Mấy ngày tới trôi qua vô cùng an nhàn, sự tương tác với Nhϊếp gia vô cùng có hạn. Lý Triêu Vân không để ý tới và tiếp tục làm việc của mình. Chỉ cần nàng có thể bảo đảm nơi ở của họ thoải mái và có đầy đủ vật chất, nàng không cần phải gặp mặt họ về mọi chuyện. Nếu có vấn đề gì cũng sẽ có người tới nói với nàng.
Ngoài một chút tò mò với cách tu luyện của Nhϊếp gia, Lý Triêu Vân cũng không có hứng thú gì với họ. Người của trung ương cũng là người của trung ương. Trong tương lai, nàng sẽ có cơ hội tới trung ương nên không cần phải hấp tấp như các môn sinh khác.
Ngồi bên gốc cây ở Tuyết Đan Ốc, Lý Triêu Vân say mê lau thanh kiếm của mình, chuẩn bị cho chuyến săn đêm tối nay. Vì đối diện với Hồng Lâm là một rừng thuỷ quái, các môn sinh từ nhỏ đã phải thường xuyên đi săn đêm để ngăn chặn thuỷ quái nên cũng không phải là chuyện to tác gì.
Lúc tới giờ, nàng cùng một số môn sinh khác tới ven biển phía nam để bắt đầu săn bắt.
“Lý tiểu thư, đã mấy năm không tỷ thí rồi. Không bằng, dùng cơ hội này để trao đổi chưởng một chút nào.”
Nàng cười, “Lý An e rằng phải làm cho các vị tiền bối chê cười rồi.”
“Lý tiểu thư từ nhỏ xuất chúng hơn người thường, vài năm nữa có thể qua mặt bọn ta, tu đến một cấp bậc mới.”
“Lý An làm sao có thể?”
Một môn sinh khác cười, “Lý tiểu thư quá khách sáo rồi, đến cả ta cũng không thể nói lại.”
Nàng lắc đầu, tiếp tục trêu chọc, “Tiểu sư thúc đã làm Lý An bối rối không ít lần, có lẽ đây là quả báo.”
Cả đám môn sinh nghe vậy vở ra cười. “Được rồi, được rồi, chúng ta bắt đầu nào.”
"Hôm nay để xem ai có thành tích tốt nhất?”
“Nếu thua thì sao?”
“… Thì đãi một bữa cơm là được rồi!”
“Được, được!”
Lý Triêu Vân cười, rút ra thanh kiếm, “Vậy để xem ai thắng.”
Khác với những gia tộc khác, dòng máu không nói lên tất cả. Mặc dù tông chủ mỗi đời vẫn sẽ mang họ Lý nhưng các môn sinh khác không cần. Ai có bản lĩnh thì sẽ được nhận, nếu tu vi đặc biệt thì có thể được bái sư.
Những môn sinh ở đây hầu như là người được Lý gia nhận vào, không có quan hệ quyết thống với nàng nhưng từ khi họ bái sư tổ phụ thì cũng đã trở thành người nhà rồi.
Qua một nơi yên tĩnh trong rừng, nghe thấy một số tiếng kiếm cạ nhau, Lý Triêu Vân không kiềm được tò mò mà ngừng lại. “Bọn họ là người mới?”
“Đúng vậy, mới được nhận vào mấy tháng trước nên vẫn là đệ tử ngoại môn.”
Lý Triêu Vân gật đầu, “Nhập mới bao lâu mà vẫn còn sức để luyện tập giờ này sao?”
“Khát vọng có thể khiến người ta không bỏ cuộc.”
Nàng cười, “...Cũng thể khiến cho họ chìm vào giấc mộng, không thể đối mặt với thực tế.”
Lưu Nhã Tần cười, “Lý tiểu thư có thể không biết nhưng một ngoại môn sinh có thể làm bất cứ thứ gì để được vào nội môn.”
Lý Triêu Vân liếc Lưu Nhã Tần, không nói gì. Một người có quan hệ quyết thống như nàngi sao có thể hiểu được những kẻ đang cố gắng sống sót? … Nhưng những kẻ như vậy cũng sẽ không bao giờ hiểu được nàng.
“Đúng vậy nhưng chuyên tâm dưỡng tánh là quan trọng nhất.”
Nghe vậy, Châu Tinh Cửu liền chen vô hỏi, “Cái câu này ta e rằng đang chỉ tơi huynh!”
Lưu Nhã Tần làm bộ không biết gì, từ hỏi mình, “Là sao? Ta làm gì mà được tặng câu này?”
“Người tự biết đã làm gì?” Lý Triêu Vân nói rồi quay về sau, “Tiểu sư thúc nên tiếp tục luyện tại Hồi Khí Tuyền.”
Mới nghe tới tên địa danh thì Lưu Nhã Tần đã nhào tới, ôm chặt chân nàng. “Lý tiểu thư, sinh tha mạng cho Lưu mỗ!”
Châu Tinh Cửu cười, “Sư đệ, ngươi phải làm gương cho các môn sinh khác, không thể nằm dạ ở đây được!”
Hiểu Châu Tinh Cửu đang ám chỉ gì, Lý Triêu Vân lia lịa gật đầu. “Đúng vậy, Lý An phải nhờ các sư thúc gác hắn tới Hồi Khí Tuyền rồi.”
Các môn sinh cười, xoay quanh Lưu Nhã Tần, bấm huyệt để không chạy trốn rồi vác tới Hồi Khí Tuyền.
Trên đường, Châu Tinh Cửu chợt nghĩ ra một đề nghị sáng suốt, “Lưu sư đệ như vậy sao có thể săn thuỷ quái? Chắc sư đệ lần này chắc phải chịu thiệt rồi.”
Trong lúc họ bạt đãi Lưu Nhã Tần, Lý Triêu Vân đã hạ được không ít thuỷ quái. Vì sự ân ý của hai bên, nàng phải hạ nhiều hơn bình thường để chia cho họ.
Ngoài sự khác biệt về môn sinh, Hồng Lâm Lý Thị hữu danh với hình thức dị nhập nan trú tu luyện. Như thế nào thì không có cụ thể nhưng bất kể đệ tử nào, ngoại nội môn gì thì cũng phải trải qua giây đoạn này.
Những bí quyết của Lý gia đòi hỏi người luyện phải có tinh thần vững chắc. Nếu không thể rèn cho mình trở thành "Lý Trực Khí Tráng" thì sẽ mất cả đời để tập được những thứ cơ bản. Vì vậy, Hồng Lâm Lý Thị đã sáng lập một "cửa ải" cho các đệ tử mới. Cửa ải này được bày ra bằng một trận pháp, Thiên Phương Trận.
Thời gian bị kẹt trong trận không thể tính nhưng khá là lâu. Trong thời gian đó, tất cả ứng cử viên sẽ phải trải qua vô số thử thách để không những luyện sự kiên định của bản thân và cho các trưởng lão xem xét tu vi của từng người.
Mặc dù Lý Triêu Vân thà chết còn hơn vô lại trận pháp đó nhưng trong thời gian đó, tình huynh đệ tỷ muội của các đệ tử đã gần gũi hơn rất nhiều.
Khi dẹp xong bầy thuỷ quái, nàng tiếp tục hướng về phía nam. Đến gần thác nước, nàng ngừng lại để ngắm phong cảnh, môi mỉm cười nhẹ.
Không lâu sao, Lý Triêu Vân cảm thấy một luồng sát khí từ phía sau. Nàng nhanh chóng né đòn, vừa kịp lúc phản công lại một vung kiếm. Sau khi lùi về sau, Lý Triêu Vân mới nhận ra cái vật mới cạ vào Kình Thiên không phải là một thanh kiếm. Một thanh kiếm không thể chứa một lượng sát khí như thế được!
… Đây là một thanh đao!
Sau khi ra khỏi bóng cây, Nhϊếp Minh Quyết mới nhận dạng của người dưới vầng trăng. Vừa mới ngó lên thì Nhϊếp Minh Quyết liền chắp tay tạ tội, “Ta lỡ xuất phạm Lý tiểu thư, xin thứ lỗi.”
Tra Kình Thiên vào vỏ, Lý Triêu Vân cũng chắp tay lại, “Là ta sai. Trời tối như thế, Nhϊếp công tử chắc chắn sẽ không nhận dạng được ta, tấn công là lẽ thường tình. Nhϊếp công tử không cần tạ tội, ta phải tạ tội với ngu--”
Trước khi nàng có thể cúi đầu sâu hơn, Nhϊếp Minh Quyết đã nhanh chóng ngăn lại. “Lý tiểu thư không cần phải làm vậy!”
Nghe vậy, Lý Triêu Vân cũng đứng thẳng lên nhìn mặt Nhϊếp Minh Quyết. Vì không biết nói gì, hai người đứng đó không biết bao lâu, hai đôi mắt vẫn không rời khỏi mắt đối phương.
Đến một lúc sau, Nhϊếp Minh Quyết không chịu nổi, nhìn về thân cây sau nàng.
Thấy vậy, Lý Triêu Vân cũng theo sau, không tiếp tục nhìn y. “Nhϊếp công tử tới mấy ngày nhưng chúng ta chưa có cơ hội giới thiệu. Ta tên An, tự Triêu Vân.”
“Ta tên Kỷ, tự Minh Quyết,” Nhϊếp Minh Quyết giới thiệu, “Nghe nói Lý tiểu thư cũng mới qua tuổi trưởng thành.”
Lý Triêu Vân gật đầu, “Hai năm, còn ngươi?”
“Ta cũng vậy nhưng lễ trưởng thành chỉ mới hoàn một kỳ.”
Nàng cười, xoay về phía thác nước, “Sớm hay trễ cũng chẳng thay đổi gì.”
"Đúng, quan trọng nhất là kết quả.”
“Kết quả quan trọng như thế sao?” Lý Triêu Vân hỏi, “Nếu chỉ quan tâm về kết quả thì tương lai quá mờ mịch rồi.”
Nhϊếp Minh Quyết nhìn nàng, “Nghe nói Lý tiểu thư đã ngao du khắp Cấm Thuỷ Quốc, xem ra đã học được nhiều thứ.”
“Nhϊếp công tử quá khen rồi, chuyện ngao du này là thời còn bé không hiểu chuyện đời, không đáng để công tử khen.”
“Nếu là như vậy, thì xin hỏi Lý tiểu thư có hối hận không.”
Nàng không trả lời qua một lúc rồi đột nhiên xoay đầu qua nhìn vào mắt y rồi mỉm cười, “Tất nhiên là không… Chuyện này có thể là chuyện duy nhất cả đời ta sẽ không hối hận.”
“Lý tiểu thư chắc chắn sao?”
Lần này nàng không trả lời mà nhanh chóng chuyển chủ đề qua y, “Nghe nói Nhϊếp công tử có một đệ đệ.”
“Đúng… Hắn tên Nhϊếp Kiến.”
“Hắn như thế nào?”
“Một hài tử mang dòng máu Nhϊếp gia nhưng lại chẳng có hứng thú với đao pháp.”
Lý Triêu Vân bậc cười, “Có lẽ bọn hài tử ở tuổi này cảm thấy quá ràng buộc nên nổi lên tính khí không thích theo đặc điểm của gia tộc.”
“Ngươi cũng có?”
Nàng lắc đầu, “Là biểu đệ ta. Hắn cũng chẳng có hứng thú gì với y thuật, suốt ngày cứ chui đầu trong Hoa Quý Đài.”
Vì ở rừng Hồng Lâm nên Lý gia đã phải áp dụng các thảo dược trong rừng và nhanh chóng trở thành một gia thị chuyên về dược thuật.
“Thì ra là vậy.”
Lý Triêu Vân nhìn xuống thanh đao trong vỏ, “Ta còn nghe nói đao pháp của Thanh Hà Nhϊếp Thị đặc biệt lợi hại…”
Hiểu ý nàng, Nhϊếp Minh Quyết đặt tay trên thanh đao, “Lý tiểu thư muốn thử?”
Lý Triêu Vân tra Kình Thiên ra, nhảy lên một tảng đá giữa bể, “Tất nhiên.”
*******
Từ lúc đó, Lý Triêu Vân có thời gian thì sẽ tới luyện kiếm với Nhϊếp Minh Quyết. Hai người không những cùng tuổi, tính cách cũng khá ôn hòa, tu vi đặc biệt ở chung tầm nên nhanh chóng đã trở nên thân, đủ đến mức để Lý Triêu Vân tự tới kính biệt khi người Nhϊếp gia ra đi.
Cho dù hai người không nói gì nhiều nhưng qua sự trao đổi kiếm pháp, cũng hiểu đối phương không ít.
Sau khi họ đi, Lý Triêu Vân lại trở về với cuộc sống củ. Trong khi mọi người xung quanh nàng tiếp tục bàn tán về người Nhϊếp gia, nàng lại chú trọng việc tu luyện của mình, đặc biệt là dược thuật của bản thân.
Sau khi gặp Nhϊếp gia, sự tò mò của nàng đối với trung ương càng dữ dội. Đặc biệt sau khi nếm thử đao pháp của Nhϊếp gia, Lý Triêu Vân càng ngày càng hứng thú với các phương pháp tu luyện nhưng đọc xong thì lại chỉ quan tâm đến tu pháp của gia mình.
Sau khi hoàn thanh nhiệm vụ lần này, Lý Triêu Vân cứ ở trong Tuyến Đan Ốc, không tương tác với ai.
Vì vậy, có rất nhiều người không thể không nói gì khi thấy nàng lít mít ở trong phòng sau khi Nhϊếp gia rời khỏi. Những lời đồn này thu hút đến nỗi lọt vào tầm nghe của Lý Yên Hậ rồi từ từ qua Lý Quan Vũ.
“Quan Vũ, ngươi nghĩ sao về chuyện này?” Sau khi thấy vẽ mặt trầm lặng của y bèn trêu chọc, “Tương t--”
Lý Quan Vũ liếc nhìn Lý Yên Hạ, tay siết chặt lại, “Lý tông chủ xem ra rất rảnh rỗi.”
Nghe vậy, Lý Yên Hạ liền rút lỡi lại, mặt trở nên ôn nhung lại, “Đệ không cần làm vậy, tin đồn chắc chắn không thật, đệ đừng để trong lòng.”
Đột nhiên, từ ngoài cửa có một tiếng gõ theo sau tiếng gọi, “Cô mẫu, là Lý An.”
Lý Yên Hạ cười, nhanh chóng kêu nàng vào. “Vào đi.”
Lý Triêu Vân thấy Lý Quan Vũ ngồi đối diện Lý Yên Hạ liền muốn xoay người, quay về Tuyến Đan Ốc. “Lý An kính cô mẫu, phụ thân.”
“Đúng lúc ta có chuyện nói với ngươi.”
Nàng nhìn vào mắt Lý Yên Hạ, để ý có chút sự tò mò. “Cô mẫu cò gì căn dặn?”
“Gần đây, trung ương có biến động”
“Chuyển động gì?”
“Chính sự… Nghe nói sau khi Thanh Hà Nhϊếp Thị tới Hồng Lâm, một số gia tộc khác cũng có ý định giao kết lại quan hệ.”
Lý Triêu Vân gật đầu nhưng lại chẳng thể hiểu ý định của Lý Yên Hạ. “Vậy… người muốn Vân nhi phải làm gì?”
“Ta muốn ngươi đại diện cho Hồng Lâm Lý Thị tới trung ương.”
Liền nghe xong, Lý Quan Vũ cùng với nàng nhìn chằm chằm về Lý Yên Hạ, ngạc nhiên vì hai lý do hoàn toàn tương phản.
Chưa kịp cho nàng đáp lại, Lý Quan Vũ lật đật đứng dậy, đập tay lên bàn. “Lý tông chủ, đây là ý gì?!!”
Lý Triêu Vân rùng mình khi nghe tiếng của y. Bình thường, Lý Quan Vũ là một người vô cùng lãnh đạm, bình tĩnh. Chỉ có khi chuyện bất đồng thì ông mới hé lộ một chút cảm xúc.
“Ta muốn Triêu Vân đi một chuyến tới trung ương, xem dò tình hình của các đại thế lực.” Lý Yên Hạ bình tĩnh nói.
“Các môn sinh khác có thể làm vậy, không cần Lý tiểu thư phải tự thân đi.”
“Bọn họ không có đủ kinh nghiệm. Hầu hết các môn sinh đều không bước chân ra rừng Hồng Lâm, chưa nói đến Cấm Thuỷ Quốc. Ngươi nghĩ xem, nếu họ đặt chân lên đất trung ương thì sẽ tự mình nộp mạng.”
“Đường đường là một tiểu thư của Hồng Lâm Lý Thị, Triêu Vân không chỉ cần ngoan ngoãn ngồi ở nhà chờ hôn phu tới rước.”
Lý Triêu Vân không dám nhìn Lý Quan Vũ, chỉ có thể siết lại bàn tay mình.
“Lý Quan Vũ! Ngươi muốn giao nữ nhi của mình cho người khác!”
Nàng cúi đầu xuống, mái tóc phủ che mắt, “Cô mẫu, Lý An tình nguyện đi.”