Cơn đói thúc giục đôi chân thon dài nhanh nhanh bước vào một căn phòng mà Nguyễn Lê thấy giống như phòng bếp.
"Oà, thật nhiều dụng cụ nha", ánh sáng vàng kim như có thể phát ra đâm thẳng vào những vật dụng dụng cụ trong phòng bếp.
"Nồi nhỏ này, thìa này, bát tô này,... Đẹp quá đi!"
Bé Lê cứ như con ong chăm chỉ chạy quanh phòng bếp nhỏ, sờ soạng hết thứ này lại đến thứ khác đến khi âm thanh của đồng hồ treo tường điểm 12h trưa reo lên mới khiến nàng dừng lại việc sờ mó. Bụng nhỏ chớp thời cơ lại kêu cái "Ục..ục..". Nguyễn Lê không biết xem thứ gọi là đồng hồ treo tường nên nhìn thoáng qua cửa sổ thấy đã tầm giờ ngọ. Nấu bữa trưa thôi.
Theo trí nhớ bàn tay xinh đẹp hướng tới cánh cửa tủ lạnh mở ra. Nguyên chủ từ trước tới giờ không biết nấu ăn, hàng ngày đều là ba cô ấy nấu. Lí do này cũng đủ để giải thích tại sao trong tủ lạnh chỉ có hai quả trứng gà, với một bát cơm nguội, một củ cà rốt, một bắp ngô sống chưa luộc, một bọc quả dưa leo mới được bà lão hàng xóm cho hôm qua. Với nguồn nguyên liệu ít ỏi này làm bé Lê phải đánh cái thở dài.
" Thức ăn ít quá, có cà rốt, có dưa leo, có ngô, trứng gà, lại có cơm nguội. Hay làm cơm chiên Dương Châu nhỉ?" Nghĩ nghĩ một hồi, nàng quyết định bắt tay vào làm cơm chiên. Đầu tiên là lấy chảo mà đầu bếp thường dùng xào cơm nhưng là phiên bản nhỏ đặt lên bếp. Hai bàn tay nhanh nhẹn sơ chế nguyên liệu. Những miếng cà rốt ,dưa leo hình hạt lựu đều tăm tắp, hạt ngô bóng bẩy trong bát theo ánh nắng chiếu vào như muốn hét lên :" Chúng ta là những bảo bảo nhỏ xinh đẹp nhất!".
Rồi, đã xong phần chuẩn bị nguyên liệu, giờ thì đến phần chiên cơm. Tuy rằng nguyên chủ không biết nấu ăn nhưng về việc bật bếp ga - đồ vật xa lạ với Nguyễn Lê mà nói thì không có vấn đề gì lớn, nàng cứ theo kí ức loay hoay mãi cũng có thể bật bếp lên.
Đổ dầu vào chảo cho nóng đều, các nguyên liệu dắt tay nhau vào chảo nhỏ. Không lâu sau đã có một đĩa cơm chiên Dương Châu ra lò nóng hổi.
Nguyễn Lê không kịp chờ đợi mà xúc cơm vào miệng, căn bản mặc kệ hơi nóng toả ra.
"Ưm ưm, mỹ vị!"
Một ngụm lại một ngụm, đĩa cơm đầy ụ nhanh chóng thấy đáy. Cơm là phải có canh nhưng điều kiện không cho phép nên nàng cũng chỉ uống nước lọc cho xuôi dạ dày.
Cơm no canh đủ, tiếp theo là đến phần khám phá vùng đất mới.
Nghĩ nghĩ, Nguyễn Lê lại đi tới cái bàn nhỏ trong phòng ngủ cầm cục hồng hồng mà dựa vào kí ức biết được là di động thông minh lên. Càn quét mọi ngóc ngách của điện thoại, tay không ngừng nghỉ xoá app này tải app kia. Cuối cùng nàng chọn để lại app weibo và app đặt thức ăn nhanh, tải thêm app cơm hộp được đánh giá cao vào điện thoại. Đồ vật nhỏ này muốn làm thoả mãn tính tò mò của nàng là điều không thể. Nàng đi xung quanh nhà, tìm hiểu mọi nơi trong nhà mình rồi lại đi ra bên ngoài.
Trước cửa nhà là một hành lang vuông nhỏ nhắn, sân thềm được lát đá, cạnh bên phải hàng lang có trồng một cây lê to, chắc cũng lâu rồi. Mùa này lê đang ra hoa, những bông hoa trắng muốt theo gió đung đưa rụng xuống, chạm vào đầu vai của cô gái nhỏ. Người ngoài nhìn vào liền thấy một màn tiên cảnh, nhất định sẽ ngây người. Nguyễn Lê ngước nhìn ngôi nhà, căn nhà không lớn mang theo phong cách cận đại đem cho nàng cảm giác thân thiết về kiến trúc cổ đại nhưng nhiều hơn là phần phóng khoáng của sự phát triển thời đại. Căn nhà có hai tầng được lát gạch xanh, có ban công hướng ra ngoài đón nắng. Trước tầng 1 được làm rộng ra để đón nhiều ánh nắng hơn. Ngôi nhà này mới được ba mẹ nguyên chủ mua lại trong tay một đôi vợ chồng già, đôi vợ chồng muốn sang nước ngoài định cư với con cháu nên bán căn nhà đã ở gần một đời người này đi. Vì dọn hết đồ đạc nên trong nhà không có gì nhiều, nhìn qua rất đơn sơ.
Nguyễn Lê không bận tâm nhiều như thế, nàng đi ra bên ngoài xem xét.
Ngôi nhà này nằm giữa một ngõ hẻm lâu đời, trước lối vào có trồng một gốc anh đào, gốc cây già cỗi lâu đời. Người dân nơi đây gọi là hẻm Anh Đào, một phần cũng vì cây anh đào trước ngõ, một phần vì người dân nới đây yêu thích anh đào. Ngõ hẻm này này nằm trong một trấn nhỏ rìa nội thành, sát cạnh nó là một phim trường được đầu tư hoành tráng, hoa lệ biết bao. Không biết lí do gì mà trấn nhỏ này vẫn giữ lại được vẻ đẹp hoài cổ, vẫn tồn tại sừng sững như một vị thần không tên giữa những đồi phồn hoa tấp nập. Đi thăm thú đầu ngõ rồi lại tới cuối hẻm, Nguyễn Lê cảm thấy không khí nơi này thật thoáng mát, thích hợp để sinh sống lâu dài. Hít một hơi thật sâu đi về phía nhà mình.
" Lê Lê đấy à?" Bà Trương hàng xóm đang xách túi dưa leo tới nhà nàng.
"Dạ, là cháu."
"Hôm trước bà cho bọc dưa leo đó con ăn hết chưa? Bà mang cho con bọc nữa này. Để ở nhà chỉ có một mình bà ăn không hết." Bà Trương cười hiền lành với Nguyễn Lê.
"Trưa nay cháu chiên cơm vẫn còn một ít, bà cứ giữ lại hoặc bán đi cũng được." Nàng không có thói quen nhận không đồ vật của người khác.
"Hàng xóm với nhau, con khách khí với bà như vậy làm gì. Dù gì bà cũng không ăn hết mang sang đây san sẻ với con, con đẩy đi đẩy lại là bà giận đấy." Bà Trương nhíu nhíu lông mày.
Nguyễn Lê đỏ mặt xấu hổ nhận lấy bọc dưa leo. Đẩy qua đẩy lại cũng không tốt, không khéo làm cho người khác nghĩ mình làm kiêu chi bằng rứt khoát nhận cho xong, khi nào đưa cho bà Trương đồ ăn ngon nàng làm vậy.
"Bà vào nhà cháu ngồi chút nhé?"
"Thôi bà về ngủ trưa đây. Người già mà, đâu như hồi còn trẻ nữa, sức khoẻ không tốt." Bà Trương từ chối lời mời của nàng rồi chậm chạm đi vào nhà bên cạnh nhà nàng.
Kết thúc đoạn giao thiệp ngắn ngủi, Nguyễn Lê cũng xách bọc dưa đi vào nhà.
Nguyễn Lê đã quyết định sống ở nơi này thì cần phải giải quyết vấn đề sinh hoạt. Quanh khu này có nhà bán tạp hoá nhỏ , có nhà làm đậu phụ kiếm sống, có nhà bán đồ ăn sáng qua ngày. Lại nhìn về phía bản thân, Nguyễn Lê cảm thấy vấn đề nan giải lớn. Không nói nguyên chủ chỉ mới mười bảy tuổi đang đi học, ba mẹ vừa mới mất hiện tại thì "Nguyễn Lê" đang trong kì nghỉ phép chịu tang ba mẹ. Điện thoại thông minh vừa có tin nhắn gửi đến báo trong tài khoản ngân hàng chỉ còn có 2000 tệ mà bản thân nàng mới xuyên đến đây chưa quen thuộc hoàn toàn cũng không biết kiếm tiền bằng cách nào.
Vậy là trước khi giải quyết về ăn, mặc, ở thì Nguyễn Lê nàng ra chủ ý, ngày mai xông pha ra xã hội hiện đại ngoài kia để mở mang tầm mắt, lựa chọn con đường làm giàu phù hợp nhất. Dù sao 2000 tệ cũng đủ cho nàng sinh hoạt một tháng. Nếu muốn chi trả cả học phí, tiền sinh hoạt hàng ngày nữa thì không đủ, lại nói làm giàu phải có vốn. Vậy đi, ngày mai nàng sẽ tìm công việc nào đó trước.