độ, quay đầu một cái đã quên người tỳ nữ rửa chân nào, đi ôm ấp một vũ nữ mới. Bà ấy, một nữ tử không có thân thế địa vị, chỉ là kẻ hèn mọn trong mắt người khác, đương nhiên trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Không quá mấy tháng, bà ấy đã hành sự quá khích bị đưa vào lãnh cung. Những phi tần khác đứng ngoài chê cười bà, cả đời này bà chỉ là một nô tỳ không lên nổi mặt bàn, có thể để bà còn sống đã là thiên đại ban ân.

Trong lòng Sở Phan cảm thấy rất đúng, cho ăn cho uống, mùa đông thậm chí còn có ít than sưởi ấm, ngày tháng sống như thế không tốt sao?

Nhưng mẫu thân nàng không chịu.

Sở Phan cảm thấy, bà ấy không xứng đáng được gọi là mẫu thân.

Những nữ nhi khác khi nhắc tới hồi nhỏ, hẳn là nhớ tới cầu lông gà trên chân, búi tóc châu hoa, hoặc là người lớn cho ăn bánh ngọt.

Còn nàng lại là đòn roi.

Roi mềm làm bằng gân trâu, đánh một cái tưởng như có thể tiến vào xương cốt, quất trên cánh tay, bụng nhỏ, đùi cùng eo, đau như đứt gân gãy xương, một đứa trẻ sao có thể chịu đựng nổi.

Lãnh cung không có người hầu, từ nhỏ nàng đã không có người nói chuyện cùng, thật sự rất trầm tĩnh, có lão ma ma nhìn thấy liền đau lòng, đôi khi sẽ lặng lẽ đưa đồ ăn cho nàng.

Có khi là màn thầu, có khi là một ít khoai sọ, chỉ khi nào thật may mắn mới có một ít điểm tâm người khác không dùng đến. Sở Phan khi còn nhỏ thấy mẫu thân mỗi khi say khướt đêu rất sợ nhưng vẫn tiến lại gần bà ấy, cầm miếng bánh trong tay đút cho bà ấy.

Thục quý nhân, không đúng, nên gọi tên thật của bà ấy là Xuân Liễu — — bà ấy từ trong mộng hào hoa phú quý tỉnh lại, bà ấy mặc kệ Sở Phan ở bên cạnh làm cái gì, bà ấy chỉ muốn phát tiết ra ngoài.

Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người mẫu thân cùng tiếng mắng chửi và từng tiếng roi quất trên người, Sở Phan ôm bụng co thành một đoàn, nắm thật chặt chiếc bánh đã nát vụn trong tay.

Nàng khi còn nhỏ như vậy đã hiểu rõ năm chữ bi thương đến nực cười — — có phải duy nhất nàng sẽ là người bị mẫu thân ruột đánh chết không?

Cứ mơ như thế đến tận năm sáu tuổi, nàng vậy mà không chết, người đánh nàng lại chết trước, trong một đêm mưa qua đời vì bệnh tật, chết đi cũng không chiếm được chút thương tiếc của Hoàng thượng, thi thể bị cuộn trong chiếu ném đi, không lưu lại nửa điểm dấu vết.

Sở Phan không thấy khổ sở, búi tóc chỉ cài một đoá hoa trắng, người khác mắng nàng vô tâm, bất hiếu, nàng không để ý chút nào.

Nàng chỉ cần chăm chỉ để tồn tại, một ngày nọ khi đang khuấy cháo, đột nhiên bị lão ma ma túm chặt, nói tiểu hoàng tử đang tuyển người chơi cùng, những nữ hài cùng độ tuổi trong cung đều đi, ma ma thấy nàng đáng thương, cho chút bạc vụn, đưa nàng đi thử.

Cả đời này của nàng đều bị đẩy đi như vậy.

Sở Phan cùng những công chúa đó đồng loạt quỳ trên mặt đất, căn bản không nghĩ rằng bản thân sẽ bị chọn. Nàng thiếu dinh dưỡng trầm trọng, gầy đến da bọc xương, mặt vàng như nghệ, căn bản không so được với người khác phấn điêu ngọc trác.

Mỗi năm phân vác vải vóc, mẫu thân không đi đổi rượu thì là đi đánh bạc, nàng rũ mắt, thấy vết bẩn trên làn váy, lan đến ống tay áo, nàng cảm thấy nàng cùng những người này không cùng một thế giới.

Đặc biệt là vị hoàng tử ở chính giữa kia.

Một vị tiểu hoàng tử như châu như ngọc, nàng chỉ lặng lẽ liếc một cái, không nhìn thấy mặt, chỉ nhìn được ống tay áo mạ vàng của hắn, ngón tay thon dài như trúc, màu da ốm yếu tái nhợt.

Khi đó nàng hoàn toàn không tưởng tượng ra được một người như vậy lại sinh ra để cầm kiếm.

Nàng cũng không thể nào tưởng tượng nổi, vì sao đôi tay kia, tắm ánh nắng hoàng hôn, ánh vàng rực rỡ, duỗi thẳng hướng về phía nàng.