Tử Vi đè nặng lên người nàng, hôn xuống, dùng môi răng lấp kín môi lưỡi nàng, rất tinh tế mà liếʍ láp. Sở Phan ngẫu nhiên không thở nổi, sẽ phát ra vài tiếng nức nở, áp chế tới cực điểm, vừa mỏng vừa khẽ.
Hắn chậm rãi đem răng nhọn cắn vào khóe môi nàng, một mùi máu tươi thơm ngon dâng lên, tràn ngập giữa môi lưỡi hai người. Hầu kết của hắn vẫn luôn lăn lộn, chậm rãi hút, một tiếng lại một tiếng, cực kỳ ái muội.
Qua thật lâu sau, Tử Vi khẽ buông lỏng nàng ra, một giọt máu cuối cùng còn chưa kịp nuốt xuống, từ khóe môi chảy ra, sau đó in lại dấu vết trên chiếc cằm tinh xảo.
Sở Phan biết hắn sẽ không dừng lại. Giống như những cái đuôi dưới thân nàng, đã gắt gao vòng quanh chân nàng, vòng tận mấy vòng, càng ngày càng chặt, càng lúc càng nóng……
Nàng là một nữ tử, tuy rằng không tinh thông chuyện đời, nhưng cũng không phải ngu xuẩn, nàng hiểu được sắp phát sinh cái gì.
Sở Phan thuận theo đó mà tiếp thu.
Nàng thậm chí nỗ lực khống chế bản thân không được phát ra âm thanh.
Quần áo bị đẩy xuống dưới, vừa vặn treo ở trên hai cánh tay, lộ ra bả vai tuyết trắng, cùng chiếc yếm sương mù màu lục.
Tử Vi theo môi nàng hôn đi xuống, một tấc lại một tấc hướng xuống phía dưới, vải dệt mỏng manh, lộ ra nhũ thịt bên trong tuyết trắng, mềm mại, ở giữa nổi lên một cái đỉnh nhọn, rất hồng hào.
Hắn lập tức dừng lại, âm thanh hầu kết lăn lộn rất rõ ràng, đôi mắt xanh thẳm thẳng tắp đối diện với nàng, giọng nói khàn khàn, “Sở Phan cô nương……”
Hắn đã hơi thanh tỉnh, nhưng thân thể vẫn nóng đến kinh người, nhiệt độ như có thể làm bỏng người khác.
Ngón tay lại vô cùng lạnh lẽo chạm lên ngực nàng, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, chạm đến quầng vυ' nàng, sau đó lại di chuyển đến eo, quấn quanh eo nàng, hắn nhỏ giọng nói, “Thực xin lỗi, nhưng mà còn chưa đủ……”
Nàng tựa hồ có thể thấy ảnh ngược của chính mình trong đôi con ngươi u lam kia.
Sở Phan vươn tay, vuốt ve trên mặt hắn, cảm nhận được lòng bàn tay có lông mi đảo qua, âm thanh nàng run run, “Đạo trưởng, có thể đừng, đừng nhìn ta được không.”
Tử Vi rũ lông mi, dường như cẩn thận suy tư trong chốc lát, cuối cùng búng tay tắt ngọn đèn dầu, ngay cả đuôi nhọn đang sáng lên cũng bị khống chế thành ảm đạm xuống.
Trong nhà lập tức lâm vào bóng tối vắng vẻ.
Hắn lại cúi xuống hôn, hôn xương quai xanh của nàng, giống như trấn an nói, “Không nhìn thấy gì nữa, được không?”
Tuy rằng trong tầm mắt một mảnh đen nhánh, nhưng Sở Phan rõ ràng có thể cảm nhận được, tầm mắt hắn từ trên thân thể của mình lướt qua, dừng lại ở giữa ngực.
Thật là giảo hoạt.
Rõ ràng chỉ có mình nàng không nhìn thấy.
“Ta sẽ nhẹ nhàng một chút……” Hắn nói.
Tử Vi duỗi tay cởi bỏ yếm của nàng, nhũ tiêm nho nhỏ, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ dựng thẳng lên, hắn cúi đầu ngậm lấy, dùng đầu lưỡi cuốn lên, liếʍ nó đến khi ướŧ áŧ, đỏ lựng.
Nữ hài nhi dưới thân rất rõ ràng đang co rúm lại, phát ra vài tiếng thở dốc bất lực.
Khiến Sở Phan càng khó nhịn kỳ thật không phải bị liếʍ.
Nàng cảm nhận được có cái đuôi đã thuận lợi tiến tới bắp đùi nàng, bắt đầu chọc chọc hoa tâm, qυầи ɭóŧ bị đẩy lên, nàng tựa hồ chảy ra một chút nước, cái đuôi lông tơ kia cũng nhiễm một ít dâʍ ɖị©ɧ.
Hai mắt nàng phiếm hồng, chóp mũi chua xót, cuối cùng vẫn trào ra vài giọt nước mắt, nàng nhỏ giọng khóc lóc, nắm chặt lọn tóc dài của Tử Vi, “Cái đuôi, cái đuôi……”
“Cái đuôi đang động đậy, nó động đậy.”
Tử Vi hơi ngây người, một hồi lâu mới hiểu được nàng đang nói cái gì, “Xin lỗi…… Ta không khống chế được……”
“Nó cho rằng ngươi thích như thế……”
Rốt cuộc thì đúng là chảy rất nhiều nước.
Sở Phan nhắm chặt hai mắt, cảm thấy đồ vật làm loạn ở hoa tâm đã rời đi, nàng thật vất vả mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, nháy mắt lòng bàn tay đã bị một vật nhét đầy, nàng sợ tới mức thiếu chút nữa ném ra, sau khi ngây ngẩn một lúc, mới phát hiện đây là một cái đuôi.
“Nó hình như rất thích ngươi, ngươi có thể sờ sờ nó.” Tử Vi an ủi nàng, ôn nhu nói, “Không phải sợ.”
Cả khuôn mặt Sở Phan đều đỏ, cả từ lỗ tai đến cổ, nhũ thịt đều phiếm màu hồng nhạt, vừa hồng vừa mềm, như là trái cây mới bóc vỏ.
Nhìn qua thật sự rất ngon miệng.
Tử Vi lại thò lại gần hôn vành tai nàng, đem một mảng thịt nhỏ kia liếʍ đến hồng nhuận lấp lánh, hắn nhẹ giọng dỗ dành nàng: “Sờ nó đi, Sở Phan cô nương.”
Hắn sao lại có thể, dùng loại giọng điệu quyến rũ câu dẫn, nói ra những lời như vậy.
Cái đuôi kia rất ngoan, nằm im trong tay nàng, ngẫu nhiên sẽ khẽ động đậy một cái, lông tơ tế nhuyễn quét qua lòng bàn tay, thật ấm áp, cũng thật thoải mái.
Sở Phan dần dần không sợ, ngón tay hơi cuộn lại, theo cái đuôi vuốt đi xuống, Tử Vi bị nàng sờ như thế, gần như không khống chế được thở dốc.
Chỉ trong một khắc, cái đuôi khác cũng mò lại đây, quấn lên chân nàng, từ chỗ gập đầu gối kéo lên, hai cẳng chân bị xách theo thành tư thế mở rộng.
Hắn theo bắp đùi sờ hướng lên trên, chạm vào da thịt mềm mại, trắng như tuyết, tiểu huyệt đầy đặn, chỉ có mấy sợi lông thưa thớt ướt đẫm nước dán ở trên mép thịt.
Tử Vi nhìn thoáng qua Sở Phan, nàng nắm lông đuôi xù xù, đôi mắt hơi hé mở, khoé mắt hơi hồng, nhìn qua chỉ có chút khẩn trương, cũng không có ý cự tuyệt.
Tử Vi thả lỏng tinh thần, hai ngón tay căng hai mảnh thịt môi, lộ ra hoa tâm đỏ tươi non mềm bên trong, thịt mềm vừa ướt vừa trơn, tựa hồ nàng cũng đang động tình, làm cho cả tay hắn đều là nước.
Ngón tay hắn trượt xuống, chậm rãi theo nếp gấp thịt chỗ sâu trong cửa động cắm vào, Sở Phan bị kích đến, vội vàng vặn vẹo hai cái, ngay cả tiếng thở dốc cũng trở nên dồn dập hơn.
Nàng cảm thấy một luồng hơi nóng từ chân tâm truyền lại, kết hợp với thắt lưng cùng vai đều xuất hiện một tia điện nhỏ, đầu choáng váng, não trướng lên, cái gì cũng không thấy rõ.
Phía dưới bị ngón tay thon dài thọc vào rút ra, dâʍ ŧᏂủy̠ càng ra càng nhiều, mượt mà đến không thể tưởng tượng được. Hắn tiếp tục nhét thêm một ngón, hai ngón…
Sở Phan bắt đầu ô ô khóc không ngừng, tựa như khóc tựa như kêu, kết hợp với thật nhiều tiếng rêи ɾỉ tràn ra. Cho dù nàng di chuyển như thế nào cũng không trốn thoát, eo không ngừng vặn vẹo, ngược lại làm ngón tay đi vào càng sâu.
Kɧoáı ©ảʍ dày đặc lại kịch liệt, nàng chịu đựng không nổi, ngã vào trong ngực Tử Vi, tay nhỏ vừa vặn chạm phải một đồ vật vừa cứng rắn vừa nóng bỏng.
Nàng cảm thấy đầu óc như vừa bị đứt liên lạc.
Tử Vi khó nhịn mà thở hổn hển một tiếng, đem ngón tay rút ra, huyệt khẩu phát ra ‘phụt’ một tiếng, hắn ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Muốn tiến vào, ngoan một chút.”
Sở Phan còn chưa nhìn thấy căn thịt vật kia, thân thể đã cảm nhận được.