Bốn phía đen nhánh một mảnh, hai chân Sở Phan tách ra, ngồi trên cơ bụng rắn chắc của Tử Vi, thịt non nơi huyệt khẩu đυ.ng phải đồ vật căng cứng nóng bỏng, cả người nàng đều nghẹn đến đỏ bừng, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Tử Vi nắm chặt bả vai nàng, đem toàn bộ dươиɠ ѵậŧ hướng lên trên đỉnh một cái tiến vào.
Vật kia của hắn khi dán trên đùi Sở Phan đã hùng hổ, nóng cháy lại thô to, hiện tại chỉ mới vừa cắm vào một chút đã khiến cho hắn có chút không chịu nổi.
Thân thể Sở Phan run lên, kêu một tiếng, nhưng mà trước sau vẫn không giãy giụa, đầu vô lực mà rũ xuống, lại bị Tử Vi nâng lên, đặt dựa vào trên vai hắn.
“Sẽ hơi đau một chút.” Hô hấp của hắn cũng rối loạn.
Sở Phan nhắm mắt lại, khẽ ừ một tiếng.
Thời điểm không gian xung quanh đen nhánh, xúc cảm cùng khứu giác rõ ràng tới mức cực hạn, huống chi hai người còn dựa gần như thế, cằm của nàng dựa vào bờ vai của hắn, những sợi tóc mềm mại của hắn theo từng động tác mà dính lên trên mặt nàng.
Sở Phan ngửi một chút, mùi vị tùng tuyết thật thanh đạm.
“Đạo trưởng, ngươi rất thơm.” Sở Phan bị động tác nhẹ nhàng chậm chạp này làm cho sắp chết lặng, đầu cũng choáng váng, lời nói trong lòng liền thốt ra ngoài, “Có thể nhanh một chút không.”
Nàng đang thúc giục cái gì?
Tử Vi nhíu mi, hắn đã hưng phấn cực điểm, sắp không kiềm chế được nữa, nhưng vẫn cố nén động tác, chính vì không muốn nàng phải chịu đau đớn, nàng lại không thèm để ý.
Hắn thầm than một tiếng, cuối cùng cắn vào cổ nàng, chậm rãi thẳng lưng, ma sát thịt mềm bên trong hoa huyệt, sau đó mạnh mẽ cắm thật mạnh.
Sở Phan cảm thấy bản thân như bị xé ra, trong đau đớn còn có cảm giác tê ngứa, nói không rõ là thoải mái hay là khó chịu, dươиɠ ѵậŧ vô cùng có cảm giác tồn tại, gân xanh nhảy lên, thẳng tắp đâm đi vào, khiến bụng nhỏ của nàng nhô lên một khối.
Nàng đau đến mức nước mắt rơi xuống, cơ thể vặn vẹo lung tung, lại bị Tử Vi kéo ngồi trở lại, hắn nắm hai bàn chân nàng tách ra kẹp chặt lấy vòng eo rắn chắc của hắn, từng cái lại từng cái va chạm mạnh mẽ lên trên.
Những cái đuôi hồ ly vòng quanh eo nàng, bò trườn tiến lên nhũ thịt, đuôi nhọn cong lại như lưỡi câu ma sát nhũ viên, mềm mại lại hữu lực, đem nhũ tiêm nghiền ép vừa hồng vừa sưng.
Sở Phan cắn cổ tay nhỏ giọng khóc nức nở, mồ hôi cùng nước mắt trên mặt cùng nhau lăn xuống, phát ra chút âm thanh rêи ɾỉ khàn khàn.
Tử Vi dừng lại, liếʍ liếʍ má nàng, âm thanh trầm thấp quyến rũ, “Ngươi không phải muốn nhanh lên sao.”
Hắn muốn nàng mở miệng, dùng giọng nói non mịn kia, cầu xin hắn, xin hắn chậm một chút. Lại không ngờ rằng Sở Phan thật sự gật gật đầu, đau đến mức vừa run vừa khóc, lại còn tiếp tục nói.
“Ừm, nhanh một chút.”
Hắn không ngờ tới câu ‘ nhanh một chút ’ này lại có lực sát thương mạnh như thế.
Dươиɠ ѵậŧ của hắn bị siết chặt gắt gao, không có một chút khoảng cách, nếp gấp thịt non mềm trơn trượt bao lấy qυყ đầυ, tinh tế như lân (vảy), giống như không cho hắn lui, mυ'ŧ hướng vào bên trong.
Nàng còn dùng giọng điệu này nói ‘nhanh một chút’.
Đồng tử Tử Vi càng thêm sâu thẳm như đáy biển, cuối cùng nghênh đón một hồi mưa rền gió dữ.
Hắn cúi đầu xuống, thấy có tơ máu trên môi hoa huyệt, gốc côn ŧᏂịŧ căng hoa huyệt đến hết mức có thể. Hắn hô hấp nặng nề, nảy sinh tàn nhẫn, thẳng lưng thọc vào rút ra, thân gậy thịt toàn bộ đi vào, hai người không hẹn mà cùng mà phát ra âm thanh thở dốc khó nhọc.
Chẳng qua nàng là âm thanh khóc nức nở, hắn là thở dốc.
Từ trong cổ họng hắn toát ra tiếng nói, hơi thở phả vào trên vành tai nàng, trêu chọc khiến Sở Phan ngứa ngáy. Dưới thân nhão dính dính, trên người tất cả đều là mồ hôi, sợi tóc hỗn loạn dán trên gò má, như là mới từ trong nước vớt ra.
Ngoại trừ đau đớn lúc đầu, kɧoáı ©ảʍ cũng dần dâng lên mãnh liệt, nước chảy ra càng nhiều, từng đợt hướng bên ngoài tràn ra, tốc độ hắn thọc vào rút ra càng lúc càng nhanh, bàn tay hắn nắm lấy nhũ hoa, cái đuôi cuốn lấy nàng, sau đó một chút lại một chút di chuyển xuống dưới thân sờ loạn.
Côn ŧᏂịŧ đâm thật sự sâu, thịt bên trong giống như sắp bị mài hỏng mất.
Gân xanh trên cổ hắn lúc ẩn lúc hiện, lông mi dày phủ xuống đôi mắt phượng híp lại, khóe mắt đều là màu hồng nhạt.
Bàn tay to của hắn nắm chặt nhũ thịt của nàng, đuôi hồ ly phía sau như sóng gió bay loạn, tốc độ dưới thân cũng càng lúc càng nhanh, hô hấp nóng đến kinh người, nhiệt độ phía dưới càng nóng bỏng hơn.
Không khí quanh thân đều hóa thành thực thể sền sệt.
Kɧoáı ©ảʍ từ cột sống leo lên, hắn cơ hồ không còn lý trí, máu chảy cuồn cuộn trong mạch máu, không khống chế được chính mình, chỉ biết tiếp tục động tác dưới thân, trong tầm mắt che kín một tầng huyết tinh.
Thẳng đến khi nghe được tiếng khóc mỏng manh của Sở Phan, những hình ảnh khủng bố kia mới dần dần nhạt đi.
“Đạo trưởng, đạo trưởng……”
Tiếng thở dốc mới vừa rồi của hắn làm nàng sợ hãi.
Tử Vi không rõ bản thân đã bình tĩnh lại hay chưa, hắn theo bản năng nâng nàng lên, từ cổ gặm cắn đến xương quai xanh, sau đó mυ'ŧ lấy nhũ tiêm, một bên liếʍ mυ'ŧ một bên thọc vào rút ra.
Gậy thịt thô dài nóng bỏng hồng nhuận thẳng tắp hướng chỗ sâu trong thọc vào rút ra, thịt huyệt cắn chặt hắn không bỏ, chỉ hơi nhả ra một chút, lại rất mau đã cắm đến tận cùng.
Sở Phan bám lấy lưng hắn, không nhịn nữa, khóc lóc dùng móng tay cào vài vệt, nước mắt nhỏ giọt lên xương quai xanh của hắn.
Trong phòng một mảnh đen nhánh, chỉ có hai người hô hấp đan xen, trộn với mùi vị máu tươi, nóng bỏng lại mãnh liệt. Sau lưng nàng là những cái đuôi to mềm mại, trước người là l*иg ngực trần trụi, cả người nàng bị ép ở giữa, bị gắt gao bọc lại.
Động tác thọc vào rút ra dưới thân càng lúc càng nhanh, từng cái va chạm khiến nàng choáng váng, run rẩy, nàng co rúm lại, sau cùng tại một lần cắm vào cuối cùng của hắn, kɧoáı ©ảʍ dâng lên mãnh liệt giống như bị cuốn vào sóng triều.
Che trời lấp đất, như sắp ngã xuống vực thẳm.
Một dòng chất lỏng bắn ra, mùi vị tanh ngọt nồng đậm, hoa huyệt một mảnh hỗn độn. Phía dưới dính ướt một đám, bạch trọc cùng dâʍ ɖị©ɧ giao tạp ở bên nhau, không phân biệt được đâu là của ai, dâʍ ɖị©ɧ đặc sệt từ huyệt khẩu chảy ra.
Sở Phan há to miệng thở dốc, khóe mắt, đuôi lông mày đều hồng đậm, nói không nên lời, bụng nhỏ thật nóng, mơ hồ có cổ dòng nước ấm chảy đi toàn thân.
Tử Vi tiến lại gần sát tai nàng, vệt đỏ giữa trán hơi sáng lên, hắn nói nhỏ bên tai Sở Phan, “Đọc theo ta.”
Sở Phan mở lông mi ướt đẫm, nhìn thấy một mảnh đen nhánh xuất hiện lam quang nhàn nhạt, chiếu sáng mờ mờ góc cằm sắc cạnh của hắn.
“Thiên thanh mà đυ.c, thiên động mà tĩnh. Thượng đức thân thể, bão nguyên thủ nhất.” (Câu này mình chịu)
Sở Phan lặp lại theo hắn, từ từ cảm nhận được hạ thể không còn đau, đau lại là cổ tay.
Nhói từng chút một, như là có cái gì chui ra từ trong huyết nhục.
Nàng cố chống lại mệt mỏi, nâng cổ tay lên nhìn, phát hiện từ trong cổ tay vươn ra một dây leo như sợi tóc, còn ở xương cổ tay nở một đóa nho nhỏ, bông hoa đang phát sáng.
Là Uyên hoa.