Tới ngày đi, cũng chỉ có một số môn sinh gác bến như mọi ngày. Kể cả các tiểu bối thường ở sát bên nàng cũng không thấy đâu.
Lúc bấy giờ, mặt trời cũng chỉ mới hé lộ ra nên cũng rất yên tĩnh. Trong lúc các môn sinh đang chuẩn bị, Lý Triêu Vân đứng một bên, vai vác một túi nhỏ, tay nàng nắm chặt Kình Thiên.
"Các tiểu bối không tiễn ngươi sao,"một giọng nói thốt ra từ sau. Nàng quay lại nhìn thấy Lưu Nhã Tần đi về phía mình.
"Tiểu sư thúc…"
Nghe giọng lẫn lự của nàng, Lưu Nhã Tần liền cười. "Sao? Không tin ta đến tiễn ngươi?”
Lý Triêu Vân không trả lời những ánh mắt nàng cũng đủ trả lời hắn. Lưu Nhã Tần nhìn qua lại rồi nhìn lại nàng, "Ngươi thật sự làm đến vậy?"
Nàng gật đầu, "Làm đến mức các tiểu bối không thể nhấc người dậy."
Nghe vậy, chỉ mới bình minh nhưng Lưu Nhã Tần không biết nên cười hay khóc cho bọn trẻ. "Ngươi thật sự tàn nhẫn."
Lý Triêu Vân lãnh huyết cười, "Người của Lý thị sao có thể ôn nhu được."
Nghe vậy, Lưu Nhã Tần lại gật đầu, đi vòng vòng nàng. "Ngươi nói rất đúng. Sở dĩ ta thấy mấy ngày nay ngươi quá yếu o--"
Vừa nghe thấy vậy, Lý Triêu Vân thò chân ra khiến Lưu Nhã Tần không kịp trở tay mà vấp ngã. Mấy môn kia đứng ở phía sau đã hoàn thành việc chuẩn bị nhưng lại không tiến đến hai người, chỉ xem màn kịch đang diễn ra. "Tiểu sư thúc vẫn chưa tỉnh ngộ sau khi tu luyện ở Hồi Khí Tuyền. Ta thân là tiểu thư của Hồng Lâm Lý Thị sao thể thấy đại loạn trong trại mà không giúp cô mẫu giữ trật tự cho trại được…"
Người ở dưới cười cười, hai tay chắp lại, "Xin Lý tiểu thư tha tội cho thảo nhân. Ta k-- Các ngươi đang cười cái gì?!"
Khi bị phát hiên, các môn sinh đằng sau liền bịt miệng lại, cố gắng không cho tiếng cười ra. Vì Lưu Nhã Tần là đệ tử nội môn, sự phụ lại là tông chủ đời trước nên so với các ngoại môn đệ tử canh gác ở đây, hắn được coi là một tiền bối không thể đυ.ng chạm được. Không cần nói đến Lý Triêu Vân, chỉ cần có một giọt máu của Lý gia thì hai bên cũng là một trời một vực rồi, nhưng Lý Triêu Vân lại là cháu duy nhất của Lý tông chủ và nữ nhi độc nhất vô nhị của Lý tiên sinh, một thân phận không thể so sánh được.
Nhưng vì đa số ngoại môn sinh vẫn còn trẻ, tuổi tác lại không trên lệch bao nhiêu nên Lưu Nhã Tần và Lý Triêu Vân rất dễ kết thân.
"Tiểu sư thúc không nên bắt nạt các vãn bối,"Lý Triêu Vân cười, "Thân là tiền bối sao có thể làm như thế."
Lưu Nhã Tần thở dài, đứng lên rồi phủi phủi hai tay áo, "Ngươi nhìn ngươi trước đi. Sữa xong thì hãy nói ta."
Hai mắt mở to ra làm bộ vô tội, Lý Triêu Vân nhã nhặn hỏi, "Ý ngươi là gì?"
"Ngươi… ngươi quá lợi hại rồi, Lý tiểu thư. Mấy năm không gặp, ngươi tích luỹ được không ít kinh nghiệm."
"Tiểu sư thúc quá khen."
Lần này, Lưu Nhã Tần không nói gì chỉ cứ nhìn Lý Triêu Vân.
Lưu Nhã Tần nhìn lướt qua đến đồ vật được Lý Triêu Vân vác trên lưng, "Ngươi định đem Vân Du theo?"
Vân Du là một cây đàn nhị hồ của mẫu thân của Lý Triêu Vân, truyền lại cho nàng. Cây đàn nhị hồ này là một pháp bảo quý hiếm mà ít người có thể luyện được, uy lực cũng không yếu. Vì vậy, cây đàn này là một món đồ vô giá vào mặt thể chất lẫn tinh thần cho Lý Triêu Vân.
Lưu Nhã Tần thấy làm lạ, Lý Triêu Vân thường không
"Vâng."
Nàng gật đầu, "Cảm tạ."
"Lý tiểu thư không cần đa lễ, tất cả đã được chuẩn bị chỉ cần người khởi hành."
Lý Triêu Vân nhìn Lưu Nhã Tần rồi lấy ra một bức thư từ trong y phuc, "Nhờ ngươi đưa tới cho phụ thân."
Lưu Nhã Tần nhìn lá thư, "Ngươi không tận tay đưa cho Lý tiên sư?"
lắc đầu, "Không kịp nữa."
Nghe vậy, hắn gật đầu, tay nhận lấy lá thư. "Vậy ta thay ngươi đưa cho y."
Đưa xong Lý Triêu Vân liền rút tay lại, "Vậy… ta đi đây."
"Ngươi đi… lần này sẽ mất bao lâu?"
"Không biết."
"Hoa lá tàn cũng phải theo hướng gió, đến khi chán với hồng trần sẽ về lại cố hương. Đến lúc đó, chúng ta sẽ đợi ngươi về.”
Nghe vậy, Lý Triêu Vân không nhìn y, cứ tiếp tục đến gần mặt nước. Lúc cách nước mấy ly, nàng bước lên Kình Thiên và bay lên. Vừa lúc đó, một con thuỷ quái kịp lúc nhảy lên khỏi mặt nước, cố gắng với tới bội kiếm nhưng cũng bị trận pháp nhanh chóng tiêu diệt.
Không dám nhìn lại, Lý Triêu Vân chuyên tâm nhìn về địa điểm kế tiếp.
Thành Cô Tô.