Mạn Châu Sa Hoa

Quyển 1 - Chương 3

Như lời của Lý Yên Hạ, người của Thanh Hà Nhϊếp Thị tới cảng vài ngày tới. Trước đó, cả rừng Hồng Lâm đã trải qua nhiều ngày không tối để chuẩn bị cho ngày họ tới. Như ai khác, Lý Triêu Vân cũng vô cùng bận rộn vài ngày này. Ngoài việc giám sát các tiểu bối tu luyện, Lý Triêu Vân cũng đã chung tay giúp các vị môn sinh và dân làng chuẩn bị.

“Nô tỳ chưa bao giờ thấy rừng Hồng Lâm náo nhiệt như thế. Các ngày hội, thậm chí tân niên cũng không như vậy.” Thanh Nguyệt nói, tay chải tóc Lý Triêu Vân.

Lý Triêu Vân cười, “Rừng Hồng Lâm đã không liên hệ với các phái ngoài Tam Hữu Gia Tộc và vùng lân cận, nên chuyện Thanh Hà Nhϊếp Thị tới đây đương nhiên sẽ là đại sự.”

Thanh Nguyệt gật đầu, “Vậy người có biết lai lịch của Thanh Hà Nhϊếp Thị?”

“Trong suốt hai năm ta xuất gia, không có cơ hội đặt chân tới trung ương nhưng nghe nói Thanh Hà Nhϊếp Thị là một trong Ngũ Đại Gia Tộc của trung ương, chuyên tu luyện cùng đao pháp.”

Ngũ Đại Gia Tộc? Cái Thanh Hà Nhϊếp Thị này lợi hại như thế sao?”

“Đúng, tông chủ hiện tại của Thanh Hà Nhϊếp Thị cũng đồng thời là bằng hữu củ của cha ta.”

Nghe Lý Triêu Vân nói, Thanh Nguyệt nhất thời làm rớt cây lược nhưng lại chạy lòng vòng phòng Triêu Vân. “Nếu là bằng hữu cũ của Lý tiên sinh thì nô tỳ phải cố gắng để Lý tiên sinh có thêm một chút mặt khi thấy Lý tiểu thư nhà mình đẹp đến mức khuynh thành.”

Lý Triêu Vân bậc cười, nhìn Thanh Nguyệt qua gương, “Ngươi định làm gì?”

Khi bài y phục ra xong, Thanh Nguyệt quay lại, “Mời tiểu thư thay y phục.”

Lý Triêu Vân đứng dậy, đi tới trước y phục đã được bài sẵn. Bộ y phục này đã được dệt đặc biệt cho ngày hôm nay, viền với một mảnh vải đỏ, những sợi chỉ được thêu lên để tô đậm những cánh hoa bỉ ngạn tương phản với vải lụa trắng phết, mượt mà của phần thân. Cuối cùng, dây lân là một màu đỏ hồng để giữ chặt lớp ngoài không bị rớt.

Lúc thay xong, nàng cười. Mặc dù Hồng Lâm Lý Thị ưa thích thiết kế đơn giản nhưng chất lượng của y phục này không thể nói là tầm thường.

“Tiểu thư, người muốn dùng cây trâm cài nào?”

Lý Triêu Vân nhìn qua các trang sức đã được bày ra, chọn một cây cuối hàng đầu, “Dùng cây trâm này.”

Thấy cây trâm tiểu thư mình chọn, Thanh Nguyệt cười, “Vâng.”

*******

Sau trận Ức Tiên Chiên, Cấm Thuỷ Quốc chia cách Trung ương cả một đại dương. Vì khoảng cách và đường đi quá nguy hiểm nên quan hệ giữa hai bên không lành mạnh. Nhưng những năm gần đây, các gia tộc lớn đã có dấu hiệu muốn liên kết hai nơi lại. Việc Thanh Hà Nhϊếp Thị tới Hồng Lâm là một chuyện hệ trọng, cũng là bước khởi đầu để gắn kết hai nơi.

Lý Triêu Vân đứng đợi ở bờ biển cùng với các môn sinh khác, bội kiếm Kình Thiên tra ra khỏi vỏ. Khi thấy một nhóm tiên nhân đang cởi kiếm, nàng phất tay về phía trước, bảo các môn sinh vào vị trí. Sau đó, nàng lên kiếm bay lên để chào đón họ.

Nàng chấp tay, cúi đầu chào, “Vãn bối chào mừng các vị tiên nhân đến rừng Hồng Lâm.”

Khi thấy nàng, các tiên sinh kia liền theo nàng, “Kính Lý tiểu thư.”

Sau khi đã chào hỏi, một tiên sinh trung niên nói, “Nhϊếp Tông Chủ đang ở trên con thuyền kia.”

Theo hướng chỉ của gã, Lý Triêu Vân nhìn xuống thấy một con thuyền sắp cập bến. Nàng nhấc đầu lên lại, rồi cười, “Các vị tiên nhân chắc đã mệt trong coi chuyến đi này, mời các vị hạ xuống. Các môn sinh của Hồng Lâm Lý Thị sẽ đảm nhận bước cuối cùng này.”

Nghe nàng nói, các tiên nhân nhìn nhau, không hiểu nàng đang muốn nói gì nhưng cuối cùng gật đầu. “Vậy phải làm phiền Lý tiểu thư.” Lúc chỉ còn nàng ở trên không, Lý Triêu Vân nhìn xuống lại con thuyền.

Sau trận Ức Tiên Chiến, các sinh mạng đã được hy sinh trong trận chiến đó không bằng lòng và đã chia cách chiến trường Ức Tiên ra khỏi lục địa trung ương. Lúc tách rời chiến trường Ức Tiên, vô số vong hồn đã nhào xuống nước trở thành thuỷ quái, không cho hai bên tiếp xúc một cách dễ dàng. Từ đó, chiến trường Ức Tiên bấy giờ đổi tên thành Cấm Thuỷ Quốc.

Lý Triêu Vân gật đầu, “Lên!”

Các tiểu bối nghe vậy liền chạy tới cảng, vồn linh lực để đẩy con thuyền lên bờ. Lúc nhấc được con thuyền ra khỏi mặt nước nhưng lại bị một luồng sức từ dưới mặt nước giữ con thuyền tại chỗ nhưng nhờ sự đáp ứng kịp thời mà an toàn cập bờ.

Lúc thuyền cập lên bờ, Lý Triêu Vân thở nhẹ rồi nhanh chóng hạ mình xuống, đi tới con thuyền và ngừng lại để đợi họ.

Khi thấy một nhóm người đi tới nàng, Lý Triêu Vân nhanh chóng đến gần. “Hoan nghênh Nhϊếp Tông Chủ đến Hồng Lâm Lý Thị ”

“Lý tiểu thư không cần khách khí như vậy.”

"Nhϊếp Tông Chủ đã mất nhiều thời gian để tới Hồng Lâm xa lánh này, Lý An sao có thể làm thế?”

Nhϊếp Tông Chủ cười, “Ngươi là hài tử của Lý Quan Vũ? Được, được, có bản lĩnh!”

“Nhϊếp Tông Chủ quá khen.”

Nhϊếp Tông Chủ nhìn sau rồi gọi lên một nam nhi, trong bằng tuổi nàng. “Minh Quyết, ngươi tới đây.”

Nghe y kêu lên, Nhϊếp Minh Quyết đi tới y. “Lý tiểu thư, đây là trưởng tử của bổn phu, Nhϊếp Minh Quyết.”

Lý Triêu Vân liếc nhìn Nhϊếp Minh Quyết rồi nhìn thanh đao y treo sau lưng. “Hoan nghênh Nhϊếp công tử tới Hồng Lâm Lý Thị.”

Thấy Lý Triêu Vân cúi đầu, Nhϊếp Minh Quyết nhanh chóng đi theo. “Cảm tạ Lý tiểu thư đã giúp đỡ.”

“Nhϊếp công tử không cần khách khí. Chuyện này là việc nên làm,” Nàng cười rồi nhanh chóng chuyển chủ đề, “Chắc các vị rất mệt từ đoạn đường dài, không làm cho các vị đợi chờ, Lý An mời các vị vào rừng Hồng Lâm.” Sau đó, Lý Triêu Vân cùng với nhóm người Nhϊếp gia tới nơi nghĩ.

Trên đoạn đường, Lý Triêu Vân chỉ một số đường đi kẻo họ bị lạc. “Rừng Hồng Lâm tương đối giống như một mê cung nên trước khi có bản đồ, làm phiền các vị cận trọng một chút để tránh rủi ro.”

Lúc đi qua ngôi làng Hồng Lâm, họ ngừng lại, ngắm nhìn ngôi lang nhỏ kia. “Vì rừng Hồng Lâm cách bờ biển không xa, không nhiều người cư trú tại đây. Vì có không ít thuỷ quái, cư dân thường chuyển vào trung tâm của Cấm Thuỷ Quốc.”

Nói xong, Lý Triêu Vân tiếp tục đi sâu vào rừng, tới Hỉ Vu Cốc. Hỉ Vu Cốc nằm ở một góc núi ở phía nam của rừng Hồng Lâm. Nơi đó được bao trùm với cây cỏ nên rất an tỉnh. Đồng thời, vài dặm gần đó có một thác nước, rất hữu dụng cho việc tu luyện.

Sau khi tất cả được an bài ổn thoả, người của Lý gia rời khỏi Hỉ Vu Cốc, cho các vị khách nghỉ ngơi.

Trong phòng chính của Hỉ Vu Cốc, Nhϊếp Tông Chủ ngồi ở bàn trà, ngắm nhìn thác nước ngoài cửa sổ.

“Nhϊếp Tông Chủ, tất cả đã được sắp đặt xong.”

“Được, người lui ra đi.” Thuộc hạ của y liền rút lui.

“Nữ nhi của Lý Quan Vũ là như thế, thật thú vị.” Trước khi tới đây, Nhϊếp Tông Chủ có nghe rằng Lý Triêu Vân sau khi đến tuổi đã xuất gia, đi khắp Cấm Thuỷ Quốc. Có một số tin tức nói nàng cũng chuẩn bị qua tới trung ương. Tiếc rằng, trước khi y có thể gặp nàng trên đất trung ương, y đã phải tới Hồng Lâm rồi.

“Một nữ nhi có thể tu luyện, chỉ có Lý Quan Vũ mới có thể gieo một hạt giống lợi hại như vậy.” Lúc thuyền chuẩn bị cập bến, y đã được thấy cách Lý Triêu Vân lãnh đạo các môn sinh. Tuy không được gọi là tuyệt vờii nhưng y chắc chắn không phải tất cả thực lực của nàng. “Thật sự thú vị.”

*******

Buổi tối hôm đó, một yến tiệc ở sảnh chính đã được chuẩn bị để chào đón các vị sứ giả của Thanh Hà Nhϊếp Thị đến Hồng Lâm.

Vì đa số môn sinh chưa từng bước chân ra khỏi lãnh địa của Hồng Lâm, càng chưa bao giờ nghĩ tới rời khỏi Cấm Thuỷ Quốc, rất nhiều người đã vây quanh các vị môn sinh trẻ tuổi của Thanh Hà Nhϊếp Thị với một ánh mắt vô cùng tò mò.

Tuy nhiên, Lý Triêu Vân vẫn ngồi ở bàn mình, thanh thản uống trà trong bồi khí náo nhiệt này. Những lúc có người tới chào hỏi nàng, Lý Triêu Vân cùng họ trao đổi và kính rượu đến khi họ cáo lui. Thanh Nguyệt ngoan ngoản quỳ sau nàng, chỉ bước tới để châm lại tách khi thấy nàng đã uống hết.

Thấy Thanh Nguyệt im lặng, Lý Triêu Vân chờ khi nàng bước tới rồi hỏi vào tai nàng, “Ngươi không muốn nói chuyện với các môn sinh trẻ tuổi kia à?”

Thanh Nguyệt đỏ mặt rồi lắc đầu, “Nô tỳ không muốn.”

“Thật sao?”

“Vâng.”

Lý Triêu Vân cười, “Được.” Nàng tiếp tục nhìn xung quanh căn phòng chỉ ngừng lại khi thấy Lý Quan Vũ đang cùng Nhϊếp Tông Chủ trò chuyện. Nhưng chưa kịp chuyển mắt thì Nhϊếp Tông Chủ đã phát hiện nàng, dùng tay để kêu nàng lại.

Tuy rằng ở ngoài Lý Triêu Vân hở một nụ cười tao nhã nhưng bên trong, nàng đang tự trách móc sự vô ý của mình. Vì vậy, nàng bèn đứng lên từ chỗ của mình rồi cùng Thanh Nguyệt tới chỗ hai vị.

Khi thấy Nhϊếp Tông Chủ dùng tay gọi Lý Triêu Vân qua, Lý Quan Vũ liền liếc cái tai của y.

Thấy cái liếc mãnh liệt của y, Nhϊếp Tông Chủ bình tĩnh trả lời, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì ái nữ của ngươi.”

Lý Quan Vũ rút mặt lại, “Ngươi có thể sao?”

“Có một người phụ thân như ngươi thì chắc chắn không thể.”

Lý Quan Vũ phì ra một tiếng rồi tiếp tục xem yến hội.

“Nghe nói, ít có môn sinh của Hồng Lâm Lý Thị có thể xuất gia, đặc biệt là những người của gia tộc. Ái nữ của ngươi làm cách nào để ngươi cho phép xuất gia chứ?” Biết chuyện xuất gia của Hồng Lâm Lý Thị là một chuyện khó thực hiện nhưng không hoàn toàn không thể. Một ví dụ điển hình là người đang ngồi bên cạnh y, Lý Quan Vũ. Người đời biết y với hiệu Hốt Nhai Tiên Nhân, một tiên nhân được đồn đã bước chân đến tứ phía chân trời. Một người cả thiên hạ biết lạnh tình nên lúc Nhϊếp Tông Chủ phu nhân y hạ sinh một nữ nhi, y không biết phản ứng ra sao mới đúng. Nhưng cũng vì vậy, lấy được sự đồng ý của y có thể nói là gần bất khả thi, đặc biệt với nữ nhi độc nhất vô nhị của mình.

Lúc Lý Triêu Vân tới, nàng liền cúi đầu kính hai người, “Lý An kính phụ thân, Nhϊếp Tông Chủ.”

“Ta đã nói rồi, không cẩn cách sao. Thay bằng, ngươi nên gọi ta là bá bá mới đúng nghĩa.”

Nghe vậy, Lý Quan Vũ lại liếc nhìn ánh mắt trêu chọc của Nhϊếp Tông Chủ trong khi Lý Triêu Vân cười rồi gật đầu, “Vâng… Nhϊếp bá bá.”

Nhϊếp Tông Chủ cười, “Tốt, tốt, tốt. Nữ nhi của ngươi rất biết điều.”

Lý Quan Vũ không trả lời, chỉ thở ra một tiếng phì.

“Bổn phu được biết Lý tiểu thư là người phụ trách sắp xếp yến tiệc này.”

“Lý An vẫn chưa biết nhiều thứ, mong Nhϊếp Tông Chủ bỏ qua.”

“Không sao, ngươi còn trẻ như vậy đã có thể giúp Lý Tông Chủ như vậy là không tệ rồi.”

“Lý An cảm tạ Nhϊếp bá bá đã khen.”

“Nghe nói Lý tiểu thư vẫn chưa có hôn ước. Ngươi nghĩ Minh Quyết nhà bổn như thế nào.”

Nghe vậy, người Lý Triêu Vân cứng lại, tư thế không còn nhẹ nhàng như hồi nãy. Nhϊếp Minh Quyết ngồi sau y cũng hốt hoảng khi nghe thấy.

Lý Triêu Vân ngường ngượng cười, “Lý An vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện. Hôn sự là chuyện nên dựa theo sự sắp xếp của Nhϊếp bá bá và phụ thân.”

Thanh Nguyệt ở sau nàng, nắm chặt mảnh vải áo nàng, không biết nên phản ứng thế nào. “Tiểu thư…”

Lý Quan Vũ đặt tách xuống bàn, mạnh đến mức vở tách. Nhưng trước khi y có thể làm gì, Lý Yên Hạ đã nhanh chóng chen vô. “Lý An nói rất đúng. Chuyện hôn ước là chuyện được sắp xếp bởi các trưởng thượng nên phải cẩn thận cân nhắc. Nếu có cơ hội, có thể bàn thêm vào một ngày khác.”

“Được.”

“Lý An nghe theo cô mẫu.”

Sau sự kiện đó, không có gì quá sâu sắc và bữa yến hội nhanh chóng kết thúc. Chờ đến khi các vị đại sứ đã đi, và sắp xếp xong hết, Lý Triêu Vân mới quay lại phòng.

“Nô tỳ thật sự không thể tin được.”

"Không tin gì?”

“Nếu không được Lý Tông Chủ chen vào thì Lý tiểu thư cũng đ-đ-”

“Ngươi không nhận ra Nhϊếp Tông Chủ nói đùa sao?”

“…Sao có thể?”

“Việc Nhϊếp Gia đến Hồng Lâm lần này là muốn kết giao lại quan hệ với Hồng Lâm Lý Thị. Nếu họ thật sự làm vậy, thì chẳng khác gì chuẩn bị đồ đạc quay về?”

“Vậ...vậy tại sao y làm như thế?”

Lý Triêu Vân cười, “Có thể l… không, ta cũng không biết.”